Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 59: Cục diện rối loạn




Đây là một nơi nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực tế lại rất nguy hiểm.

Đức vua là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, có để râu, bụng như bụng bia.

Từ vẻ ngoài thì có thể nhìn ra ông ta thời trẻ hẳn là một người anh tuấn. Thực ra bây giờ cũng không xấu, chỉ là không biết giữ dáng, bụng tích đầy mỡ, tiên nam hạ phàm cũng trở thành ông chú béo ú.

Ông ta đang ngắm nhìn bộ đồ mới của mình trước một cô hầu gái trẻ mắt to, tự ngắm mình qua hình ảnh phản chiếu từ đôi mắt của cô hầu.

Bộ đồ mới thực sự giấu đi phần bụng, tạo cảm giác thon gọn, nhưng dù che đi phần bụng thì cũng vẫn có cái nọng cằm, chẳng biết có thể coi là đẹp được không nữa.

Khi nhìn thấy Mục Tư Thần, ông ta ngay lập tức khoe bộ đồ mới của mình, rạo rực hỏi: "Hoàng hậu, trang phục này của ta thế nào? Có phải giữ được tám phần vẻ đẹp khi trẻ không?"

Mục Tư Thần nhớ lại những việc mà Hoàng hậu đã làm, cảm thấy rằng có vẻ nàng là người nghiêm túc và thích kiểm soát người khác, nên lạnh lùng nói: "So với bề ngoài, đức vua nên quan tâm đến công việc quốc gia hơn."

Khuôn mặt của đức vua bỗng xị ra, không vui nói: "Chỉ cần xử lý việc nước thì nhất định phải họp với đám đại thần, nhất định phải đi tuần tra quân đội, không có quần áo đẹp thì sao ta gặp người khác? Hoàng hậu đã đem tất cả gương trong cung đi mất, ta hoàn toàn không thể thấy được bản thân, ai biết liệu có bị so sánh với những binh sĩ điển trai kia không? Ta không đi!"

Mục Tư Thần cũng cảm thấy cách hành xử của Hoàng hậu hơi uốn nắn quá tay, chặn không bằng thông, làm sao lại không giữ một chút mặt mũi cho ông ta, cách thức như phá hủy tất cả gương không biết là báo thủ tặng sách nào trước cậu đã nghĩ ra nữa.

Vì thế Mục Tư Thần nói: "Ở bờ hồ Đại Minh có một bạch tuộc nhỏ."

Cậu quan sát biểu cảm của đức vua.

"Hồ Đại Minh là hồ gì vậy? Hoàng hậu cho phép ta đi soi mặt trên mặt hồ à?" Ánh mắt của đức vua sáng lên.

Nhìn thấy vậy, Mục Tư Thần biết đức vua không phải là Hạ Phi.

Không biết thằng nhóc này đã đi đâu mất rồi.

Mục Tư Thần giữ khuôn mặt lạnh lùng nói: "Ý của ta là, ta đã làm phép cho nước hồ ở vườn hoa, hiện tại mặt hồ không thể phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào. Nhưng nếu ngài sẵn lòng xử lý việc quốc gia một cách tốt, ta sẽ cho đức vua soi một lần trên mặt hồ."

"Thật không?! Ta đi làm ngay!" Đức vua ngay lập tức chạy ra ngoài.

Mục Tư Thần nhìn qua người hầu gái có đôi mắt to như gương mà đức vua coi trọng, ánh mắt quét qua đôi mắt to đến mức kỳ quặc của cô ta, không thấy điểm gì đáng ngờ.

Lúc đó, người hầu gái trung niên của hoàng hậu nói bằng giọng điệu cứng nhắc: "Hoàng hậu, người không nên cho phép đức vua soi mặt hồ."

"Nếu ông ấy làm việc tốt, vì sao không thể soi vào mặt hồ?" Mục Tư Thần nghi hoặc nhìn người hầu gái trung niên.

Người hầu gái này biết rất nhiều điều, hơi khớp với khả năng nhìn thấy là biết hết của Mắt to, Mục Tư Thần nghi ngờ cô ta có liên quan đến Thân cận Giản Đồng.

Người hầu gái thầm thở dài một cái gì: "Hoàng hậu, khi đức vua nhìn vào gương, chắc chắn ngài ấy sẽ không hài lòng với trang phục của mình, chắc chắn sẽ lại may trang phục mới. May trang phục mới lại phải nhìn vào gương, rơi vào vòng lặp vô tận, không thể xử lý việc quốc gia."

Mục Tư Thần: "..."

Đức vua thật sự quá yêu vẻ đẹp.

Sau khi gặp đức vua, Mục Tư Thần mới nháy mắt một cái, câu chuyện lại chuyển trang.

Cậu lại xuất hiện trước cửa phòng đức vua, người hầu gái trung niên phía sau nói với cậu: "Hoàng hậu, tôi đã đi hỏi được, đức vua thật sự không hài lòng với trang phục mới của mình, ngài ấy đã tìm ba thợ may mới, muốn may trang phục mới, hiện tại ba thợ may mới này đang đo số đo cho đức vua."

Cuối cùng cốt truyện đã bắt đầu, Mục Tư Thần phấn chấn hẳn lên.

Mặc dù trong cuốn sách gốc hai tên lừa đảo đã biến thành ba thợ may, số lượng đã thay đổi, nhưng tổng thể không thay đổi nhiều.

Cậu bước vào, thấy một thợ may vóc dáng săn chắc cân đối nói với đức vua: "Đức vua, vấn đề hiện tại không phải là không có trang phục đẹp, mà là đức vua cần giảm cân, tập thể hình! Chúng tôi đã lập kế hoạch tập luyện nghiêm ngặt cho đức vua, khi đức vua đạt được mục tiêu, dù mặc gì cũng sẽ trở nên đẹp trai."

Mục - đang đi trên giày cao gót - Tư Thần suýt ngã sấp mặt.

Lừa đảo đâu? Sao lại biến thành huấn luyện viên thể hình? Cốt truyện này rốt cuộc đã bị thay đổi thành cái thể loại gì vậy?

Có lẽ một người quyên góp đã vào cuốn sách và biến thành hai tên lừa đảo thợ may, để không phải lừa đảo, họ đã đổi kịch bản, chuyển sang làm huấn luyện viên thể hình.

"Nhưng kế hoạch của ngươi quá nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ ăn ít thế kia, ta sẽ đói mất." Đức vua nói một cách không nên thân.

"Đức vua, ngài thích nhan sắc anh tuấn của mình như thế, không thể cố gắng một chút vì nhan sắc sao?" Thợ may khỏe đẹp kia cố gắng thuyết phục.

Nhà đức vua nói mà đôi mắt thất thần: "Không có bộ quần áo mà mặc vào khiến ta trông nhẹ đi 30 cân ư?"

Người thợ may kia không thể chịu nổi đức vua này nữa, quay phắt mặt đi, vừa khéo khiến đức vua thấy hoàng hậu đoan trang Mục Tư Thần.

Thợ may kia nhìn Mục Tư Thần một cái, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó lại nhìn một cái, cười "hi hi" một tiếng.

Mục Tư Thần cũng cảm thấy thợ may này trông hơi quen mắt, nói: "Sao? Hoàng hậu ta đây trông buồn cười lắm sao?"

"Đương nhiên không phải, Hoàng hậu, người rất xinh đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp." Công thợ may nhấn mạnh từ "phụ nữ," rồi nói, "Gần ngôi làng tôi sống có một hồ gọi là hồ Đại Minh, hoàng hậu bạn xinh đẹp như bạch... tiên cá ở Đại Minh Hồ."

Khi tên đó nói ra câu này, Mục Tư Thần biết ngay đó là Hạ Phi.

Vì vậy, Mục Tư Thần lạnh lùng: "Tiên cá? Ta thường nghe về một truyền thuyết khi bắt được tiên cá thì phải "treo lên tường thành mười ngày," nếu không họ sẽ nhảy xuống biển và tan thành bọt biển."

Treo lên tường thành mười ngày là ám hiệu mà hai người đã thống nhất trước, thợ may Hạ Phi nháy mắt với Mục Tư Thần, ra hiệu cậu ta hiểu được ám hiệu.

"Hoàng hậu xinh đẹp, tôi có thể may cho người một bộ quần áo không?" Hạ Phi hỏi.

"Hỗn xược!" Người hầu gái trung niên đứng lên, quát lớn,"Quần áo của hoàng hậu đều được các thợ may trong cung đích thân may đo, làm gì đến lượt các thợ may dân gian các ngươi?"

Hạ Phi cũng không giận, chỉ nói: "Chúng tôi là những thợ may nổi tiếng, danh tiếng rất tốt, không phải đức vua cũng rất tin tưởng đấy sao?"

Đức vua gật đầu và nói: "Hoàng hậu, họ là những thợ may tốt nhất trong dân gian mà ta mời đến, nàng để ta làm một bộ, tiện thể cũng may một bộ cho mình luôn đi."

Người hầu gái trung niên muốn nói gì đó, Mục Tư Thần lên tiếng trước: "Vậy thì ngươi, hãy đến giúp ta thiết kế trang phục đi."

Đức vua và Hoàng hậu đã lên tiếng, hầu gái trung niên không thể nói gì nữa, chỉ có thể cúi đầu, trong mắt lóe lên một chút không cam lòng.

Mục Tư Thần nói với đức vua: "Ta mời thợ may này đến làm trang phục, được không?"

"Hiếm khi hoàng hậu cũng thích làm trang phục đẹp, ta tất nhiên sẵn lòng hi sinh thứ mình thích." Đức vua vẫy tay nói, "Ở đây có hai thợ may là đủ rồi."

Mục Tư Thần ngay lập tức dẫn theo Hạ Phi trở lại phòng, đuổi hầu gái trung niên đeo bám, ngồi trên ghế thở dài một cái.

Hạ Phi ôm bụng cười: "Há há há há há, ông lại biến thành hoàng hậu, lại còn có vẻ đẹp của một người đẹp rắn độc nữa chứ, há há há há!"

Mục Tư Thần lạnh lùng nói: "Ông cũng từng làm vương phi đó thôi, đừng có chó chê mèo lắm lông nữa, sau khi ông vào trò chơi, đã làm những gì, gặp phải những gì?"

Hạ Phi cười một lúc mới nói vào chuyện chính: "Thực ra tôi không phải thợ may, tôi là một hoàng tử. Ngay khi tôi bước vào cuốn sách, mẹ hoàng tử đã nói với tôi rằng phải đến nước của ông để cưới công chúa. Nhưng nghe nói hoàng hậu là một phù thủy xinh đẹp và tàn ác, mẹ đã bảo tôi cẩn thận, còn mang theo một con dao, một cái khiên và một bình thuốc giải độc."

Cậu ta mở túi ra, lấy ra những vật phẩm đó để cho Mục Tư Thần xem.

Cái khiên của Hạ Phi bóng loáng như một tấm gương, có thể phản chiếu ra khuôn mặt, Mục Tư Thần nói: "Cậu gói kín chiếc khiên lại, đừng để nó phản chiếu ánh sáng, càng không được để đức vua thấy, nếu không ông ta sẽ lại soi gương mặc quần áo mới."

"Đã giấu kỹ từ lâu rồi," Hạ Phi nói, "Từ khi tới đất nước này, tôi nghe nói rằng hoàng hậu tàn bạo mất trí đã phá hủy tất cả gương trong đất nước, còn dùng ma thuật khiến bề mặt nước không phản chiếu hình ảnh con người, có người đã khuyên tôi nên giấu khiên đi."

Mục Tư Thần cau mày.

Cậu liên tục sang trang, hoàn toàn không biết đã qua bao lâu. Nhưng cậu luôn cảm thấy sự việc biến mặt nước không phản chiếu hình ảnh con người có lẽ chỉ qua một hay hai ngày, có phải tin tức phát tán nhanh quá rồi không?

Hạ Phi tiếp tục: "Tôi tìm ông mãi, nhưng không thấy đâu. Vừa hay đức vua đang tuyển thợ may, tôi nghĩ đức vua chắc chắn là trung tâm của câu chuyện, cứ đến gần đức vua là không sai đi đâu được. Đúng lúc có hai thợ may tham vọng trở thành huấn luyện viên thể hình muốn vào hoàng cung, tôi đã cho họ một ít tiền, nên đã trở thành tổ đội ba người thợ may vào cung."

Tính đến hiện tại, mặc dù câu chuyện trở nên loạn xà ngầu, nhưng vẫn cố gắng bám sát cốt truyện "Bộ quần áo mới của Hoàng đế".

Hoàng hậu, thị vệ trưởng, người hầu gái, thợ may, những người này có lẽ đều đã bị những người quyên góp bám vào thân thể, mọi người sử dụng nhiều cách để thay đổi kết cục câu chuyện.

Trong tương lai, có lẽ sẽ xuất hiện một đại thần thẳng thắn và một đứa trẻ không hề lên tiếng, những người này có khả năng thay đổi kết cục của câu chuyện.

Đối với Mục Tư Thần, điều quan trọng nhất không phải là kết cục của câu chuyện, mà là xem Thân cận Giản Đồng có ở đây hay không.

Hơn nữa nếu Thân cận Giản Đồng ở lại trong một quyển sách, mục đích chắc chắn là trốn tránh sự truy đuổi của Thẩm Tễ Nguyệt, và lén lút tích lũy sức mạnh để khi Thẩm Tễ Nguyệt suy yếu, đẩy lùi sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt, dựng lại trụ.

Vì vậy, Thân cận Giản Đồng chắc chắn sẽ loại bỏ các yếu tố liên quan đến Thẩm Tễ Nguyệt, như mặt trăng, gương.

Từ góc độ này, người có khả năng nhất là chính hoàng hậu do Mục Tư Thần đóng vai.

Mục Tư Thần chắc chắn mình không phải là Thân cận Giản Đồng, vì vậy người hầu gái trung niên liên tục thúc giục cậu phá gương là mang hiềm nghi lớn nhất.

Khi Mục Tư Thần suy nghĩ, Hạ Phi nói: "Ở đây không nguy hiểm như ông tưởng đâu, lúc tôi đi đến đây mọi thứ đều suôn sẻ. Có phải ông đoán sai rồi không? Hay là chúng ta nhanh chóng làm ra kết thúc rồi rời khỏi đây nhé."

"Không." Mục Tư Thần sờ sờ vào thắt lưng bạch tuộc nhỏ.

Nếu không gặp bạch tuộc nhỏ, có lẽ cậu cũng sẽ nghĩ giống Hạ Phi, cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cổ tích đã được sửa đổi nhiều lần.

Nhưng bạch tuộc nhỏ ở đây.

Bạch tuộc nhỏ chắc chắn đã được một tín đồ của Tần Trụ đưa vào đây, nhưng tại sao bạch tuộc nhỏ lại bị để lại một mình dưới biển, lại còn bị mất một xúc tu trước khi bị ông lão đánh cá câu lên.

Đã có tín đồ chết trong cuốn sách? Hay là họ đã thay đổi niềm tin một cách vô thức, không còn gánh vác được sức mạnh của Tần Trụ, người đó rời khỏi cuốn sách một mình, để lại bạch tuộc nhỏ ở đây.

Dù cho là lý do nào đi chăng nữa, đều có thể chứng minh đây là một nơi nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực tế lại rất nguy hiểm.

Phải làm sao đây? Ai mới chính là Thân cận Giản Đồng? Có phải là người hầu gái trung niên không?

Mục Tư Thần vô thức chạm vào chiếc thắt lưng màu xanh ở eo.

"Trên đường đi, ông có từng nghe tin về bạch tuộc nhỏ có thể thực hiện điều ước nằm trong tay Nữ Hoàng không?" Mục Tư Thần hỏi.

"Không." Hạ Phi nói.

Không ư? Mục Tư Thần nhíu mày, rõ ràng sau khi có bạch tuộc nhỏ, cậu mới có thể mượn sức mạnh của nó để làm cho mặt hồ không thể phản ánh hình dáng con người, tại sao tin đồn chỉ nói hoàng hậu biết ma thuật mà không nhắn đến sự tồn tại của bạch tuộc nhỏ?

Manh mối quá ít, tiếp tục nghĩ lung tung cũng không giúp ích gì, cậu cần thêm thông tin hơn nữa.

Mục Tư Thần đã quyết tâm, cậu cao giọng gọi: "Người đâu."

Cửa phòng mở ra, hầu gái trung niên bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, và cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Phi.

Mục Tư Thần trực tiếp hỏi cô ta: "Người thợ may này nói với ta rằng, hiện nay mọi người đều nói rằng Hoàng hậu là phù thủy có thể làm cho mặt nước không thể phản chiếu hình ảnh của con người, nhưng rõ ràng ta chỉ xử lý hồ nước ở cung điện, tại sao tin đồn lại trở nên như vậy? Ngươi đã nghe tin đồn này bao giờ chưa?"

Hầu gái cúi đầu nói: "Ta vừa nghe được tin này từ những hầu gái khác."

"Ngươi luôn nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, đến ngươi cũng không biết là ai đã lan truyền chuyện này à? Chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu phải không?" - Mục Tư Thần hỏi.

Hầu gái: "Chỉ mới ba ngày thôi, vậy mà tin đã lan ra ngoài cung điện rồi. Có lẽ là người dưới quyền thị vệ trưởng đã rò rỉ ra ngoài, tôi sẽ đi hỏi họ ngay."

Chỉ mới ba ngày thôi, tin tức đã lan đến tai Hạ Phi, hoàng tử ở một đất nước xa lạ, nếu không có ai thêm dầu vào lửa, làm sao tin tức lại truyền nhanh đến vậy.

Nhưng mục đích của việc bôi nhọ cậu là gì, dường như hơi giống như muốn tận dụng dư luận để ép hoàng hậu cho phép sử dụng gương như cũ.

Nhưng nếu hoàng hậu phá hủy gương, việc này không phải là rất có lợi cho Thân cận Giản Đồng sao?

Ngược lại, lại không có lợi cho Thẩm Tễ Nguyệt...

Câu chuyện này vẫn đang sang trang, tất cả các cảnh đêm đều diễn ra trong cung điện, chỉ có một cảnh hoạt động ngoài trời lại vào ban ngày, khi đức vua giới thiệu trang phục mới không tồn tại của mình cho toàn dân.

Trong toàn bộ câu chuyện không hề xuất hiện mặt trăng, điều này là một sự áp chế cực lớn đối với sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt.

Nếu còn phá hủy gương, Thẩm Tễ Nguyệt ở đây sẽ không còn phương tiện để triển khai sức mạnh của mình. Nếu Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt đã vào cuốn sách này, chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngăn chặn việc phá hủy gương.

Thế thì xem ra việc hỗ trợ hoàng hậu phá hủy gương của cô hầu gái lại trở nên rất uy tín.

Không, cũng không hẳn là uy tín, có thể cô hầu gái có liên quan đến Thân cận Giản Đồng.

Mọi thứ đang trở nên phức tạp, Mục Tư Thần quyết định tạm thời để những việc khác qua một bên, tập trung vào việc xác nhận danh tính của cô hầu gái, cậu hỏi: "Câu chuyện về ông lão đánh cá và bạch tuộc, ngay cả đại thần cũng không biết, làm sao ngươi biết rõ như vậy?"

Cô hầu gái: "Câu chuyện về ông lão đánh cá đã lan truyền rộng rãi, mỗi một hầu gái trong cung đều biết chuyện này, tôi cũng nghe từ họ nên mới biết."

Câu trả lời của cô hầu gái chặt chẽ không chút sơ hở.