Trấn Nhỏ

Chương 53: Không thể tách rời




Lưỡi dao vậy mà có thể buốt đến thế.

Faun không biết cảm giác này là thật hay là trí tưởng tượng của cậu, đầu tiên là cảm thấy lạnh, sau đó mới là đau đớn.

Jody rút con dao găm ra, lần này, máu lập tức thấm ướt quần áo Faun.

Faun ấn chặt vết thương, quay lại nhìn cái tên điên loạn này.

"Cảm giác lạc đàn thế nào? Bây giờ không còn Sứ Giả ở cạnh mày, mày không thể giở trò gian mãnh được nữa." Jody nhìn cậu, chậm rãi áp sát cậu. "Tại sao lại nhìn tao như thế? Sợ à? Mày cũng biết sợ sao? Tao còn tưởng mày là một siêu anh hùng không sợ bất cứ thứ gì chứ, kết cục lại thế này đây, một đao đâm chết. Mày đến cùng cũng không thể rời khỏi trấn nhỏ, sẽ phải ở trong sương mù đen tối không thấy mặt trời này mãi mãi."

Faun không nghe hắn nói bá láp. Cậu phải đề phòng Jody lại tấn công lần nữa, còn phải tìm cách tránh thoát. Mặc vết thương đau nhức khiến cậu hơi choáng váng, cậu hiểu rõ, cuộc phục kích này không phải là trùng hợp. Jody không thể ngẫu nhiên đâm trọng thương được cậu mà không lên kế hoạch hành động chặt chẽ. Đầu tiên chúng định vị được cậu trong bóng tối, có lẽ trong lúc cậu bị cơn ác mộng của Chúa tể khống chế, thời điểm cậu hét trời. Sau đó Jody vạch ra kế hoạch này, trong đám Lính Gác có Pearson và Harold, chúng như lũ thợ săn truy lùng con mồi đẩy cậu vào bẫy, chỉ để Jody đích thân đâm cậu một nhát dao, thỏa mãn khát khao báo thù vặn vẹo của hắn.

Bây giờ Faun đã mắc bẫy, đám thợ săn hẳn đang xúm về đây.

Jody bật đèn pin, rọi vào mắt Faun.

Hắn vờ thắc mắc hỏi: "Thân xác bất tử của mày đâu rồi? Sao mới có một dao mà thảm vậy?"

Hắn một mạch đi thẳng, Faun vẫn luôn lùi về sau. Cảm giác tạo áp lực này khiến hắn thỏa mãn.

"Faun, tao vốn định giết mày ngay tức thì, thế nhưng mày lại hơi khác với tất cả bọn chúng." Jody nói, "Ngay khi tao vừa thấy mày, cơn giận không chỗ trút lập tức bốc lửa, chỉ giết mày thôi không đủ. Còn kém xa lắm."

"Không phải là lỗi của tao", Faun nói. "Khi mày là một tên biến thái."

"Nói hay lắm, càng chọc tức tao." Jody tiếp tục áp sát, bình thường hắn ta không phải là đối thủ của Faun, tuy nhiên điệu bộ Faun lảo đảo do bị thương nặng này hiển nhiên không nằm trong vùng sợ hãi của hắn.

Hắn khiêu khích nghịch con dao găm trong tay, Faun lui tới dưới gốc cây, lưng dựa thân cây giúp cậu gắng sức đứng vững. Cậu ngày càng suy yếu, mồ hôi lạnh lăn qua mắt, tầm nhìn của cậu ngày một mập mờ.

Cậu thấy bên cạnh Jody xuất hiện vài nhân vật, ngoài Pearson và Harold còn có O"Neill, Fink cùng một số Lính Gác khác.

Cuối cùng vẫn là tề tựu.

"Chúng ta hãy chơi một trò chơi." Để an toàn, Jody ra hiệu cho hai tên Lính Gác đè vai Faun lại. "Cho mày một phút, mày có thể gắng sức chạy."

"Và sau đó?" Faun hỏi "Là mày đuổi theo tao, hay là ai khác?"

"Tùy tao quyết định, mày chỉ cần chạy về đích." Jody nói, "Nhưng trước khi chạy, chúng ta phải chuẩn bị một chút."

Hắn bước tới trước Faun, chĩa con dao vào bụng cậu, rạch nhẹ.

Faun nói: "Mày thực sự là một tên cặn bã kinh tởm."

"Phải, thật không may là không có cách nào khiến mày yêu tao. Không thể thấy mày thật lòng thật dạ quỳ gối dưới chân tao cúi đầu tôn thờ quả là sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời tao."

"Đúng vậy, bởi mày sẽ hưởng dương." Sắc mặt của Faun dưới ánh đèn trông trắng dã, ấy vậy thần sắc vẫn kiên định như thường, hoàn toàn không giống một người đang được Thần Chết nghênh đón. Jody nhìn cậu khó hiểu, lẽ nào đã đến nước này mà nó vẫn còn mánh khóe gì khác chuyển bại thành thắng?

"Mày cho rằng mày vẫn còn cơ hội chiến thắng?"

"Cái này nên hỏi mày." Faun nói. "Mày đã phạm rất nhiều sai lầm, thế mà mày vẫn còn truy hỏi tao, mày nên học theo phong cách của cảnh sát, đó là cách hiệu quả nhất. Đầu tiên, ép đối phương hạ vũ khí xuống, tiếp theo, đưa hai tay ôm đầu nằm trên đất."

"Mắc gì phải vạch lá tìm sâu, mặc dù quá trình có hơi khác biệt, nhưng kết quả đâu kém nhau mấy."

"Mày cho rằng ấn tao trên cây và ôm đầu trên mặt đất là gần như nhau à?"

Jody còn chưa kịp nói chuyện, Faun bất ngờ co chân thục vào bụng hắn. Jody hét toáng: "Nó đá tao! Đĩ mẹ thằng chó đẻ!"

"Thứ ba." Faun nói với hắn, "Việc quan trọng nhất, mày đã quên soát người."

Trước khi bắt đầu trò chơi trêu chọc này Jody đã không soát người, bọn Lính Gác thậm chí còn chả thèm nghĩ đến, có điều ở một nơi ma quái như trấn nhỏ, lục soát toàn thân cũng chẳng thể đảm bảo an toàn. Faun gắng sức thoát khỏi một tên Lính Gác, cậu đã có thể điều khiển năng lực của mình vô cùng thuần thục, không cần thò tay vào túi vẫn biến ra được bút, một cây bút sắc bén sẽ là một vũ khí giết người rất hiệu quả.

Faun hiểu cuộc chiến này phải kết thúc ngay lúc này, thể lực sau trọng thương không chống đỡ được lâu.

Cậu lựa khoảng dừng đâm bút máy vào vai một tên Lính Gác khác. Cậu tính nhẩm để mình có thể chạy trong bóng tối thì ngoài Harold ra không kẻ nào có thể bao vây được cậu.

Faun ấn mạnh vào vết thương ở bụng, mỗi bước chân đều muốn khụy xuống. Đau dại khiến cậu chạy vô cùng vất vả, đầu óc trái lại rất minh mẫn.

Cậu nghe thấy tiếng súng đằng sau, độ chính xác của Pearson tuy rằng rất kém, nhưng đạn lại cách không quá xa. Để tránh cho chó ngáp phải ruồi, Faun chọn lao vào chỗ cây cối um tùm.

Khoảnh khắc nhào xuống đất, cậu cảm thấy vết thương như bị một bàn tay to lớn xé toạc, không kìm được hừ mũi. Đạn lạc sát tai cậu găm vào màn đen.

Faun không còn sức để lần nữa bò lên tiếp tục chạy về phía trước, song ngay tích tắc này, một tràng tạp âm bất ngờ phát ra từ tai nghe. Thật là một tiếng ồn khuây khỏa, cuối cùng cậu cũng nghe được âm thanh tìm kiếm cậu.

Tạ ơn Chúa, họ ở gần đây.

Cậu nghe thấy Roger đang lầm bầm lải nhải, theo sau là chuỗi lời gọi cậu liên tục, còn có mấy câu vô nghĩa như "nghe tiếng súng" hay "chuyện gì đang xảy ra". Cậu nhóc này vẫn luôn chiếm dụng kênh liên lạc, Faun không tài nào nói xen vào được, chỉ có thể dùng sức gào lên: "Roger! Chiếu sáng!"

Đại khái phải mất mấy giây. Mấy giây bất tận. Trái tim Faun sắp nhảy khỏi lồng ngực, màn đen đặc quánh đột nhiên rạch ra ánh sáng. Ngạc nhiên sâu sắc chính là, ánh sáng rực rỡ này hóa ra lại màu vàng. Ánh sáng xuyên thủng màn sương mù dày đặc, Faun nhìn về phía sau, Pearson trang bị đầy đủ hỏa lực không biết từ đâu đến bị lực đẩy tung mạnh vào thân cây, vũ khí trong tay bèn văng ra ngoài.

"Cảnh sát Clark, lại đây." Benn vẫy tay với cậu, Faun chỉ có thể thấy một cái bóng mơ hồ, nhưng nhận ra giọng nói của cậu nhóc.

"Không thấy anh ấy bị thương sao?" Julie trách cứ.

"Ở yên đó đừng cử động, chúng em đến cứu anh ngay."

Faun biết việc này chẳng dễ dàng gì, Roger không thể phát sáng quá lâu, ánh sáng cường đại như vậy sẽ giết chết cậu nhóc. Mặc dù Pearson đã bị hất tung, năng lực của hắn vẫn rất mạnh, không ai biết hắn còn giấu vũ khí gì.

Ánh sáng mang đến cho Faun cơ hội sống, đồng thời cho bọn Lính Gác cơ hội truy sát.

Faun cục cựa muốn đứng dậy, thế nhưng lần này nghị lực cũng không còn tác dụng. Máu cậu tuôn càng xối xả, tâm trí bắt đầu trôi dạt, cuối cùng cậu chỉ có thể nghe thấy văng vẳng vài giọng nói mơ hồ bên tai.

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy sau một hồi hỗn loạn, bóng tối được khôi phục, cậu bị hai người xốc khỏi mặt đất.

Hy vọng là người phe ta.

Faun cho rằng đây là ý thức cuối cùng của cậu, nhưng thật kỳ lạ, chút ý thức còn lại này lại bất diệt. Dần dần, cậu bắt đầu quen với cơn đau, thị lực tạm phục hồi. Tim cậu đập liên hồi, lồng ngực phập phồng không ngừng, hít lấy hít để.

Faun biết mình đã được cứu, dẫu cho ở trong bóng tối cái gì cũng nhìn không ra, cậu có thể đoán chuyện đang tiếp diễn.

Thời khắc trọng thương hôn mê, cậu được Emily cho thời gian sinh tồn, vì vậy vết thương không còn chuyển biến xấu, bảo lưu tại thời điểm này.

"Nhanh cứu anh ấy." Wendy khóc nức nở.

"Bọn Lính Gác khốn khiếp đang đuổi theo." Morgan phẫn nộ.

Vô số giọng nói hỗn độn, Faun khó nhận biết được đó là ai, nhưng những âm thanh này khiến cậu cảm thấy rất đỗi an toàn. Dù sao sỉ số họ nhiều hơn hẳn bọn Lính Gác, dưới tình thế này, Jody cũng phải thận trọng.

Tiếp cậu lại được đỡ dậy, có người thấp giọng gọi cậu bên tai.

"Faun." Là tiếng Lukes lo lắng.

Trái tim treo lơ lửng được đặt xuống, anh đã trở lại, họ lại ở bên nhau, không còn gì phải bận lòng.

Lukes để cậu dựa vào lồng ngực, thì thầm: "Kiên nhẫn một chút, trước tiên tôi phải để mấy tên kia không tìm được chúng ta."

"Cứ làm đi." Faun đáp lời, nếu muốn hỏi trên cõi đời này cậu sẵn sàng trả giá cái gì nhất, thì đó chính là cái giá vô hạn cho năng lực của Lukes. Cậu nguyện dùng cơ thể của chính mình để đổi lấy cho Lukes được toàn năng, huống chi bây giờ còn được thời gian của Emily bảo vệ.

Lukes ôm cậu, cũng khiến cậu ôm chặt mình.

"Nếu không chịu được, hãy cắn tôi."

Faun lập tức cắn anh.

"Ừm, chính là thế."

Lukes ngước nhìn lên, để cho đôi mắt có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối. Faun bấu chặt lưng anh, Luke nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu. Cách đó không xa phát ra vài tiếng rạn nứt lanh lảnh, rồi một tiếng như sấm vang rền, kèm theo một trận chấn động trên mặt đất.

Cơ thể Faun không ngừng run rẩy, Lukes siết chặt lấy cậu.

"Anh đã làm gì?"

"Đập nát mấy cây đèn pin, khiến Harold bị chứng bệnh mù lòa, sau đó để lại một vết nứt nhỏ ngăn giữa chúng ta và Lính Gác."

Đây là đánh đổi tính sát thương không quá cao anh đã cân nhắc, Faun cảm thấy cơn đau đỡ tê dại.

Không có nguồn sáng và Harold nhìn xuyên chỉ đường, đám Lính Gác như hóa mù, chúng phải mất một lúc lâu mới làm rõ được địa hình mới.

Faun nghe thấy tiếng rống cuồng loạn của Jody, lúc này hắn đã hoàn toàn lột bỏ bộ mặt đạo đức giả bảo hộ trấn nhỏ, rặt là một tên điên cuồng đuổi giết người.

Lukes nói với Người Du Hành đứng cạnh anh: "Các cậu đi trước, tìm Roger và những người khác."

"Thế còn cảnh sát Clark thì sao?" Wendy sốt ruột hỏi.

"Tôi sẽ điều trị cho cậu ấy, chúng tôi sẽ bắt kịp sau."

"Nhưng..."

"Đừng lo lắng." Faun nói với cô, "Đi đi."

Wendy nghe lời rời đi, lúc sắp đi Emily nhắc nhở họ thời gian chỉ có năm phút.

Lukes nói: "Ở đây có thật nhiều cô gái đáng mến."

"Ừm, họ nên có một cuộc sống tự do hạnh phúc hơn."

Lukes đặt cậu lên mặt đất, lột bỏ quần áo dán vào máu đông.

"Sẽ hơi đau."

"Tôi đã tận hưởng nỗi đau của cả một đời, còn gì mới hơn sao?"

Lukes không cười, đặt tay lên vết thương.

Đồng thời chịu đựng hai luồng năng lực rất kỳ quái, vết thương dần khép miệng, máu mất đầy, trải nghiệm sắp chết được hồi sinh đi kèm với thương tích đánh đổi còn đáng sợ hơn này thật kì diệu. Faun đã hiểu trọn vẹn mối quan hệ giữa năng lực Sứ Giả và các năng lực khác, ngoại trừ Lukes, không ai có thể cứu cậu khỏi lưỡi hái tử thần, vậy nên cậu thậm chí có thể cảm nhận được từ nỗi đau của đánh đổi một chút ngọt ngào và kiêu ngạo.

Cậu đột nhiên cảm thấy rất hợp lý, cả cái thế giới trấn nhỏ này lại rất hợp lý. Lukes cứu rỗi cậu, vì thế cậu chịu đựng đau đớn, mối quan hệ mâu thuẫn này tạo ra mối ràng buộc không thể tách rời.

"Lukes, tìm một nơi vắng người." Faun nói, "Tôi có điều muốn nói với anh."