Trân Quý Em Như Mạng

Chương 18




Ba tiếng trước khi Kiều Giang chết.

Hắn trốn ở dưới một gầm cầu, đây chính là nơi ở của kẻ lang thang hắn đã giá họa trước đó. Kẻ lang thang vì phạm tội ăn trộm nên hiện giờ vẫn còn đang ở đồn cảnh sát.

Kiều Giang ngồi trên chiếu nát, một lão ăn mày đi ngang qua hắn, liếc nhìn hắn. Cả hai người đều không lên tiếng, trái lại cũng không cảm thấy ngượng ngùng tựa như hai người xa lạ gặp nhau trên đường.

Trước đây Kiều Giang rất thích loại ở chung như thế này, xa lạ, không cần phải tạo ra một mối quan hệ dối trá lẫn nhau.

Khi còn bé, mẹ của hắn dắt hắn đi đến nhà người thân, bắt hắn phải chào người này, chào người kia. Nếu hắn không biết mở miệng chào hỏi sẽ bị mắng là không lễ phép, không thành thật, vô dụng, dần về sau hắn càng ngày càng tự ti.

Qua một thời gian dài trong lòng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, từ từ hình thành một nỗi sợ hãi. Khi hắn gặp người lạ, hắn lập tức vòng qua đường khác, không muốn tiếp xúc với ai.

Trên mạng gọi đó là chứng sợ xã hội.

Sau khi hắn đi làm, hắn gặp được một người khác hoàn toàn, chính là Tiếu Du.

Cô ấy không giống như đám người kia ở sau lưng hắn nói hắn quái gở. Cô ấy luôn luôn cổ vũ hắn, thường xuyên giúp đỡ hắn. Cô ấy như một đóa hoa hướng dương rực rỡ. Cô ấy đã giúp hắn hiểu được giữa người và người đừng nên quá lạnh lùng.

Khi hắn bị người ta làm khó àm dễ, cô ấy lại bênh hắn.

Khi hắn bị đồng nghiệp cô lập, chính cô ấy đã giúp hắn hòa nhập với mọi người.

Cô ấy làm bánh bích quy rất ngon, trong túi tiền của hắn vẫn còn lại mấy miếng. Hắn thích cô ấy làm bánh việt quất, mùi bơ ngọt béo hòa quyện cùng vị chua của việt quất, đó là hương vị tuyệt vời mà hắn chưa bao giờ được nếm qua.

Trong lúc hắn dự định sẽ mở rộng cánh cửa lòng mình, ôm ấp lấy thế giới này thì cô ấy chết, chết trong sự bất công và sự lạnh nhạt của thế gian này.

Cô ấy đứng trên sân thượng, phía dưới là đám đông ồn ào, bên trên một cậu bảo vệ trẻ đang hết lòng khuyên nhủ cô ấy đừng nhảy xuống.

Lúc đó, hắn đứng lẫn trong đám người. Hắn muốn chạy lên sân thượng nhưng hắn lại nghe được đám người với lòng dạ xấu xí bàn tán.

"Nhảy đi, chờ lâu lắm rồi hay lại không dám nhảy nữa?"

"Nghe nói là có tình nhân bị chồng bắt gian tại trận, không còn mặt mũi sống trên đời nữa!"

"Đúng là đê tiện!"

"Còn chưa chịu nhảy đi để người ta còn về nấu canh cá!”



Hắn không tài nào nhấc nổi bước chân, trong cổ họng nghẹn lại không thể phát ra âm thanh. Thế giới này có tốt đẹp gì đâu, thế giới này cũng chẳng giống như cô ấy đã từng nói “Tràn đầy tình yêu và hi vọng”.

Hắn đứng tại chỗ, giống như bị ai đó đè nặng trên vai, thân thể ngày một lạnh đi.

Rồi hắn nghe thấy tiếng vang thật lớn, trên đất nở đầy hoa máu, hơi lạnh thấu xương từ sắc máu đỏ tươi ấy kéo đến.

Hắn nhìn chằm chằm đám người ồn ào kia.

Hắn hận không giết được cả thế giới này đem chôn cùng cô; tuy nhiên dù sao cũng cần có người đứng ra trả cái giá thật đắt cho hành động này hoặc để cho hắn trút mối thù này.

Hắn giết chết Chu Thông; hắn muốn Ngô Thính trải nghiệm sự đau đớn như Tiếu Du nên hắn cho Ngô Thính lâm vào cảnh phải tự sát.

Xem đi, nhân gian lạnh lùng quả nhiên chẳng có gì đáng lưu luyến.

Một cơn gió lạnh thổi đến, ban đêm ở thành phố Nam Tuyền lạnh hơn ban ngày nhiều, Kiều Giang đứng dậy.

Hắn đói bụng, hắn muốn ra ngoài tìm đồ ăn. Hắn biết cảnh sát đang tìm hắn khắp nơi, ra ngoài đồng nghĩa với việc đối đầu với nguy hiểm, nhưng hắn còn hai người cần phải giết nên hắn không thể nào để mình chết đói.

Hắn lấy ra một đồng xu. Mặt xấp hắn sẽ giết tên vũ phu Tôn Tầm Hải, chồng của Tiếu Du; mặt ngửa, hắn sẽ giết tên quấy rối tình dục, tổng giám đốc tài vụ Lưu Kim Kiệt.

Hắn tung đồng xu, tiền xu lăn tròn trên nền đất vài vòng, không phải mặt xấp cũng không phải mặt ngửa mà dựng thẳng đứng sát cục đá nhỏ.

Hắn khom lưng nhặt lên, thoáng đọc được một tin trên mặt báo.

“Để cứu mạng cô gái nhảy cầu vượt, các tài xế tự giác xếp xe thành một đoàn dài”

Kiều Giang nhặt lên, ngồi trên băng ghế đọc từng chữ từng chữ.

Sau đó hắn đặt tờ báo xuống, ngả người ngửa đầu nhìn đèn đường, hắn lại nhớ Tiếu Du. Đèn đường tỏa ra ánh sáng màu cam, ánh đèn ấy thật ấm áp.

Kiều Giang rút điện thoại trong túi, mở nguồn.

Hắn biết cảnh sát đã theo dõi số điện thoại của hắn, chỉ cần hắn nhận hoặc thực hiện một cuộc gọi hắn sẽ bị lần ra dấu vết. Thế nhưng hắn không quan tâm. Hắn tìm bài báo vừa đọc, mở QQ gửi cho Tiếu Du.

Hình đại diện của Tiếu Du chỉ còn một màu xám, mãi mãi không sáng lên nữa.

Đúng lúc này, di động hắn rung lên, có điện thoại gọi tới, là số máy lạ. Kiều Giang nhận điện.

“Chào anh, xin hỏi anh có phải anh Kiều không ạ. Tôi gọi từ trường nghiệp vụ kế toán dành cho người đã đi làm, hồ sơ anh đăng ký đã được thông qua. Mời anh trước ngày 1 tháng 6 bổ sung tài liệu và giấy chứng nhận liên quan để hoàn tất thủ tục hồ sơ.”

“Anh Kiều, anh còn nghe máy không ạ?”

“Alo?”

Kiều Giang cầm điện thoại, khẽ nở nụ cười: “Được, tôi sẽ đến!” Nói xong hắn cúp điện thoại.

Đầu tháng Tiếu Du đã lên kế hoạch cho hắn, giúp hắn đăng ký học tại một trung tâm nghiệp vụ kế toán, nếu thi lấy được bằng sẽ dễ dàng xin một chân kế toán ở một công ty nào đó. Kiều Giang cầm tờ báo bên cạnh, đứng lên. Vì hắn đang rất đói nên suýt chút nữa ngã quỵ, có một thím đi ngang đưa tay đỡ hắn.

“Cháu trai, cháu không sao chứ? Cần thím gọi xe cứu thương không?”

Kiều Giang rụt tay lại, ánh mắt né tránh, chỉ lắc đầu không lên tiếng.

Thím ấy cầm một túi màu trắng chứa rất nhiều giấy tiền vàng bạc. Thím lấy một bình nước suối ở một chiếc túi khác ra.

Kiều Giang khát lắm rồi, hắn nhận chai nước mở nắp ra uống cạn hơn nửa bình. Thím ấy ngồi xuống bên cạnh, túi đựng vàng mã cột không kín, hai tờ tiền trong đó bay ra rơi vào chân Kiều Giang.

Hắn khom lưng nhặt lên cho thím ấy, vẫn không mở miệng nói câu nào.

Thím cất lại cẩn thận, quay sang Kiều Giang: “Con trai của tôi cũng bằng cậu, nếu bây giờ nó còn sống thì tốt quá!”

Kiều Giang im lặng. Thím lau nước mắt giọng nghẹn ngào: “Làm gì không làm, cứ thích mấy cái trò tường thuật trực tiếp vớ vẩn… Cuối cùng thì sao… Giỏi lắm chơi cho đến chết.”

Tim Kiều Giang đập thình thịch, cảnh tượng Ngô Thính nhắm mắt, máu tươi nhuộm đỏ thùng xe container hiện ra trước mắt hắn. Ngô Thính nói lời tạm biệt với những con người lạnh lùng, đồng thời cũng mất đi tình yêu và sự ấm áp.

Thím nhấc túi vàng mã, đứng lên, để lại túi thức ăn và nước uống thím vừa mua trong siêu thị: “Cháu trai à, bỏ nhà đi không tốt đâu, cháu mau về nhà cố gắng sống cho thật tốt.”

Nói xong thím cầm túi vàng mã về nhà.

Kiều Giang ngồi yên tại chỗ một lúc lâu sau mới đứng dậy, hắn cầm tờ báo đi về hướng Cục Cảnh Sát thành phố.



Khi Kỷ Nghiêu nhận được tin tử vong của Kiều Giang anh lập tức dẫn người đi đến hiện trường.

Đó là một con hẻm cũ kỹ vắng người, camera đã bị người ta phá hỏng từ lâu. Kỷ Nghiêu dẫn đầu, Triệu Tĩnh Tĩnh và Trương Tường chờ đoàn người phía sau gồm Hàn Tích, Chu Hàm và nhân viên phòng pháp chứng.

Hiện trường đã được bảo vệ, xung quanh khá nhiều người vây xem, Kỷ Nghiêu gạt họ ra kéo đường cảnh giới đi vào.

Kiều Giang nằm trên nền gạch, quanh cơ thể không hề có một giọt máu, sắc mặt hắn xám đen, môi trắng bệch. Hàn Tích ngồi xuống, mở thùng dụng cụ, bắt đầu công tác.

“Nguyên nhân tử vong: mất máu quá nhiều. Tĩnh mạch tại cổ tay có dấu kim đâm. Thời gian tử vong là đêm qua từ 11 giờ đến 1 giờ sáng hôm nay. Thi thể không có dấu vết dịch chuyển, nơi đây là hiện trường đầu tiên.”

Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích, gật đầu: “Vất vả rồi!”

Mất máu quá nhiều nhưng tại hiện trường một giọt máu cũng không có, kết hợp với dấu kim đâm ở tĩnh mạch suy đoán khả năng hung thủ đã rút hết máu nạn nhân.

Bên ngoài đường cảnh giới, mồm năm miệng mười bình luận:

“Có khi nào là quỷ hút máu người không?”

“Đồng chí lãnh đạo, người này không phải bị quỷ hút máu giết đó chứ?”

Lại bị nhận nhầm thành lãnh đạo, Triệu Tĩnh Tĩnh tặc lưỡi nhìn đám người rồi quay sang đứng bên cạnh Kỷ Nghiêu tiếp tục thăm dò hiện trường.

Hàn Tích thu được một tấm thẻ trong lòng bàn tay của Kiều Giang, trên đó có ghi chữ. Cô dùng nhíp cẩn thận kéo ra cho vào túi vật chứng rồi đưa cho Kỷ Nghiêu. Tấm thẻ chỉ to bằng tấm danh thiếp, giấy trắng, chữ đỏ, nét chữ mỏng, là đánh máy chứ không phải viết tay.

Kỷ Nghiêu đọc thầm: “Có những cuộc gặp tình cờ thật đẹp, nhưng số khác lại chính là tội ác.” Phía dưới chỉ ghi ngày tháng không đề năm “Ngày 6 tháng 5”, vừa vặn lại chính là ngày hôm nay.

Là hung thủ cố tình lưu lại.

Nguyên nhân cái chết của Kiều Giang nằm trong những câu chữ này.

Căn cứ vào ngày in trên tấm thẻ cho thấy hung thủ đã lên kế hoạch giết người, chỉ cần giải được ý nghĩa đằng sau “ngày 6 tháng 5” coi như đã thành công nắm được điểm mấu chốt trong vụ án Kiều Giang.

Xử lý xong hiện trường, Hàn Tích và Chu Hàm cho thi thể vào túi đựng thi thể, Kỷ Nghiêu giúp các cô chuyển lên xe.

Trở về Cục Cảnh Sát thành phố, Hàn Tích và Chu Hàm tiến hành nghiệm thi, nhanh chóng hoàn tất báo cáo kiểm nghiệm.

Kỷ Nghiêu ngồi trước bàn làm việc của Hàn Tích nhận lấy báo cáo đọc kỹ. Hoàn toàn nhất trí với suy đoán ban đầu của anh hắn bị rút máu cho đến chết.

Hàn Tích rót cho anh một ly nước, anh nhận lấy uống một ngụm: “Không phải nước chanh ư, tôi muốn uống nước chanh.”

Hàn Tích liếc con người đang được voi đòi tiên, cô lấy lại ly nước đổ vào chậu cây trên bệ cửa sổ.

Kỷ Nghiêu bước tới: “Em trồng cây gì, tại sao chỉ có lá không có hoa?”

Hàn Tích hái hai lá trong chậu, rửa sạch, bỏ vào trong ly rồi rót nước đưa cho Kỷ Nghiêu: “Đó là bạc hà!”

Kỷ Nghiêu nhận lấy, hít một hơi, hương thanh thanh mát mát đem đến một cảm giác rất sảng khoái. Anh ngửa đầu uống cạn, lấy lá bạc hà ngậm chơi trên môi: “Tình cảm của chúng ta càng ngày càng tốt!”

Trước đây khi anh đến phòng pháp y cô chả buồn liếc nhìn anh một cái, hiện tại còn chủ động rót nước cho uống.

Đúng lúc này đội trưởng đội phòng chống ma túy Dương Xuân Miễn đi vào, Kỷ Nghiêu không thoải mái khi trông thấy anh ấy. Dương Xuân Miễn cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của Kỷ Nghiêu, quay sang Hàn Tích mỉm cười: “Đi ngang qua chỗ của quý cô, tại hạ chỉ muốn xin chén nước.”

Kỷ Nghiêu tựa ở cạnh bàn nghiêng đầu nhìn “kẻ xâm lấn”, dùng giọng điệu chủ nhân: “Không có nước.”

Hàn Tích từ lấy hai lát chanh ở trong tủ lạnh bỏ vào ly, rót nước rồi đưa sang cho anh ấy.

Dương Xuân Miễn nhận lấy, nét mặt khiêu khích Kỷ Nghiêu, cầm ly vừa rời đi vừa hát.

Kỷ Nghiêu quay sang gọi điện thoại về văn phòng của mình: “Lát nữa Mì Dương Xuân đến ăn ké, nhớ không được cho, cầm gậy đuổi đi!”

Chu Lỵ liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc, nghe tiếng bước chân lười nhác vang lên, mau chóng đáp lời: “Yes, sir.”

Hàn Tích ngồi trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Anh có thể bớt ấu trĩ được không?”

Kỷ Nghiêu kéo ghế qua nhìn Hàn Tích: “Có thể. Tại sao cậu ta được uống nước chanh còn tôi chỉ được uống lá bạc hà?”

Chu Hàm ở bên cạnh che miệng cười khúc khích.

Hàn Tích đứng dậy, vòng ra phía sau Kỷ Nghiêu, kéo cả người cả ghế ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế xoay xoay mấy vòng, mắt vẫn nhìn chằm chằm báo cáo nghiệm thi trên tay, vừa xem vừa suy nghĩ.

Cục trưởng Thái từ trong thang máy bước ra, trừng mắt nhìn Kỷ Nghiêu: “Phòng làm việc của cậu chuyển lên trên đây từ khi nào vậy?”

Kỷ Nghiêu đứng dậy, nghiêm túc báo cáo: “Báo cáo Cục trưởng vừa mới chuyển.”

Cục trưởng Thái: “Thằng nhãi con!”

Kỷ Nghiêu đưa báo cáo nghiệm thi cho Cục trưởng Thái, hai người cùng nhau đi về phòng làm việc Cục trưởng.

Chơi thì chơi đến khi làm việc anh nghiêm túc hơn khi nào hết. Kỷ Nghiêu đóng cửa: “Thủ pháp hung thủ sát hại Kiều Giang có nét rất giống với hung thủ giết người liên hoàn trước đó, đều làm khô sạch máu nạn nhân khi còn sống, hiện trường lại không có bất kỳ dấu máu nào.”

Cục trưởng Thái ngồi xuống, lấy hai quả táo bỏ vào tách trà: “Ý cậu nói Lưu Cường Sơn.”

Kỷ Nghiêu gật đầu.

Lưu Cường Sơn là một siêu sát thủ ở Myanmar, hung tàn vào bạo ngược, nhận tiền giết người, rất thích máu người, giết người xong sẽ lấy máu đi.

Kỷ Nghiêu tiếp tục: “Người thân nạn nhân Chu Thông, người nhà và bạn bè của Ngô Thính đều đã thẩm vấn qua, tất cả mọi người đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường và không có biểu hiện bất thường. Nếu như hung thủ là một trong những người này thì chỉ có thể xảy ra một khả năng đó chính là thuê sát thủ giết người.”

Cục trưởng nhấp ngụm trà ra hiệu Kỷ Nghiêu nói tiếp.

Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Tuy nhiên phí thuê Lưu Cường Sơn rất cao, những người này gánh không nổi. Hơn nữa Kiều Giang cũng đã cùng đường, cuối cùng cũng sẽ bị cảnh sát bắt, bọn họ không nhất thiết phải chi ra một số tiền lớn đến như thế.”

“Căn cứ vào tấm thẻ ở trong tay Kiều Giang suy đoán tên hung thủ đang thực hiện một nghi thức nào đó, hắn dùng phương thức của chính mình để trả thù.”

Cục trưởng Thái trầm tư: “Trên tấm thẻ ghi ngày 6 tháng 5, là ngày đặc biệt gì ư?”

Kỷ Nghiêu: “Đã điều tra, đây không phải sinh nhật Kiều Giang, cũng không phải là ngày lễ kỷ niệm hay ngày đặc biệt nào đó với Kiều Giang; nhưng với hung thủ mà nói có lẽ rất quan trọng. Đây chính là manh mối phá án.”

Kỷ Nghiêu báo cáo xong, Cục trưởng Thái vung tay: “Mau biến!”

Kỷ Nghiêu đứng không nhúc nhích lộ ra nụ cười ngoan hiền: “Cục trưởng Thái… Không phải Cục trưởng đã nói bắt được Kiều Giang sẽ sắp xếp cho xem mắt à.”

Cục trưởng Thái đặt tách trà lên bàn, chỉ vào mặt Kỷ Nghiêu mắng: “Cậu nói không biết ngại sao, là cậu bắt được?!”

Rồi ông nói thêm, “Muốn sắp xếp cũng được, chờ phá được vụ án của Kiều Giang đi!”

Kỷ Nghiêu còn muốn nói thêm nhưng bị Cục trưởng Thái trừng mắt đuổi ra ngoài.

Anh ra khỏi phòng Cục trưởng, liếc nhìn về phía phòng pháp y. Xem ra không thể chờ Cục trưởng Thái, anh phải dựa vào chính mình.

Vụ án Kiều Giang vì có nghi ngờ do sát thủ nước ngoài thực hiện, hơn nữa manh mối cũng có giới hạn nên không chỉ ngày một ngày hai là có thể phá được.

Kỷ Nghiêu mời mẹ của Kiều Giang đến lấy lời khai một lần nữa.

Từ thời Kiều Giang mặc tã, mặc quần yếm, cho đến trước khi Kiều Giang chết không phát hiện bất cứ điểm khả nghi nào, cũng chưa thể hiểu được ngày 6 tháng 5 có sự kiện gì đặc biệt.

Kỷ Nghiêu thậm chí còn tìm hiểu những vụ án trước đó của sát thủ Lưu Cường Sơn để tìm ra mối dây liên hệ nhưng không hề có, một chi tiết nhỏ cũng không có.

Kỷ Nghiêu tựa lưng vào thành ghế, hai chân gác lên bàn làm việc, lật từng trang hồ sơ vụ án suy nghĩ nát óc.

Mãi cho đến lúc tan tầm.

Kỷ Nghiêu dựa người vào cây cột ở sảnh đợi Hàn Tích. Thấy cô bước ra anh đi tới cười cười: “Tôi tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn nhất đó chính là được cùng em đi làm.”

Hai người cùng đi xuống bậc thang, Hàn Tích: “Đúng giờ tan tầm miễn cưỡng có thể; cùng đi làm, e rằng không phải.”

Kỷ Nghiêu nhếch môi cười, sẽ sớm thành sự thật thôi.

Ra đến cổng lớn, Hàn Tích đi về hướng ga tàu điện, Kỷ Nghiêu ra lấy xe đạp, hai người đi hai hướng ngược nhau.

Gần đây Hàn Tích phải bận rộn dọn nhà, cô cũng đã báo chủ căn hộ sẽ trả nhà chỉ chờ đến cuối tuần công ty dọn nhà đến vận chuyển đồ đạc thôi. Bên Hương Tuyết Đình cũng đã ký xong hợp đồng mua nhà, cô không thích phần trang trí nội thất của căn hộ đó. Nhà dành cho đôi tân hôn nên quá tươi trẻ, không thanh tịnh. Thế nhưng vì cô đã dùng toàn bộ tiền tích góp thanh toán nửa giá trị căn hộ nên không còn tiền sửa chữa đành phải ở trước. Bên đại lý họ nói đùa có thể dùng căn đó làm căn hộ tân hôn luôn, khi ấy cô chỉ mỉm cười không trả lời.

Xưa nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Không khó để thiết lập một mối quan hệ thân mật, khó nhất chính là phải chịu đựng sự ruồng bỏ và phản bội mà mối quan hệ này mang lại.

Đều là những đứa trẻ của cô nhi viện, tất cả bọn họ đều bị cha mẹ vứt bỏ, bởi vì họ là con gái, cũng có thể do thân thể tàn tật hoặc mắc bệnh nan y.

Ngay cả người được chính cha mẹ ruột đón về như La Hải Diêu, trước khi cha mẹ của anh ta qua đời cũng không hề để lại cơ ngơi lớn nhất tập đoàn La Thị là dược phẩm Sinh Hòa cho anh ta. Tất cả mọi thứ có được ở hiện tại đều do anh ta tự đấu tranh, nhờ sự nỗ lực của bản thân mà lấy lại được quyền khống chế La thị.

La Hải Diêu ngồi ở chiếc ghế salon bằng da thật tại văn phòng của mình ở tầng 18, thư ký mang bữa tối đến cho anh ta. Anh ta nếm mấy miếng rồi ra lệnh: “Đặt thêm một phần canh cá này cho tiểu Tích.” Rồi nói tiếp: “Chính tay cô giao đến.”

Anh ta không yên lòng nhờ nhân viên bên ngoài giao.

Cô thư ký lập tức nhận lệnh, cô ta và một người nữa ngồi chờ dưới lầu nhà Hàn Tích, không lên trên.

Thân hình và phong cách ăn mặc của cô ta gần như giống với Hàn Tích, cũng cao như thế, cũng cột tóc đuôi ngựa, ngay cả màu sắc quần áo cũng phần lớn chỉ là màu trắng, đen và xám, nếu nhìn từ phía sau sẽ giống như một. Tuy nhiên cô ta rất rõ ràng mình chỉ là vật thay thế, người phụ nữ trên lầu kia mới là hàng chính hãng. Là sủng vật mà boss giữ trọn trong lòng, hận không thể hái cả trăng sao trên trời dành tặng cho Hàn Tích.

Kỷ Nghiêu đứng trên ban công nhìn bầu trời đầy sao, ló đầu nhìn ban công nhà sát vách. Anh biết cô chưa chuyển đến nhưng cũng không cản được anh tự biên tự diễn.

“Em nói gì… Muốn sao trên trời ư?!”

“Xin lỗi, tôi sẽ không hái cho em.”

“Bởi vì em đã có rồi. Hàn Tích, trong mắt của em đã có một ngôi sao rất sáng.”

Kỷ Nghiêu muốn nôn với chính những lời thoại của mình, tâm trạng anh vui vẻ hơn rất nhiều. Chú chó nhỏ nhặt được ở sau thùng thư gần hàng nướng cọ tới cọ lui dưới chân anh.

Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn chú chó con đang ngẫm nghĩ không biết nên đặt tên nó là gì, anh chụp một tấm hình, gửi lên nhóm chat.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Cầu ban tên.

Người đẹp Chu chính là Chu Lỵ: Em thấy nó vừa dài vừa mập, đặt tên Cầu Cầu đi.

Không được gọi tôi là Tĩnh Tĩnh: Cậu nuôi chó??? Không phải nói ghét nhất là nuôi thú cưng sao?

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Tôi chưa từng nói.

Triệu Tĩnh Tĩnh lập tức gửi tấm ảnh chụp màn hình làm bằng chứng, trong ảnh ID Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố đã nói cách đây nửa năm “Không muốn nuôi thú cưng, chỉ muốn kết hôn.”

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Tĩnh Tĩnh, cậu như vậy sẽ làm giảm bớt sự đáng yêu trong mắt tôi đó.

Không được gọi tôi là Tĩnh Tĩnh: Không được gọi là Tĩnh Tĩnh.

Nhóc Tường ‰☆ dặm dặm phấn: Hay gọi là phấn phấn đi, đáng yêu!

Mì Dương Xuân không thích ăn mì: Đặt là Nhị cẩu tử, tên đủ lưu manh giống chủ nhân, lại dễ nuôi.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Ngày mai mời tất cả mọi người uống trà chiều trừ tên @Mì Dương Xuân không thích ăn mì.

Tiểu Khoan: Đội trưởng Dương em nhường phần của mình cho anh.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Cậu nhóc này là ai?

Mì Dương Xuân không thích ăn mì: Cảnh viên mới gia nhập đội phòng chống ma túy.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Ngày mai mời tất cả mọi người uống trà chiều trừ tên @Mì Dương Xuân không thích ăn mì, @Tiểu Khoan.

Tiểu Chu Nha: Ashe

Người đẹp Chu chính là Chu Lỵ: [icon Oh My God]

Nhóc Tường ‰☆ dặm dặm phấn: [icon tỏa ánh hào quang]

Tiểu Diêu: Cao thủ.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Tiểu Chu à, A Hàm à, cô đúng là con gái ruột của tôi.

Tiểu Chu: Baba, con gái không tham lam, chỉ cần Kỷ thị trích 0,1% cổ phần cho con là tốt rồi, đồng thời đảm bảo không bị các anh em tranh gia sản.

Mì Dương Xuân không thích ăn mì: Anh văn siêu tệ, ai phiên dịch đi. Ashe là cái tên kinh thiên động địa đến mức nào.

Người đẹp Chu chính là Chu Lỵ: Xuỵt!

Không được gọi tôi là Tĩnh Tĩnh: Các anh em quay đầu bắt nạt người khác à?!



Kỷ Nghiêu giơ tay vuốt vuốt đầu chú chó con nét mặt hiền lành như vị cha già kính yêu: “Sau này gọi con là Ashe.”

Hàn Tích tắm xong bước ra, liếc mắt nhìn nội dung cuộc trò chuyện. Cô mở lớn tấm ảnh, nhận ra được chú chó kia, là chú chó ăn vụng xâu thịt nướng bị ông chủ đánh vào chân một cái. Xem ra khá hơn rồi, người cũng sạch sẽ. Cô không ngờ Kỷ Nghiêu lại đem con chó hoang này về nhà nuôi, còn chăm sóc cho nó rất tốt.

Hàn Tích đọc thầm cái tên một lần, Ashe, Yêu quý.

Ngụ ý hẳn là, sẽ yêu thương và quý trọng nó.

Quả là cái tên rất hay.

Hàn Tích đọc vài trang sách y học rồi đi ngủ.

Ngày hôm nay vẫn gặp ác mộng, tựa như đã hãm sâu trong tiềm thức.

Đó là một ngày mùa thu, ba đứa nhỏ rất đói bụng đành chui hàng rào cô nhi viện bò ra ngoài, lẻn vào một tiệm gạo gần đó mỗi đứa dấu một trái bắp trong áo.

Thế nhưng mấy đứa nhỏ còn chưa kịp chạy ra ruộng ngô đã bị thôn dân bắt lấy. Ba người lớn vây quanh ba đứa nhỏ gầy yếu, lớn nhất là La Hải Diêu, nhỏ nhất là Hàn Tích; khi đó cô chỉ mới 5 tuổi, ôm trái bắp run lẩy bẩy.

Đứa trẻ còn lại là Lục tử, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ xám rất chật và chiếc quần rách. Cậu bé này bị mù một mắt bẩm sinh, không ai nhận nuôi, hơn nữa còn hay đau yếu bệnh tật, không làm được việc gì nên sẽ bị hạn chế đồ ăn; do vậy cậu bé không đủ dinh dưỡng, trông còn không cao bằng Hàn Tích.

Ba thôn dân cao to cầm gậy gộc chỉ vào ba đứa nhỏ.

“Chúng mày là bọn ăn cắp, chả trách cha mẹ ruột chúng mày cũng không muốn nuôi, thì ra là trộm vặt.”

“Đây không phải đồ từ trên trời rơi xuống.”

“Một trái bắp hai xu, mau tìm viện trưởng chúng nó đòi tiền.”

Hàn Tích vừa khóc vừa nói: “Van các bác đừng nói cho viện trưởng chúng cháu. Chúng cháu xin trả bắp lại, lần sau sẽ không ăn cắp nữa đâu ạ.”

La Hải Diêu xông tới giựt cây gậy trên tay một người, cắn tay ông ta thật mạnh. Người đàn ông đau đớn vung mạnh tay, hất La Hải Diêu va vào tảng đá ven đường, suýt chút nữa trúng đầu.

Hàn Tích lấy quả bắp trên tay mình và quả bắp rơi trên đất của La Hải Diêu nhặt lên trả cho bọn họ, khóc lóc van xin: “Đây ạ, cháu trả cho các bác, cháu trả cho các bác. Xin các bác đừng báo lại với viện trưởng, nếu không chúng cháu sẽ chết.”

Một trong ba người đi lên tịch thu: “Còn một trái nữa đâu?”

Hàn Tích thấy Lục Tử nằm trên mặt đất, cậu bé lột nhanh vỏ bắp, cắm đầu cắm cổ gặm. Cậu bé đói bụng, rất đói bụng, cho dù đây là bắp sống vẫn cảm thấy đây là trái bắp thơm ngon nhất, ăn như hùm như sói.

Người cầm đầu rất tức giận đánh mạnh cậu bé mấy cái. Lục Tử nằm sấp, hình như cậu bé không cảm thấy đau, trên mặt vẫn nở nụ cười, ăn từng miếng từng miếng bắp, bên mép dính mấy sợi râu bắp.

Hàn Tích muốn xông tới bảo vệ Lục tử nhưng bị La Hải Diêu kéo lại. Đám thôn dân đánh cho đã tức rồi bỏ đi. Lục Tử nằm trên đất, cả phần mông và phần lưng đều là máu. Cậu bé không đứng lên được, chân đã bị đánh gãy.

Có người ở cô nhi viện đi ra đưa bọn họ về nhốt trong căn phòng nhỏ hai ngày trời.

Khi Hàn Tích được thả ra chuyện đầu tiên phải làm đó chính là đến thăm Lục tử, cậu bé nằm im trên giường không nhúc nhích, hình như đã ngủ.

Cô bé Hàn Tích không dám làm phiền, lén lút chạy đến nhà bếp nói với chú đầu bếp: “Chú Kiều, Lục tử sắp chết đói rồi, chú có thể cho bạn ấy món gì ăn được không?”

Tên đầu bếp Kiều Chấn liếc nhìn bé gái, nét mặt không có biểu cảm gì tựa như đã quá quen với mấy chuyện như thế này, hoàn toàn mất cảm giác: “Không có đồ ăn.”

Cô bé Hàn Tích không bỏ ý định, cô bé nhón chân nhìn vào trong nồi: “Bên trong còn mà!”

Kiều Chấn đóng nắp nồi: “Tao nói không có là không có, muốn ăn thì đi tìm viện trưởng.”

Đúng lúc này ở cửa phòng bếp xuất hiện một bé gái tầm bảy tám tuổi, cô bé này ăn mặc đẹp hơn các bạn ở trong cô nhi viện, mặt cũng có da có thịt, trên tóc còn có cây kẹp hình con bướm rất đẹp.

Cô bé này tên Quách Oánh, là cô bé xinh xắn nhất cô nhi viện, không hề giống mấy đứa trẻ ở đây.

Có người nói thực chất cô bé này là con gái của viện trưởng vì cô bé thường được viện trưởng ôm ngủ.

Kiều Chấn lấy một miếng bánh gạo cho cô bé đó.

Quách Oánh đẩy miếng bánh gạo, giọng vênh váo: “Cho thêm miếng thịt.”

Kiều Chấn lại mở một nồi gốm đen, dùng muôi múc thêm mấy miếng thịt khô. Cô bé Hàn Tích ngửi được mùi thơm, lén nuốt nước miếng.

Quách Oánh ra khỏi nhà bếp, Hàn Tích đi theo sau lưng, giọng cầu khẩn: “Quách Oánh, Lục tử sắp chết rồi, cậu cho cậu ấy một miếng được không, chỉ cần một miếng nhỏ thôi.”

Cô bé xinh đẹp khinh bỉ liếc một cái, thờ ờ cắn một miếng bánh gạo, rồi nhíu mày nhả miếng bánh gạo ra: “Sao lại có mỡ, tao ghét nhất là ăn mỡ!”

Hàn Tích ngồi xuống, nhặt miếng bánh gạo lên như lượm được báo vật chạy nhanh đến phòng ngủ: “Lục tử, Lục tử, có đồ ăn rồi, có thịt đó, là thịt mỡ anh thích nhất.”

Trong phòng không có ai, đèn cũng không mở, rất tối.

“Lục tử ơi dậy đi, ăn thôi!”

“Lục tử?”

Hàn Tích đẩy cậu bé mấy lần mới phát hiện trên người cậu bé lạnh ngắt.

Trong lồng ngực cậu bé ôm lõi bắp đã gặm hết, miệng nở nụ cười thê lương.



Hàn Tích giật mình tỉnh giấc thoát khỏi ác mộng, trán lấm tấm mồ hôi. Cơ thể cô khẽ run, miệng thở hổn hển.

Hàn Tích cố gắng trấn tĩnh, đứng dậy ra bếp rót một ly nước.

Cô vẫn không biết Lục tử bị chết đói hay bị người đánh chết, thậm chí lúc đó có người còn nói cậu bé uống thuốc trừ sâu tự tử.

Từ sau lần đó, cô và La Hải Diêu không còn dám đi ăn cắp bắp.

Đã hai giờ sáng, Hàn Tích mở điện thoại, kéo Kỷ Nghiêu khỏi danh sách đen, gửi cho anh một tin nhắn.

Hàn Tích: Cám ơn anh đã nhận nuôi Ashe.

Ngày hôm sau Kỷ Nghiêu thức dậy mở di động, thấy tin nhắn của Hàn Tích anh bật dậy ngay lập tức. Cô không những giải thoát anh khỏi danh sách đen mà còn cám ơn đã nhận nuôi chú chó con.

Ashe, yêu tiểu Tích.

Bốn bỏ năm lên* chính là tôi yêu em và em cũng yêu tôi.

(* Từ gốc nghĩa là làm tròn dưới 0.4 thì bỏ 0.5 là làm tròn thành 1, hoặc có dù thế nào đi nữa...)

Ashe bò lên giường, chui vào gối, rên khẽ. Chính nó cũng không hiểu sao nó là cho đực mà bị đặt một cái tên nữ tánh như vậy….

Chắc là chỉ có người thường bị gọi là Tĩnh Tĩnh, đội phó Triệu mới có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng của nó.

Sau khi lắc lư sung sướng, anh ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh trên giường, bình tĩnh nhắn tin trả lời.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Đừng khách sáo, là việc nên làm. Em thích cái tên này không?

Hàn Tích đang chen chân trong tàu điện, rất nhiều người nên không tài nào cầm được di động, xuống tàu mới rảnh tay để trả lời anh.

Hàn Tích: Thích!

Trước cổng tàu điện có rất nhiều sạp bán thức ăn sáng, Hàn Tích mua một miếng bánh nếp cẩm, một ly sữa đậu nành vừa đi vừa ăn.

Nhận được tin nhắn của Hàn Tích, Kỷ Nghiêu lăn mấy vòng trên giường, lăn quá đà “cậu nhỏ” đè lên di dộng, gào khóc vì đau “bi”.

Đầu bếp đã nấu xong cơm sáng, trên bàn bày mười mấy món ăn: pizza gà vàng óng, sandwich cá hồi, bánh trứng, sủi cảo nhân tôm trứng luộc nước trà, sữa vị chuối…

Ngay cả Ashe cũng có 3 “món”.

Kỷ Nghiêu ăn xong bữa sáng, anh gọi cho đầu bếp thông báo lần tới chỉ cần nấu đủ phần ăn cho một người là được rồi.

Đầu bếp dĩ nhiên báo cáo lại với bà Tô Diêu, bà gọi cho con trai: “Con trai ngoan vậy sao?”

Kỷ Nghiêu tựa lưng vào ghế nhìn phần bữa sáng còn thừa trên bàn: “Không có gì, con chỉ cảm thấy quá lãng phí, không tốt.”

Anh bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ của Hàn Tích cẩn thận bỏ nửa trái bắp vào trong bao ở sạp đồ nướng ngày hôm đó, cô còn nói “Thứ không được lãng phí nhất chính là đồ ăn”.

“À, không đúng. Sau đó làm phần cơm đủ cho hai người, ngoại trừ bánh bao món gì cũng được.”

Kỷ Nghiêu biết Hàn Tích không kén ăn, món nào cũng ăn được chỉ trừ bánh bao.

Bà Tô Diêu nhanh chóng bắt được điểm chính, không che giấu được sự kích động: “Ở chung!”

Kỷ Nghiêu: “Con cũng mong được như vậy.”

“Muộn rồi không nói nữa, bai.”

Anh đứng dậy, gói đồ ăn chưa động đũa mang đến Cục Cảnh Sát thành phố chia cho mọi người.

Chu Lỵ bóc trứng luộc nước trà, ăn ngấu nghiến: “Đội trưởng Kỷ có thể bố thí thêm hộp sữa chuối không, ăn trứng bị nghẹn rồi.”

Kỷ Nghiêu liếc một cái: “Không thể!”

Dứt lời anh cầm hộp sữa đi khỏi văn phòng hướng về phía phòng pháp y ở lầu bốn.

Chu Lỵ hừ một tiếng, đội trưởng Kỷ không thích người ta đụng vào sữa của mình. Có thể chia cho mọi người thức ăn của nhà hàng năm sao cao cấp nhưng không ai được đụng đến sữa của anh, ai dám tự tiện sẽ bị đầy ra sân chạy mấy chục vòng để giác ngộ.

Kỷ Nghiêu đặt hộp sữa trên bàn Hàn Tích: “Thi thể Kiều Giang có thể chuyển đi hỏa táng được chưa, mẹ của hắn vẫn đang hối thúc.”

Hàn Tích gật đầu: “Đã nghiệm thi xong xuôi, chờ tiểu Hàm khâu lại. Khoảng hai giờ chiều có thể thông báo người nhà đưa đến nhà tang lễ.”

Nói xong cô liếc mắt nhìn hộp sữa: “Cám ơn!”

Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh bàn, nhìn cô: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”

Vành mắt thâm đen, sắc mặt cũng tiều tụy, hơn nữa tin nhắn cô gửi cho anh là vào hai giờ sáng.

Hàn Tích đứng dậy, lấy ly nước chanh cho Kỷ Nghiêu: “Ừm, gặp ác mộng. À, đúng rồi, cám ơn anh đã nhận nuôi Ashe.”

Kỷ Nghiêu uống một ngụm nước lớn, đôi mắt ánh lên tia gian xảo: “Em định cảm tạ tôi thế nào?”

Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm tạ cái gì?”

Kỷ Nghiêu nhướn mày ra hiệu cô hiểu ý anh.

Hàn Tích: “Tôi không hiểu.”

Lúc cô nói chuyện một sợi tóc vướng lên môi, Kỷ Nghiêu giơ tay muốn gỡ ra giúp cô, điều kiện tiên quyết là không được phép đụng vào mặt cô.

Thân người anh cao lớn, từ tầm mắt của Hàn Tích nhìn sang, Kỷ Nghiêu buộc phải nhìn từ trên xuống, đáy mắt rất dịu dàng khiến người ta không thể từ chối.

Hàn Tích nghiêng mặt đi, tay Kỷ Nghiêu còn chưa kịp rụt lại, môi cô lướt qua mu bàn tay anh để lại một dấu son mờ ảo.

Môi cô quá mềm mại lại ấm áp, anh chỉ cảm giác được bàn tay mình tê rần, dấu son kia như mồi lửa thiêu cháy cơ thể anh.

Hàn Tích lùi về sau một bước, xoay người lại giả vờ sắp xếp các bình thủy tinh ở trong tủ, không cẩn thận cô làm đổ một bình dung dịch, suýt chút nữa vỡ toang trên nền đất.

Cũng may Kỷ Nghiêu đỡ kịp, giúp cô trả về vị trí cũ: “Em hoảng sợ gì chứ?”

Trên thực tế ngay cả bản thân anh cũng rơi vào tình huống luống cuống.

Hai người đứng trước tủ hồ sơ, thân thể áp sát vào nhau, Hàn Tích có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người anh, tựa như một đám lửa.

Kỷ Nghiêu cúi đầu, ánh mắt rơi xuống vành tai cô: “Hàn Tích, sao tai em lại đỏ?” Thanh âm anh rất nhẹ, rất gợi cảm.

Chu Hàm vừa đi toilet quay trở lại, cô ấy đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc, không dám bước vào. Bầu không khí trong đó vừa nóng vừa ám muội, thậm chí cô ấy còn có ý định đóng cửa lại giúp hai người bọn họ.

Đột nhiên Chu Hàm nói rất lớn: “Cục trưởng Thái, chào buổi sáng.”

Cục trưởng Thái gật đầu, “Tiểu Chu, sao lại đứng ở cửa?”

Nhận được mật báo, Kỷ Nghiêu nhanh chân đi ra ngoài: “Chào Cục trưởng Thái.”

Cục trưởng Thái trầm ngâm nhìn Kỷ Nghiêu: “Sao cứ hai ba hôm lại chạy qua bên này.”

Kỷ Nghiêu nghiêm túc: “Đến xem qua nghiệm thi của Kiều Giang, nhưng vẫn chưa có.”

Chờ Cục trưởng Thái rời đi, Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn vào phòng pháp y, Hàn Tích đã không còn ở trước tủ hồ sơ, cô đã thay đồng phục pháp y tiến vào phòng giải phẫu.

Kỷ Nghiêu quay về đội trinh sát hình sự: “Tĩnh… Đội phó Triệu, cậu viết báo cáo kết án vụ cướp trên đường Hoài Hải thứ tư tuần trước, nộp lại cho tôi trước giờ tan ca. Nhóc Tường và Tiểu Diêu sang nhà Kiều Giang một lần nữa, hỏi thăm bạn học và thầy giáo, đặt trọng điểm lên vấn đề tình cảm cá nhân của hắn.”

Triệu Tĩnh Tĩnh đứng lên: “Cậu nghi ngờ giết chết Kiều Giang vì tình.”

Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Có những cuộc gặp tình cờ thật đẹp, nhưng số khác lại chính là tội ác. Không thể bài trừ khả năng giết người vì tình.”

Phá án là như vậy không được bỏ qua bất kỳ độ khả thi nào, cho dù có đôi lúc những nỗ lực của họ chỉ là phí công vô ích.

Trước khi tan sở, Trương Tường trở về báo cáo: “Không hỏi thêm được manh mối mới nào từ hàng xóm của Kiều Giang, mọi người cũng nói chưa từng thấy hắn đưa người phụ nữ nào về. Giáo viên và bạn học đều cho biết tính tình hắn quái gở, không thích chung đụng với ai, chưa từng yêu đương, cũng không có mâu thuẫn với bạn bè trong trường.”

Kỷ Nghiêu mở máy tính, bên kỹ thuật gửi cho anh một email, nội dung là thông tin của Kiều Giang trong ba năm vừa qua, anh phát hiện tính tình hắn thật sự quái dị, nhận hay gọi điện thoại đều rất ít nói, không tìm được tin tức nào hữu dụng.

“Mẹ và anh trai của Kiều Giang cũng không có nghi ngờ gì, ba của hắn chết vì ung thư.” Kỷ Nghiêu nói, “Mỹ Lệ, cô gửi tư liệu về ba của Kiều Giang qua email cho tôi.”

Chu Lỵ quay đầu lại hỏi: “Kiều Chấn qua đời ba năm nay rồi, cũng liên quan đến cái chết của Kiều Giang sao?”

Kỷ Nghiêu trầm tư một chút: “Trung Quốc ta có câu ngạn ngữ “Nợ cha con trả”.”

Chu Lỵ: “Vậy tại sao anh trai của Kiều Giang vẫn sống tốt?”

Kỷ Nghiêu: “Làm sao tôi biết được, hỏi hung thủ đi.”

Chu Lỵ suy nghĩ một chút: “Nếu thực sự là như vậy, khả năng người anh trai không phải là con ruột của ba Kiều Giang, nên món nợ này mới không đổ lên ông anh trai.”

Trương Tường ngẩng đầu khỏi máy tính: “Trí tưởng tượng phong phú như vậy sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi.”

Triệu Tĩnh Tĩnh cầm báo cáo DNA vừa được phòng pháp y chuyển đến: “Đừng nói đùa, là thật đó. Khi lấy khẩu cung mẹ của Kiều Giang đã không chịu khai. Nếu không phải đội trưởng Kỷ yêu cầu xét nghiệm DNA thì không ai ngờ được hai anh em bọn họ chính là cùng mẹ khác cha. Trong hai anh em ai là con ruột của Kiều Chấn thì không thể xét nghiệm được nữa rồi. Tuy nhiên phân tích diện mạo cho thấy Kiều Giang giống Kiều Chấn hơn, chân tướng thế nào cần phải lấy lời khai của mẹ Kiều Giang mới biết được.”

Trương Tường vội cắm cúi viết vào sổ ghi chép “Thần thám Kỷ phá án hằng ngày”.

Kỷ Nghiêu liếc nhìn tư liệu của cha Kiều Giang, trong đó đề cập hai mươi năm trước ông ta đã từng mất tích sáu năm, sáu năm này hoàn toàn trống rỗng không có bất kỳ ghi chép nào.

Kỷ Nghiêu nhìn đồng hồ: “Nhóc Tường, ngày mai mời mẹ Kiều Giang đến thẩm vấn một lần nữa, đặt trọng tâm vào chuyện Kiều Chấn và cha ruột của Kiều Sâm, anh trai Kiều Giang.”

Trương Tường gãi đầu, anh ấy cảm giác vụ này càng lúc càng phức tạp, xẻ năm xẻ bảy tưởng tìm được lối thoát ai ngờ lại tiếp tục lọt vào con đường âm u khác.

Kỷ Nghiêu đứng dậy, tinh thần sung mãn: “Tan ca!”

Triệu Tĩnh Tĩnh nhắc nhở: “Còn ba phút nữa mới hết giờ.”

Kỷ Nghiêu tính toán một chút, từ lầu ba đi xuống sảnh: “Thong thả xuống lầu là gần đúng giờ.”

Triệu Tĩnh Tĩnh: “Cục trưởng Thái đang ở ngay dưới lầu bắt mấy người bỏ về sớm.” Bổ sung thêm: “Sao hôm nay vội về, xem mắt?”

Kỷ Nghiêu bỏ điện thoại vào túi: “Này đồng chí, đồng chí lại nói vớ vẩn gì đó. Ngày hôm nay nhà đối diện có hàng xóm mới chuyển đến, tôi về sớm xem có thể giúp được gì không.”

Kỷ Nghiêu về đến nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo còn xịt nước hoa. Anh đợi một lúc liền nghe được thanh âm phát ra từ nhà đối diện.

Hàn Tích đang chỉ huy nhân viên chuyển đồ vào nhà, cô vừa ngẩng đầu bắt gặp Kỷ Nghiêu từ trong nhà bước ra, mùi hương nước hoa trên người anh làm cô sặc một chút. Anh mặc áo sơ mi màu tím nhạt, cổ áo rộng mở, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài, giày da sáng loáng, tóc hình như có xịt keo trông còn bóng bảy hơn cả đôi giày anh mang.

Hàn Tích: “Sao anh lại ở đây?”

Kỷ Nghiêu: “Không phải tôi đã từng nói đến thăm dì họ của mình sao?”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Dì họ: Tôi là ai, tôi ở đâu?