Cậu
đưa Roger về nhà, lúc bước vào cửa, Lukes nhìn họ từ phòng khách. Cơ thể Roger cứng đờ, dường như lo lắng bất an trước sự hiện diện của anh.
"Tôi đi tìm hộp thuốc, cậu ngồi trên ghế sofa đợi một chút." Faun nói với
cậu nhóc, sau đó cậu nhìn về phía Lukes, Lukes chỉ gật đầu, không đến
giúp đỡ.
"Em vẫn nên đi
rửa sạch sẽ trước." Roger cảm thấy xấu hổ vì mùi của cơ thể tỏa ra, khập khiễng vào phòng tắm lau chùi một lần trước khi quay trở lại ghế sofa
trong phòng khách.
Faun
tìm được một tủ thuốc, có thuốc an thần, thuốc giảm đau, thuốc gây mê,
thuốc kháng sinh cùng với các dụng cụ cần thiết để thực hiện một cuộc
giải phẫu đơn giản. Mọi thứ cần đều có đầy đủ, không biết Barenque chuẩn bị vì cái gì. Cậu lau khô vết thương trên người Roger, phát hiện đùi
cậu ta bị xé toạc, bề mặt vết thường có vết tích cắn nuốt, dài tới bốn
inch (~10cm), hiện lên thật khủng khiếp.
Lúc khâu vết thương, Roger sắc mặt trắng bệch, quên béng mất ở đây còn có
mặt một người khác. Lukes ngồi ở góc tối không có đèn, cho đến khi Roger uống xong kháng sinh mới nhớ đến sự tồn tại của anh. E rằng cậu nhóc
chưa bao giờ ở cùng với Lukes trong một phòng, bầu không khí trở nên rất gượng gạo.
Faun vỗ vỗ vai cậu nói, "Được rồi, trước khi ngủ cậu tốt nhất là hãy nói cho tôi biết một chút đó là quái vật gì?"
Roger còn không hồi phục được tinh thần, thuốc mê gây cho cậu nhóc phản ứng
một chút trì độn, cậu dốc hết sức mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Đó
là Vua Khủng bố[1]."
"Cái gì?" Faun liền liếc nhìn Lukes ẩn mình trong bóng tối. "Anh biết nó là gì không?"
Đôi mắt Lukes vẫn sáng ngời, âm thanh lại trầm thấp: "Đó cũng là một phần
của đánh đổi. Khi một người sử dụng năng lực vượt quá giới hạn chịu đựng của mình, hoặc là trong quá trình đó xui xẻo chết đi, nói chung để trả
cho Chúa tể cái giá không thể thực hiện, kẻ đó sẽ trở thành một con quái vật, dùng thân xác đánh đổi để hoàn thành Nguyên tắc."
Nguyên tắc không thể vi phạm, cũng không có kẻ hở.
"Nói như vậy tức là có người chết sao?" Faun ý thức được một điểm này.
"Không nhất thiết, có thể những người đã chết trước đây để lại." Roger vẫn còn run rẩy, trải nghiệm vừa rồi đối với cậu nhóc thật khủng khiếp, "Em rất sợ chó, Vua Khủng bố sẽ biến thành nỗi sợ kinh hoàng nhất của chúng ta. Chúng thường ẩn náu và chỉ xuất hiện vào ban đêm, vì vậy thị trấn luôn
sáng đèn đường."
"Nhưng
nó vẫn có thể bị giết, đừng sợ." Faun đắp một cái chăn lên đầu cậu. "Cậu ngủ lại đây tối nay đi, đợi đến bình minh rồi về."
"Cảm ơn anh." Roger nhìn về phía Lukes, người mà từ đầu đến cuối không nói
với cậu tiếng nào, nhanh chóng quay người đi hướng phòng ngủ. Faun cũng
dự định rời đi, Roger thấy Lukes bỏ đi nhẹ giọng gọi cậu lại.
"Tại sao anh ấy lại ở đây?"
"Vì chúng tôi vừa nãy đang tán gẫu." Faun trả lời.
"Em đã nói với anh rằng anh ta..."
"Tôi biết, anh ta là Sứ Giả. Cậu nên chợp mắt một lát." Faun hướng cậu khoát tay đừng lo lắng, Roger bán tin bán nghi nằm trên ghế sofa, tối nay cậu ta chắc chắn sẽ mất ngủ.
Faun trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, Lukes ngồi trên giường nhìn xuống sàn nhà.
"Roger sợ hãi." Faun nói. "Cậu nhóc không phải sợ anh."
"Cậu cũng nghĩ rằng cậu ta sợ tôi."
"Cậu ta sợ Vua Khủng bố hơn. Vóc dáng tuy không lùn, nhưng anh thấy cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ."
Không biết tại sao, Faun đột nhiên cảm thấy anh yếu đuối hơn bao giờ hết, có
vẻ như trong căn phòng ngủ nhỏ này, cuối cùng anh quyết định buông xuống vỏ bọc lãnh đạm cứng rắn, lần nữa trở lại dáng vẻ người thanh niên cắm
trại với bạn bè.
Faun bước đến trước mặt anh, cúi người xuống, hai tay nâng mặt anh, làm cho anh ngẩng đầu lên.
"Nhìn tôi." Cậu nói.
Râu Lukes lởm chởm làm trông mặt dài ra, khiến khuôn mặt anh nhìn vô cùng
tiều tụy, ấn đường nhíu chặt, đôi mắt màu lục của anh ưu thương mà bất
lực. Anh nguyện ý để người nhìn thấu là đủ rồi, có lẽ khi anh ra khỏi
cánh cửa phòng liền trở thành vị thần tai ương lạnh lùng nhìn Roger kia, nhưng chỉ cần giờ khắc này anh nguyện ý biểu lộ bản thân, như vậy là đủ rồi.
Faun nhìn anh, biết mình cần phải làm gì, cậu nói với Lukes: "Chúng ta là bạn, không phải
sao? Tôi không quan tâm đội ngũ xếp hạng của anh, cho dù có một ngày có
thể vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ mà chịu thương tổn, tôi biết rằng
nó không phải là chủ ý của anh."
Lukes chậm rãi mà nhẹ nhàng gật đầu. Faun có thể thấy nỗi thống khổ chất chứa trong mắt anh, rồi không biết tại sao, một giọt nước mắt xuất hiện nơi
khóe mắt. Faun vừa định vươn ngón cái giúp anh lau đi, nhưng anh chớp
mắt, giọt nước liền lăn xuống. Lukes giơ tay lên quệt nó đi, điều này
khiến Faun nhận ra hành động vừa nãy cậu định làm có chút thân mật quá
phận, cậu đối xử với Lukes tựa như dỗ một đứa trẻ, có thể anh ta là một
người đàn ông trưởng thanh cao to anh tuấn, không cần cậu phải cúi người xuống giống như đối với Crane bảy tuổi xây dựng cảm giác an toàn.
"Không bằng chúng ta tiếp tục trò chuyện đi." Faun buông tay ra, cho bầu không khí bớt ám muội. "Tôi vừa nãy nhìn thấy khuôn mặt con quái vật, không
biết đó có phải là ảo giác hay không, bộ dáng của nó khiến tôi cảm giác
chút quen mắt."
"Có phải liên quan đến đoạn ký ức không vui?"
"Tôi chỉ liếc mắt nhìn, nó chết rồi liền hóa thành bãi nước đen. Nếu Roger
nói không sai, Vua Khủng bố sẽ trở thành những gì chúng ta sợ, vậy quá
nửa là có liên quan đến vụ án nào tôi đã xử lý."
"Chẳng hạn như kẻ sát nhân Wednesday?"
Faun nhớ lại một lúc trong chớp mắt nói, "Nhưng tôi không nhớ tướng mạo hắn. Vẻ ngoài của hắn gần như không có gì ấn tượng cả."
"Cậu vẫn chưa hoàn thành câu chuyện."
"Anh còn muốn nghe tiếp? Nếu anh ở lại đây đêm nay, tôi có thể tiếp tục."
Không thể để anh một mình trở lại ngủ trên băng ghế bên ngoài trạm xăng
được, thật là quá đáng thương.
"Kể đi." Lukes trả lời, âm thanh nghe như một tiếng thở dài.
Faun tiếp tục kể câu chuyện.
Các bà mẹ độc thân hư cấu, Melia, Nina và Belinda đã cho đăng hơn chục cái
thông báo tìm bạn lên năm bảy tờ báo và tạp chí khác nhau, mấy ngày sau, Faun và Alex loại bỏ phần lớn thư hồi âm - những người thực sự để lại
địa chỉ thư.
Một email cuối cùng được giữ lại. Người gửi mã hóa nguồn, với một người muốn kết bạn mà nói khó tránh hơi quá thận trọng.
Faun gửi cho hắn một bức thư. Sau một tuần dài, nhận được một email mới.
Lời nói hắn vô cùng dịu dàng, lại có khiếu hài hước, hơn nữa hắn không ngay lập tức đột ngột yêu cầu một buổi gặp mặt, sẵn lòng trước tiên liên lạc qua thư, cho người ta cảm giác an toàn và rất gần gũi. Alex thực hiện
một cuộc điều tra nhỏ, đem thư hồi âm cho những người phụ nữ độc thân
đọc, để họ giả đánh giá người gửi văn, hơn bảy trên mười phụ nữ nghĩ
rằng hắn vô cùng hấp dẫn, nguyện ý muốn tiếp xúc với hắn sâu hơn.
Sau đó, Belinda, nhân vật không có thực, gửi lời mời hi vọng có thể gặp hắn ở một nhà hàng nào đó.
Chờ đợi hai ngày, hắn đồng ý gặp nhau ở một thị trấn gần cả hai.
Một nữ cảnh sát đóng vai Belinda, toàn bộ quá trình gặp gỡ rất bình thường, sau đó cô ấy nói cô không thể nhìn ra được bất kỳ vấn đề gì với hắn.
Nhưng Alex cho rằng hắn ta nhất định có.
"Tại sao, chỉ là trực giác?"
Faun tắt đèn, nằm cạnh Lukes trên chiếc giường có chút quá lớn cho một người của ông Barenque.
"Có thể," Faun nói. "Nhưng tôi cũng bắt đầu nghi ngờ."
"Tại sao?"
"Bởi vì hắn đột nhiên trở nên cảnh giác, từ lần đó không còn hồi âm."
"Có lẽ gặp mặt rồi, hắn thấy không phù hợp."
"Chúng tôi có một bộ kịch bản đối thoại hoàn chỉnh, được cẩn thận thiết kế
tham khảo ý kiến của các chuyên gia, âm thầm đặt những vấn đề cạm bẫy,
trong lúc vô tình có thể hỏi những bí mật ẩn giấu trong lòng của đối
phương, nhưng hắn một lần cũng không bị lừa."
Không ai có thể hoàn hảo tránh được tất cả cạm bẫy, trừ khi người đó không có bất cứ bí mật nào hoặc là một tên biến thái trời sinh.
Faun không biết khi nào cậu và Lukes ngủ thiếp đi, khi cậu mở mắt ra trời đã sáng, nửa kia của chiếc giường trống trơn.
Cậu ra khỏi phòng, Roger vẫn còn ngủ say, chân bị thương gác trên tay ghế
sofa. Faun nhớ lại trải nghiệm đêm qua, càng muốn biết thêm chi tiết về
vị Vua Khủng bố kia. Cậu vẫn rất lưu tâm đến những con quái vật có thể
biến hóa thành những thứ khủng khiếp nhất trong trái tim con người, cũng như rất lưu tâm đến khuôn mặt của con quái vật trông có phần quen
thuộc.
Roger ngủ thẳng đến trưa, khi cậu nhóc tỉnh dậy mặt đầy xấu hổ, như thể cậu đã phạm một sai lầm kinh thiên động địa.
"Cảnh sát Clark..."
"Cậu có thể gọi tôi là Faun. Ngủ ngon chứ?"
"Rất tốt ạ." Roger liếc vào nhà vệ sinh hỏi, "Em nghĩ trước tiên..."
"Đi đi, hay là muốn tôi hỗ trợ?"
"Em tự làm được."
Xả nước cứu thân xong, Roger nhảy cà nhắc một chân trở lại ghế sofa của Faun.
"Em nên đi." Cậu ta nói.
"Cậu đang đi học?"
"Tất nhiên là không, ở đây không có hành. Có trường học, nhưng không có học sinh giáo viên."
"Thế đi làm?"
"Cũng không cần. Công việc trong trấn nhỏ chỉ là để giết thời gian, tài
nguyên vô tận, Chúa tể sẽ không để chúng ta chết đói, vì thế sẽ không có bần cùng quấy nhiễu. Bất quá hầu hết mọi người vẫn làm công việc của
riêng họ, chẳng hạn như khách sạn Poli, cửa hàng bói toán Holk, còn có
trạm xăng dầu... Mặc dù mọi người đều rất lơ là, nhưng nếu không tìm gì để làm có vẻ không đúng lắm."
Cậu ta nhắc tới Lukes hơi lưỡng lự, tựa như không nghĩ nhắc đến cái tên đó.
Faun cho biết: "Cứ việc yên tâm, cậu không phải là người đứng đầu đội ngũ
đâu, anh ta không giúp cậu, cũng không quan tâm đến cậu, vì vậy cậu vẫn
còn rất an toàn."
"Anh biết ư."
"Còn muốn biết nhiều hơn." Faun nói, "Khi Lukes đến thị trấn này, cậu ở đâu?"
"Em không ở đây, chuyện về anh ấy là em nghe được từ người khác."
"Thật?"
"Thật." Đôi mắt Roger hoảng loạn, nhưng là do nóng lòng chứng minh bản thân, không phải nói dối.
"Nghe này Roger, có hơn một trăm người trong thị trấn. Nếu mỗi người đều từng muốn đưa anh ta đến chỗ chết, tôi không biết liệu tôi có nên tin vào
quyết tâm rời khỏi thị trấn của các cậu nữa hay không."
Roger trầm mặc một lúc mới khi nói, "Em nghe được từ Holk, thực sự là một bi kịch tàn khốc, nhưng... nhưng là..."
Cậu lắp bắp: "Nhưng em cảm thấy được đó chưa chắc là ý muốn thực sự của tất cả mọi người, e rằng bọn họ chỉ sợ sệt, không biết phải làm gì. Thị
trấn này quá tà ác, khiến ai nấy đều trở nên bất thường."
Faun nhìn cậu, đồng dạng trầm mặc một hồi. Roger cảm thấy cả người có chút
không dễ chịu, thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu Faun có được Chúa tể ban cho năng lực khiến người ta đứng ngồi không yên không.
"Cậu có biết tà ác của thế giới này đến từ đâu không?"
Roger choáng váng.
Faun nói: "Tà ác vĩnh viễn này nọ thoạt nhìn cũng không phải chuyện xấu,
giàu lòng tự trọng, chủ nghĩa lý tưởng hoàn mỹ, nghe có vẻ không tồi
đúng không? Để duy trì sự ổn định và an bình của thị trấn, cần phải tiêu diệt mối thù chung của nhau là kẻ ngoại xâm. Nó có mang đến cho cậu cảm giác quen thuộc không?" Vẻ mặt của cậu rất nghiêm trọng, Roger không
dám dời mắt chỗ khác. "Hành động này khác gì với những phần tử khủng bố
cực đoan? Chúa tể là lãnh đạo tinh thần của bọn họ, không sai, nó rất
thích hợp làm cái này."
"Em xin lỗi," Roger nói. "Anh nói đúng, cảnh sát Clark, em không nên biện
hộ cho hành vi của người trong trấn. Anh vẫn tin vào quyết tâm của bọn
em chứ?"
"Không." Faun trả lời, nhưng nói tiếp, "Là các cậu cần phải tin vào quyết tâm của chúng tôi."
"Các anh?"
"Tôi và Lukes."
"Nhưng..."
"Tôi biết rằng các cậu đều sợ anh ấy, tựa như anh ta là một quả bom hạt nhân sẽ phát nổ hàng loạt, nháy mắt có thể san bằng trấn nhỏ thành bình địa. Có ai đã trải qua sự kiện kinh hoàng đó mà chưa bao giờ nghĩ, nếu anh
ta muốn phá hủy trấn nhỏ, giết hết tất cả mọi người, thời điểm tốt nhất
là khi người bạn duy nhất của anh ta chết."
"Thế thì anh ấy sẽ trở thành Vua Khủng bố, nếu đánh đổi không đủ, anh ấy sẽ trở thành quái vật."
"Nếu anh ta muốn làm, anh ta sẽ không quan tâm."
Faun nghĩ thầm, anh chắc chắn sẽ không quan tâm. Cậu nhớ tới giọt nước nơi
khóe mắt Lukes, anh chỉ quan tâm nếu anh thực sự trở thành một con quỷ.
"Anh nói đúng, chúng ta không nên sợ anh ta." Roger nhìn Faun nói, "Bây giờ các anh là bạn bè sao?"
"Đúng thế."
"Kể từ khi sự kiện đó xảy ra, anh ấy chưa bao giờ có bạn bè, thậm chí một
người sẵn sàng tiếp cận anh ấy cũng không có. Em muốn xác nhận một chút, anh cũng biết một khi đã thiết lập một mối quan hệ trên người qua
đường, chỉ cần anh ta sử dụng năng lực, anh liền bị tổn thương. Mặc dù
là vậy, anh vẫn sẵn sàng mạo hiểm? "
Faun cười rộ, buông lỏng sự nghiêm túc vừa nãy, ngồi trên tay ghế sofa, vươn bàn tay hướng Roger: "Một ban nhạc cần có người nhạc trưởng[2]. Đời bình phàm, sao không đi mạo hiểm."
Roger ngay lập tức thích cậu mỉm cười, giơ tay vỗ vào tay cậu.
"Hết xảy."
-----Hết chương 13-----
[1]Nguyên văn: "恐怖大王"- "khủng bố đại vương".
[2]Nguyên văn: "歌里是怎么唱的"- "Ca bên trong là thế nào xướng", ý nghĩa đại khái là vậy cần có người đứng lên chỉ huy.