Trân Quý Em Như Mạng

Chương 48




Ánh đèn phòng khách chiếu lên cặp đôi đang ôm lấy nhau, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi khẽ rung rinh.

Nụ hôn của người đàn ông chạm tới từng sợi dây thần kinh khiến người phụ nữ như có cảm giác bay bổng.

Anh vừa hôn vừa nhỏ giọng gọi tên cô: "Tiểu Tích!"

Giọng nói của anh mang theo âm điệu khàn khàn, hơi thở phả vào da thịt khiến cô cảm giác giống như có một dòng điện chạy qua: "Ừm!"

Một tay anh ôm cô, một tay ấn công tắc tắt đèn phòng khách. Căn phòng chìm vào bóng tối.

Cô nằm gọn trong lồng ngực anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được bóng tối không có kinh khủng như cô đã biết, mà trái lại ngay lúc này đây nó lại rất ấm áp.

Trong bóng tối, người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Cho dù bất cứ thời điểm nào cũng đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em!" Anh hôn cô thêm một cái, nghiêm túc nhắc lại: "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!"

Cô ôm chặt Kỷ Nghiêu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Cô khẽ gật đầu, cả người lại rúc vào ngực anh, tựa như một chú mèo ngoan ngoãn.

Anh nâng khuôn mặt cô lên, hôn thêm một cái. Nụ hôn không còn cuồng nhiệt như vừa rồi mà lại dịu dàng, nhẹ nhàng mang theo sự an ủi, động viên.

Anh nếm được vị mặn từ khóe mắt cô chảy xuống. Anh dịu dàng hôn hết những giọt nước mắt ấy, “Muốn khóc thì khóc đi!" Rồi anh ôm cô thật chặt.

Nằm trong lồng ngực của anh, Hàn Tích mới thật sự cảm thấy an toàn.

Cô cảm thấy mình giống như một đứa bé được cha mẹ yêu thương, rốt cuộc không còn kiêng dè mà khóc lên thành tiếng. Khóc mệt, Hàn Tích ngẩng đầu hôn lên môi Kỷ Nghiêu, học theo cách của anh vừa hôn cô.

Nụ hôn của cô chẳng có quy tắc, nói là hôn nhưng thực chất giống như đang cố xả hết mọi cảm xúc dồn nén. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kỷ Nghiêu cũng đẩy Hàn Tích ra, anh tựa vào tường, há miệng thở dốc. Vậy mà người phụ nữ ấy giống như tiểu yêu tinh, không hề có ý định bỏ qua cho anh.

Cô lại tiến lên, hai tay vòng lên cổ anh. Kỷ Nghiêu nghiêng đầu tránh thoát đôi môi cô, trầm giọng: “Em muốn tự tìm cái chết ư?!” Giọng nói anh trầm thấp, mang theo chút kiềm chế khó nén.

Nhưng tiểu yêu tinh ấy không nghe lời, vừa nhìn vào mắt anh vừa tiếp tục tiến đến.

Kỷ Nghiêu bị cô náo loạn không biết làm thế nào, ôm ngang cô lên, đặt xuống ghế salon, từ trên cao nhìn xuống: "Em để anh bình tĩnh lại một chút!" Nói xong, anh chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Không lâu sau, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Kỷ Nghiêu đứng trước gương nhìn từng vết đỏ trên cổ, chỗ yết hầu còn bị trầy da.

Kỷ Nghiêu ra khỏi phòng vệ sinh, Hàn Tích đang quay lưng về phía anh, chỉnh lại quần áo.

Anh đi tới, mỉm cười trêu cô: "Tiểu yêu tinh, vừa rồi không phải rất nhiệt tình sao? Cho anh nhìn thử xem hôm nay em mặc màu gì?”

Hàn Tích giữ chặt cổ áo của mình, không cho anh nhìn.

Kỷ Nghiêu xoay người vào phòng bếp rót ly nước đưa cho Hàn Tích: "Em cứ chuẩn bị tinh thần đi! Lần tới đừng cầu xin anh!"

Nói xong, anh chỉnh lại tóc và cổ áo sơ mi, an ủi cô: "Trai đẹp ở trước mặt, không kiểm soát được bản thân cũng là điều bình thường, em không cần cảm thấy áp lực!"

Hàn Tích nhớ tới dáng vẻ vừa rồi hôn anh, mặt đỏ ửng giống như trái cà chua chín, thấp giọng: "Em không có!"

Kỷ Nghiêu nhận ra cô thật sự xấu hổ nên không đành lòng trêu cô nữa.

Anh đặt cốc nước lên bàn, ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai: "Em hôn khiến anh thấy rất thoải mái! Tiếp tục cố gắng!"

Hàn Tích thấy vết đỏ ở yết hầu của anh, cô xoa nhẹ đó, "Đau không?"

Kỷ Nghiêu cười thành tiếng: "Không đau, rất kích thích!"

Hàn Tích nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy: "Đã muộn lắm rồi, em phải về thôi!"

Kỷ Nghiêu tiễn Hàn Tích. Hàn Tích thay giày, đi ra cửa: "Anh ngủ ngon!"

Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích vào nhà, mới đóng cửa lại.

Hàn Tích tắm xong, nằm trên giường, cô thử tắt đèn chính, chỉ mở đèn đầu giường. Đây là lần đầu tiên cô thử tắt đèn khi đi ngủ.

Chiếc gối cô đang nằm là do Kỷ Nghiêu tặng, bên trong có bỏ thêm vài vị thuốc Đông y giúp ngủ ngon. Cô sờ môi mình, dường như vẫn còn lưu giữ nhiệt độ của anh.

Đèn ngủ chiếu ánh sáng vàng nhạt dìu dịu, khiến cả căn phòng sáng lên, Hàn Tích từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu cô không còn xuất hiện hình ảnh căn phòng tối nhỏ bé, lạnh lẽo, u ám kia; mà thay vào đó là vòng tay ấm áp của một người đàn ông, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên mọi thứ chẳng hề thuận lợi như cô tưởng tượng, lúc mới đầu còn tốt sau đó cô bắt đầu nằm mơ.

Vẫn là giấc mơ đó, tựa như âm hồn không tan luôn nhắc nhở cô. Cô mơ thấy một cặp vợ chồng trẻ, bọn họ còn ôm một đứa bé đang khóc thút thít. Tiếng khóc rất lớn, dù đang mộng nhưng suýt chút nữa xuyên thủng màng nhĩ Hàn Tích. Tiếng khóc bi ai kia không hề giống tiếng khóc của một đứa bé sơ sinh.

Đôi vợ chồng ấy đặt đứa bé trước chiếc cổng sắt rồi xoay người rời đi, không hề dừng lại dù chỉ một phút. Trên cánh cửa có khắc mấy chữ ‘Cô nhi viện Trịnh Tiêu’ - đó là những chữ đã khắc sâu vào trong tim cô, cho dù hơn 20 năm, cho dù cô đã thoát khỏi nơi đó thì nó vẫn luôn tồn tại.

Đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy cảnh tượng này nhưng nỗi đau vẫn chưa hề nguôi ngoai. Một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt cay nghiệt, tàn bạo từ trong cô nhi viện bước ra.

Ông ta bế đứa bé từ dưới đất lên, mang vào bên trong. Ông ta đọc thần chú: "Mày là tiểu súc sinh bị vứt bỏ, không ai cần mày!"

"Tất cả chúng mày đều là tiểu súc sinh bị vứt bỏ, không ai yêu thương!"

Giọng nói đó như lưỡi dao sức bén vạch từng đường vào tim cô khiến cô đau đến mức không thở được, dường như chỉ một giây nữa cô sẽ chết vì thiếu không khí.

Đột nhiên, giấc mơ biến chuyển, hình ảnh bắt đầu hỗn loạn. Hàn Tích thấy mình biến thành một đứa bé sơ sinh, nằm trong xe nôi ấm áp, thoải mái, có người cầm trống lắc trêu chọc cô, bên cạnh đó là tiếng hoan hô và tiếng cười vui vẻ. Cô là trung tâm của bọn họ, chính là tiểu bảo bối trong lòng họ.

Cô khóc, bọn họ cau mày lo lắng. Cô cười, bọn họ còn vui vẻ hơn cô nhiều. Đột nhiên một trận gió thổi tới, cuốn chiếc xe đẩy đi. Cô bị cuốn lên giữa không trung, bị sự sợ hãi bủa vây, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống thịt nát xương tan.

Hàn Tích hét lên một tiếng, tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Cả người cô đều là mô hôi, quần áo cũng ướt một nửa. Trước mắt là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, bởi vì xung quanh mờ tối nên xa lạ.

Hàn Tích vội vàng bật đèn lên, tất cả đều trở về như cũ.

Cô nghĩ rằng cô có thể quen được với bóng tối nhưng bóng ma tâm lý chưa từng bỏ qua cho cô.

Nút thắt trong lòng cô mới chỉ gỡ được một nửa, Kỷ Nghiêu giúp cô vượt qua bóng tối u ám, lạnh lẽo nhưng còn phần tuyệt vọng vì bị vứt bỏ, không ai thương yêu thì anh lại chưa thể giúp được.

Hàn Tích nhớ đến lời của Kỷ Nghiêu lúc anh hôn cô. Anh nói, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô. Cô vuốt nhẹ ngực mình, trái tim đập mạnh vì sợ hãi cũng dần dần bình tĩnh hơn. Đúng lúc này, di động của cô đột ngột vang lên.

Vì lý do công việc nên nhân viên pháp y không được tắt máy, Hàn Tích đưa mắt nhìn, là điện thoại của Kỷ Nghiêu.

Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên bên ống nghe, cực kỳ dịu dàng: "Tiểu Tích, anh ở trước cửa nhà, mở cửa cho anh!" Đối phương nói xong, không đợi cô hồi đáp đã cúp điện thoại.

Hàn Tích rời giường, đi dép rời khỏi phòng ngủ, mở cửa.

Kỷ Nghiêu tiến vào thấy sắc mặt cô tái nhợt, tóc trên trán cũng hơi ướt. Hàn Tích rót cốc nước, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì sao? Phát sinh nhiệm vụ?" Bây giờ là hai rưỡi sáng.

Kỷ Nghiêu đi tới sau lưng Hàn Tích, nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, chỉ muốn qua nhìn em một chút thôi!"

Phòng ngủ hai người chỉ cách một bức tường, lại có chung ban công, trong mơ anh nghe thấy tiếng thét chói tai của Hàn Tích, chỉ một tiếng nhưng lại khiến anh kinh ngạc và sợ hãi không thôi. Âm thanh ấy quá cô độc và thê lương, chưa bao giờ anh nghe thấy cô hét như vậy.

Hàn Tích chỉ mặc một chiếc váy đen cộc tay nên cảm thấy hơi lạnh, vậy mà khi da thịt anh chạm vào lại mang đến cảm giác ấm áp. Cô đẩy anh ra, mở miệng giải thích: "Vừa rồi ngủ có hơi nóng nên mới toát mồ hôi, em đi tắm đã!" Nói xong cô đi vào nhà vệ sinh.

Không bao lâu, người bên trong nói vọng ra ngoài: "Lấy giúp em bộ đồ ngủ treo trong tủ. Ở ngăn giữa, là bộ màu trắng đó!"

Trước khi tắm, cô đã quên cầm quần áo, trong phòng khách có một người đàn ông, cô cũng không dám đi ra nên đành phải nhờ Kỷ Nghiêu giúp đỡ.

Kỷ Nghiêu mở tủ quần áo, trong đó có mấy bộ đồ ngủ, riêng màu trắng đã có đến 5, 6 bộ rồi, toàn những bộ kín cổng cao tường. Vì vậy, anh lấy một bộ khác.

Hàn Tích mở cửa nhà vệ sinh, đưa tay ra, chờ anh đưa quần áo: "Cảm ơn!"

Sau đó, cô cảm thấy mu bàn tay có chút mềm mại, ướt át. Cô hiểu ra là anh đang hôn tay cô.

Hàn Tích: "Đưa quần áo cho em!"

Kỷ Nghiêu ngoan ngoãn đưa quần áo tới. Hai giây sau, Hàn Tích hô lên: "Đây không phải là bộ em nhờ anh lấy!"

Kỷ Nghiêu nhếch miệng cười: "Không thích thì thôi!" Có thể không mặc mà ra ngoài. Hai phút sau Hàn Tích bước ra khỏi phòng tắm.

Cô mặc một bộ váy ngủ hai dây màu đỏ thẫm càng làm tôn lên làn da trắng hồng của Hàn Tích. Cổ áo rộng mở, lụa tơ tằm rủ xuống ẩn hiện vóc người lả lướt.

Kỷ Nghiêu nhìn cô, giọng trầm khàn: "Em mặc như vậy là có ý gì? Em cố tình?"

Hàn Tích nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, khoác thêm chiếc áo thể thao rồi mới chạy ra ngoài: “Không phải là do anh lấy sao? Tại sao lại thành em cố ý rồi chứ?"

Kỷ Nghiêu tựa vào cửa phòng ngủ của cô, ánh mắt quét khắp người cô không hề che dấu: "Dáng người em hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ không phải cố ý sao?"

Không có người phụ nữ nào chê nghe lời khen của đàn ông, đặc biệt là những từ ngữ như vậy.

Hàn Tích ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa: "Em không sao, anh về nghỉ ngơi đi!"

Kỷ Nghiêu vẫn không yên tâm: "Thật sự không có chuyện gì chứ?"

Hàn Tích gật đầu, cầm quyển sách y học bên chiếc tủ đầu giường lên: "Em sẽ đọc sách, một lúc nữa thì trời sáng rồi!"

Kỷ Nghiêu đi tới, giành lại quyển sách trên tay cô: "Nằm xuống!"

Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu không nhúc nhích. Kỷ Nghiêu giơ hai ngón tay lên thề: "Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em, cũng không nhìn ngó linh tinh!" Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô mà thôi.

Lúc này, Hàn Tích mới ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chiếc chăn mỏng ở bên cạnh đắp lên bụng.

Kỷ Nghiêu tắt đèn, bật đèn ngủ, kéo ghế ngồi bên cạnh giường Hàn Tích. Hơi thở cô đều đặn, vẻ mặt an tĩnh có vẻ ngủ rất ngon.

Kỷ Nghiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng lướt qua sống mũi xinh xắn của cô, rồi giúp cô đắp kín chăn. Cuối cùng nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Trong mơ, dường như cô cảm nhận được hành động của anh, đôi môi hơi hé mở giống như phối hợp với nụ hôn của anh vậy. Kỷ Nghiêu cực kỳ vui vẻ, lại hôn cô thêm một cái. Chơi một lúc lâu mới ngồi lại trên ghế, nhắm mắt lại.

Đến khi anh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường của Hàn Tích, chăn xộc xệch, một góc bị rơi xuống đất, gối cũng không đặt ngay ngắn.

Kỷ Nghiêu giật mình, ngồi bật dậy. Đã xảy ra chuyện gì? Anh không làm gì cô chứ? Hay là cô… đã làm gì anh?

Anh cúi đầu nhìn quần áo, vẫn còn nguyên, ngay cả thắt lưng cũng còn nguyên vẹn.

Hàn Tích đẩy cửa vào: "Chào buổi sáng!" Cô mới chạy bộ về, cũng đã mua bữa sáng.

Kỷ Nghiêu rời giường, anh vẫn không nhớ nổi tại sao mình lại ngủ trên giường Hàn Tích.

Hàn Tích giải thích: "Em tỉnh giấc hấy anh đang ngủ trên ghế nên kéo anh lên giường!" Nhân viên pháp y vì thường xuyên phải tự kéo xác chết nên sức lực rất tốt.

Kỷ Nghiêu mang dép, đi qua chỗ Hàn Tích. Đang định trêu chọc cô vài câu, được hai bước mới nhận ra “em trai nhỏ đang chào cờ rất khí thế”.

Anh đứng bên cạnh Hàn Tích, "Chào buổi sáng!"

Kỷ Nghiêu đứng yên tại chỗ, nhìn cô gái trước mặt, tinh thần cô có vẻ khá tốt. Có lẽ ngủ ngon nên khuôn mặt hồng hào, đôi môi cũng ửng hồng tự nhiên. Anh cúi đầu, định hôn cô.

Hàn Tích quay đầu, không cho anh hôn, cô nhìn vết đỏ trên yết hầu của anh, khuôn mặt ửng hồng: "Tối qua em quá xúc động, thật xin lỗi!"

Kỷ Nghiêu cười cười: "Sao nào? Thỏa mãn rồi định kéo quần mà chạy hả?"

Hàn Tích vội kêu lên: "Em… em đâu có cởi quần chứ?"

Kỷ Nghiêu nhìn cô gái trước mắt, nói cô cố ý câu dẫn anh nhưng ánh mắt cô lại trong veo, vô tội. Nói cô vô tình thì làm sao từng câu từng chữ của cô đều như khoét tim anh.

Anh cảm thấy mình thật bất lực… anh cầm miếng sandwich đi ra cửa: "Anh về trước rửa mặt, lát nữa sẽ chở em đến Đại học Y dự tọa đàm!"

Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa nhà Hàn Tích lại vang lên. Kỷ Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc. Nút áo trên cùng vẫn không cài như thường lệ, quần âu bao lấy đôi chân thon dài, đôi giày da màu đen.

Hàn Tích nhìn thêm mấy lần: "Anh đi dự tọa đàm hay đi thảm đỏ?"

Kỷ Nghiêu bật cười, ánh mắt hoa đào hơi cong lên, "Ở bên cạnh em, mỗi ngày đều giống như đi trên thảm đỏ vậy!"

Hàn Tích liếc nhìn bên trong cổ áo của Kỷ Nghiêu, vết đỏ còn chưa tan. So ra, anh còn dịu dàng hơn cô, anh chẳng để lại chút dấu vết gì trên người cô. Nhưng vết đỏ chỉ nhàn nhạt, nếu không để ý sẽ không thấy.

Đến trường Đại học Y, phụ trách diễn thuyết là một chuyên gia trong giới chấn thương chỉnh hình, có rất đông người đến dự.

Hàn Tích và Kỷ Nghiêu tìm được hai chỗ trống trong góc phòng. Hàn Tích quay sang nhìn Kỷ Nghiêu, giọng nghi ngờ: "Anh cũng có hứng thú với chủ đề này sao?"

Kỷ Nghiêu nghiêng đầu nhìn Hàn Tích: "Anh chỉ có hứng thú với cô pháp y xinh đẹp đang dự buổi tọa đàm này!"

Hàn Tích cười khẽ một tiếng, lấy giấy bút và laptop ra, đặt lên bàn, hỏi: "Anh không cần về nhà ba mẹ?"

Kỷ Nghiêu tựa lưng vào ghế ngồi nhìn tấm bảng đen lớn phía trước: "Mẹ anh đã tuyên bố không tìm được con dâu thì đừng về nhà nữa!"

Lúc này, đột nhiên một nữ sinh đằng sau đột nhiên nói vọng lên: "Này, anh đẹp trai ơi, anh vẫn còn độc thân sao? Cho em xin số điện thoại hoặc We Chat cũng được!"

Kỷ Nghiêu xoay người lại, "Cô hỏi cô ấy đi, nếu cô ấy đồng ý thì tôi sẽ cho. Còn nếu cô ấy không thích tôi cũng không cho đâu!" Nói xong, anh quay sang nhìn Hàn Tích.

Nhóm nữ sinh ngồi sau lưng ồn ào hẳn lên, có lẽ là bạn của cô gái đó, tất cả mọi người đều che miệng cười bầu không khí cực kỳ mập mờ.

Hàn Tích quay đầu lại nhìn mấy học muội, giọng nói biểu hiện vẻ không vui: "Nếu mấy cô có thời gian thì nên đọc thêm sách.”

Kỷ Nghiêu cực kỳ vui vẻ phiên dịch lại: "Ý cô ấy là không cho!"

Các học muội thổn thức không thôi, quả nhiên đàn ông ưu tú đều có chủ.

Có tiếng chuông vang lên, giáo sư bắt đầu buổi tọa đàm. Trợ lý mang theo bộ xương người vào.

Giáo sư bắt đầu: "Bộ xương thuộc về một người phụ nữ trẻ tuổi này đã ở trong trường Đại học Y hơn mười năm. Năm đó, thầy Từ đã mang bộ xương này từ Cục Cảnh Sát về bảo lưu tại khoa y, nhưng đến nay vẫn chưa xác nhận được danh tính. Hôm nay, chủ đề mà tôi muốn nói đến chính là “Sự biến đổi của xương người dưới những hoàn cảnh khác nhau trong 10 năm”.”

Kỷ Nghiêu và Hàn Tích như có thần giao cách cảm cùng đưa mắt nhìn nhau.

Sau buổi tọa đàm, Kỷ Nghiêu liên lạc với nhà trường để đưa bộ hài cốt về lại Cục Cảnh Sát. Cũng may, khoa nghiệm chứng có nhân viên làm thêm giờ, Hàn Tích trợ giúp lấy DNA từ trong răng và tủy để kiểm tra.

Kết quả cho thấy, bộ hài cốt này có quan hệ ruột thịt với mẹ của Tưởng Vi.

Vị trí hộp sọ có vết thương bị đánh, xem xét tình trạng vết thương, đủ để gây chết người. Đến đây, vụ án Quách Oánh và Tưởng Vi đã thật sự kết thúc.

Đối với cái chết của Quách Oánh và Kiều Giang, Kỷ Nghiêu đã xin lập hồ sơ bắt đầu điều tra.

Kỷ Nghiêu tựa vào trước bàn làm việc của Hàn Tích, duỗi người: "Thật mệt mỏi, lại phải làm thêm giờ!" Chuyện tình cảm vất vả lắm mới có tiến triển, lại phải làm thêm giờ.

Hai người ở tăng ca, lúc về đến nhà đã bốn giờ chiều. Kỷ Nghiêu mở cửa, bà Tô Diêu đang ngồi trên ghế sofa xoa đầu Ashe.

"Mẹ, sao mẹ đến mà không báo trước vậy?”

Bà Tô Diêu ôm Ashe: "Nếu mẹ báo trước có phải con sẽ không về nhà đúng không?”

Kỷ Nghiêu giơ ngón tay cái: "Mẹ đúng là liệu việc như thần!"

Bà Tô Diêu đặt Ashe xuống: "Không phải con nói hôm nay có hẹn à? Bạn gái con đâu? Sao không đến?"

Kỷ Nghiêu rửa tay: "Vừa hẹn hò về đây, cô ấy về nhà rồi!"

Bà Tô Diêu cực kỳ tiếc nuối, than thở: "Mẹ chồng nàng dâu chúng ta thật sự không có duyên phận!" Trên bàn trà đầy đủ túi lớn túi nhỏ đều là những đồ mà mấy cô gái trẻ đều thích.

Kỷ Nghiêu nằm trên ghế sofa, gác hai chân lên bàn trà. Bà Tô Diêu ngồi bên cạnh, nhìn thấy vết đỏ trên cổ Kỷ Nghiêu, bà như được bơm đầy máu: "Này, hai đứa đã phát triển đến mức nào rồi hả?"

Kỷ Nghiêu khép cổ áo: "Mẹ đừng vội, sớm muộn gì cũng sẽ cho mẹ ôm cháu!" Anh nói như thật: "Nếu cuối năm có bầu thì năm sau sinh, nếu sang năm có bầu thì năm sau nữa sinh!"

Bà cũng bắt đầu tính toán: "Trước lúc đó phải lo tổ chức hôn lễ, nếu không con gái người ta sẽ oán trách con, có bầu mặc áo cưới sẽ không đẹp nữa lại không thể đi nghỉ tuần trăng mật!"

Kỷ Nghiêu cười thành tiếng, đứng lên: "Nói đùa với mẹ một chút mà mẹ đã tưởng thật rồi! Chắc cũng phải hai năm nữa rồi tính tiếp!" Phải đợi đến khi anh theo đuổi được rồi mới tính.

Lúc này, chuông cửa nhà Kỷ Nghiêu vang lên, anh đang định mở cửa, đã bị bà dành trước.

Hàn Tích cầm một bình nước chanh mật ong nhìn thấy một phu nhân mặc quần áo sang trọng mở cửa.

Người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt giống Kỷ Nghiêu đến bảy tám phần.

Hàn Tích ngẩn ra một lúc rồi cũng kịp phản ứng lại, cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng cố gắng trấn tĩnh: "Cháu chào dì! Cháu là hàng xóm ở đối diện, cháu có làm chút đồ uống mang tới!" Nói xong, cô lén ra hiệu với Kỷ Nghiêu.

Kỷ Nghiêu vô tội nhún vai, bày tỏ anh cũng không lường trước được chuyện này.

Tô Diêu đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mắt, nhận bình chanh mật ong, cực kỳ nhiệt tình kéo cô vào: "Tự con làm sao? Nhìn qua cũng biết là rất ngon rồi!" Nói xong, bà mở nắp hít một hơi: "Hương chanh thơm mát và vị ngọt ngào của mật ong kết hợp với nhau, cực kỳ hoàn mỹ!"

Kỷ Nghiêu kéo bà Tô Diêu qua một bên, nhỏ giọng: "Mẹ của con ơi, mẹ đừng làm quá như vậy nữa được không.. Kẻo dọa người ta chạy mất bây giờ!"

Bà hất tay Kỷ Nghiêu ra: "Là mẹ có gì nói đấy, tình cảm chân thực từ tận đáy lòng!" Nói xong, bà cười với Hàn Tích một cái.

Tính cách Kỷ Nghiêu như vậy chắc hẳn di truyền từ bà Tô Diêu, hai mẹ con đều hoạt bát, thẳng thắn.

Bà nhìn bình chanh mật ong trên tay, thuận miệng nói với Kỷ Nghiêu: "Mẹ đột nhiên nhớ ra ở nhà có chút mứt quả! Lát nữa con mang sang chia một ít cho… cô hàng xóm nhé!"

Hàn Tích thả Ashe vừa nhào vào lòng cô xuống đất: "Vậy cháu không quấy rầy nữa, cháu xin phép về trước! Hẹn gặp lại dì sau ạ!"

Bà Tô Diêu vội vàng nói: "Đừng, người cần đi là dì mới đúng!"

Không chờ Kỷ Nghiêu và Hàn Tích kịp phản ứng, bà đã thay xong giày, đóng cửa rời. Bà Tô Diêu vừa đi, Hàn Tích thở phào một hơi: "Mẹ anh tới sao không nói với em một tiếng chứ?" Nếu biết cô sẽ không sang đây rồi.

Kỷ Nghiêu: "Anh cũng không nghĩ, mẹ ở nhà chờ anh, càng không nghĩ rằng em sẽ sang đây!"

Anh mỉm cười: "Vừa mới tách ra chưa tới mấy phút đã nhớ anh rồi à?"

Hàn Tích lườm anh: "Em chỉ mang chanh mật xong tới cho anh thôi!"

Kỷ Nghiêu: "Em đúng là miệng nói một đằng nhưng bụng nghĩ một nẻo. Tối hôm qua không biết ai hết ôm cổ rồi gặm cắn anh mãi không chịu buông hả?"

Hàn Tích đỏ mặt: "Nếu anh còn nói chuyện kiểu đó em sẽ không qua nữa đâu.”

Kỷ Nghiêu bật cười, cầm mấy túi lớn túi nhỏ trên bàn trà đưa cho cô: "Mẹ chồng tặng em này!"

Hàn Tích từ chối: "Em không thể nhận, không thích hợp!"

Bây giờ bọn họ chưa đến mức nhận quà tặng của trưởng bối trong nhà. Bởi vì quá nhiều đồ, cô không cầm chắc nên một túi nhỏ màu hồng rơi xuống đất.

Chỗ quà kia đều cho Hàn Tích, chỉ có một túi là bà Tô Diêu mua cho con trai mình, nhưng vì đi vội bà quên không để riêng ra chỗ khác.

Kỷ Nghiêu ngồi xuống, nhặt lên: "Xem mẹ anh mua cái gì nào!"

Anh vừa nói vừa nhìn, Hàn Tích tò mò cũng theo anh nhìn vào bên trong. Kỷ Nghiêu lấy ra một bộ quần áo lông hai màu trắng hồng xen lẫn.

Kỷ Nghiêu biểu lộ sự thất vọng, nhỏ giọng nói lên tâm trạng của mình: "Anh còn tưởng rằng mẹ sẽ mua mấy món đồ lót sexy hoặc tình thú gì đó chứ!"

Hàn Tích thả một đống túi đồ xuống, vừa lấy mấy bộ quần áo trong túi ra vừa nói: "Dì không rảnh như anh đâu!"

Chờ Hàn Tích mở gần hết các túi, cô muốn rút lại những lời mình vừa nói.

Ánh mắt Kỷ Nghiêu sáng lên, cười ra nước mắt: "Không hổ là mẹ ruột anh!"