Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 207: Thẻ yết kiến




Mục Tư Thần đang định tìm bạch tuộc nhỏ, thì thấy Hạ Phi bên cạnh sững sờ một chút, rồi định đứng dậy gọi tên nữ chính.

Điều này khiến Mục Tư Thần nhận ra rằng, cậu đã điều chỉnh tốc độ phát phim ở bên ngoài chậm hơn 32 lần, 1 phút ở bên ngoài tương đương với nửa giờ, nhưng trong phim, thời gian trôi qua vẫn bình thường.

nam chính Hạ Phi hồi tưởng lại về quá khứ của anh ta và nữ chính trong khoảng 3 phút, nhưng trong phim chỉ là một khoảnh khắc, nam chính Hạ Phi chỉ ngẩn người một chút rồi gọi tên nữ chính.

Mục Tư Thần đến để thay đổi kịch bản, nếu muốn thay đổi, nhất định phải thay đổi trong phim.

Thời gian gấp rút, Mục Tư Thần không kịp suy nghĩ, trước khi Hạ Phi đứng dậy gọi người, cậu đã đấm mạnh vào bụng Hạ Phi, và nhanh chóng bịt miệng Hạ Phi.

Hạ Phi rõ ràng nhận ra Mục Tư Thần, ánh mắt cậu ta toát ra vẻ "Được cứu rồi", nhưng hành động của cậu ta lại không phải như vậy, cậu ta giãy giụa điên cuồng dưới sự khống chế của Mục Tư Thần, không gọi tên nữ chính là không chịu buông tha.

Mục Tư Thần được hỗ trợ bởi vùng bị trũng, thể lực vượt xa người thường, nhưng Hạ Phi cũng không chịu thua kém, như một kẻ điên, há miệng cắn vào tay Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần làm sao để cậu ta cắn được mình, cậu ta nhanh chóng dùng tay bóp và kéo cằm Hạ Phi, trực tiếp làm lệch khớp hàm của Hạ Phi.

Sau đó Mục Tư Thần ấn chặt đầu Hạ Phi, ấn mạnh đầu cậu ta xuống, thì thầm vào tai anh ta: "Gọi đi, gọi thử nữa đi!"

"Á ớ á ớ!" Hạ Phi khó khăn gọi tên nữ chính, tiếc là không ai nghe ra cậu ta gọi ai.

Nữ chính trên sân khấu vốn là người có khả năng tập trung rất cao, đã từng nhiều lần biểu diễn piano ở những nơi ồn ào như khách sạn, cho dù Hạ Phi có hét lớn đến đâu, miễn là không phải tên nữ chính, cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng.

Mục Tư Thần vẫn ấn chặt đầu Hạ Phi, cho đến khi nữ chính đàn piano xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, buông Hạ Phi ra.

Đoạn tình tiết cốt truyện quan trọng kết thúc, ống kính phim bắt đầu hướng về sân khấu, những người khác biểu diễn.

Cảnh chiếu cảnh nữ thứ hai chơi đàn của phim chỉ có mười mấy giây, nhưng vào đến trong phim thì phải đợi 2 tiếng.

Thật là một sự trôi chảy thời gian kỳ diệu.

Mục Tư Thần vốn mãi không hiểu sự trôi qua của thời gian giữa thế giới thực và thế giới khác rốt cuộc là như thế nào.

Tại sao khi họ đến thế giới khác, bất kể qua bao nhiêu ngày, thời gian ở thế giới thực cũng không trôi đi, nhưng thời gian xảy ra Đại thảm họa ở thế giới thực và thế giới khác đều là 20 năm trước.

Đây là một mối quan hệ thời gian vĩ mô và vi mô.

Từ góc độ vĩ mô, thời gian của hai thế giới là đồng nhất, cả hai đều đã trải qua 20 năm sau thảm họa.

Nhưng từ góc độ vi mô, thời gian trôi qua ở các thế giới khác nhau không giống nhau, nhưng nhìn chung cuối cùng sẽ kéo thời gian trôi qua của hai thế giới này lại với nhau.

Hệ thống đã từng nói, càng gần đến sự diệt vong, thời gian của hai thế giới càng trở nên hỗn loạn và vô trật tự, việc tìm kiếm quy luật thời gian sẽ trở nên vô nghĩa.

"Á ớ á ớ!" Giọng nói của Hạ Phi đánh thức Mục Tư Thần khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu tỉnh táo lại, đưa tay đẩy cằm Hạ Phi về như cũ.

"Ôi chao!" Hạ Phi sờ cằm nói, "Đau quá! Sau này tôi sẽ không bị tật quai hàm đấy chứ?"

"Tình hình cấp bách, tôi không nghĩ ra cách nào khác." Mục Tư Thần nói, "Sau này ở Thế giới khác gặp được năng lực chữa bệnh, chúng ta cùng tìm cách chữa trị cho ông."

"Đành vậy chứ biết sao." Hạ Phi bất lực nói.

Cậu ta cũng không trách Mục Tư Thần, dù sao lúc đó, nếu Mục Tư Thần không tháo hàm của cậu ta, cậu ta có thể cắn đứt ngón tay của Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần vừa nói chuyện với Hạ Phi vừa nhìn xung quanh, không thấy con bạch tuộc nhỏ nào trong hội trường, thì thầm với Hạ Phi: "Tận dụng lúc cậu có thể tự do hành động, chúng ta ra ngoài xem thử."

Hạ Phi vui vẻ đồng ý, hai người rời khỏi chỗ ngồi.

Mục Tư Thần trước tiên đi vào nhà vệ sinh, cậu cởi áo kiểm tra cơ thể mình, muốn xem bạch tuộc nhỏ có biến thành đồ đằng in trên người mình không, nhưng trên người không có bất kỳ dấu ấn nào, thậm chí cả dấu ấn xúc tu nhỏ cũng không có.

Vùng bị trũng tương đương với cầu nối giữa hai thế giới, quái vật cấp Thần có thể thông qua vùng bị trũng để thẩm thấu sức mạnh vào, tương tự như vậy, cũng có thể thông qua vùng bị trũng để thu hồi sức mạnh của mình.

Nhưng Tần Trụ rõ ràng không thể thu hồi bạch tuộc nhỏ, nếu Ngài muốn thu hồi sức mạnh này, thì đã thu hồi từ khi ở thị trấn Khởi Nguyên rồi.

Chẳng lẽ vì Tần Trụ thẩm thấu sức mạnh quá nhiều, dẫn đến bạch tuộc nhỏ trong phim cũng có một thân phận? Mục Tư Thần suy đoán.

Hạ Phi ở bên cạnh nhàm chán chờ Mục Tư Thần.

Hiện tại điều quan trọng nhất không phải là tìm bạch tuộc nhỏ, mà là đưa Hạ Phi và Nhiễm Quốc Đống rời khỏi bộ phim này.

Mục Tư Thần cảm thấy, muốn rời khỏi phim, hoặc là hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của kịch bản, hoặc là tạo ra kết cục khác với kết cục đã định ban đầu.

"Trước tiên xem thử có thể rời khỏi điểm thi hay không." Mục Tư Thần nói.

Cậu và Hạ Phi chạy đến lối ra của nơi diễn ra cuộc thi, cửa mở toang, nhưng hai người lại không thể đi ra khỏi chỗ này, trước mặt như có một lớp rào chắn vô hình ngăn cản họ.

Hai người lại lần lượt thử cửa thoát hiểm và một số cửa sổ có thể mở, đều có lớp rào chắn này.

"Tại sao không thể ra ngoài?" Hạ Phi không hiểu hỏi.

"Có lẽ là kịch bản chưa kết thúc," Mục Tư Thần nhớ lại nội dung phim, "Kết quả của cuộc thi là nữ chính không nhận được giải thưởng, chẳng lẽ không nhìn thấy kết quả cuộc thi thì không thể rời đi sao?"

"Kịch bản của bộ phim rất quan trọng đấy! Tôi chỉ lướt qua phần giới thiệu kịch bản, biết là phim ngược, kết cục đều chết, cậu có xem chi tiết kịch bản không?" Hạ Phi hỏi.

Mục Tư Thần: "Phim đang chiếu rất khó tìm được toàn bộ trên mạng, tôi chỉ xem một số bình luận chê bai, biết một số nút thắt chính trong kịch bản, nhưng không rõ chi tiết. Tuy nhiên bộ phim này có tiểu thuyết gốc, tôi đã mua bản gốc trên mạng, nhưng chưa kịp đọc."

Thời gian bên ngoài khá gấp rút, phim lại có một số thay đổi so với tiểu thuyết, vậy nên Mục Tư Thần chưa đọc tiểu thuyết.

Vừa lúc họ hiện tại không thể rời khỏi hội trường, cách lúc cuộc thi kết thúc còn hơn một tiếng, hai người dứt khoát đọc lướt qua tiểu thuyết.

Hóa ra nam chính gọi tên nữ chính chỉ là vô tình lỡ lời, đợi giải đấu kết thúc, nam chính phát hiện nữ chính vì hành vi này của anh ta mà không thể đoạt giải, trong lòng sinh ra một chút áy náy, từ đó hận ý đối với nữ chính giảm bớt, thêm một chút tình cảm nảy sinh từ sự áy náy.

Anh ta muốn bù đắp cho nữ chính, nên nhờ bạn bè tìm nữ chính, định cho nữ chính một số tiền để bù đắp chuyện này.

Ai ngờ bạn bè mà nam chính tìm không đáng tin, anh ta tưởng nam chính thích nữ chính, muốn có một mối quan hệ nam nữ không có tình chỉ có tiền, liền ném tấm séc vào mặt nữ chính, ép cô ấy đồng ý với nam chính.

Lúc đó nữ chính vừa đưa bố về nhà, nhất thời hổ thẹn giận dữ không chịu được, cầm tấm séc tìm nam chính cãi nhau một trận.

Tính cách méo mó của nam chính, có thể vì chuyện không viết thư mà hận nữ chính nhiều năm như vậy, làm sao có thể giải thích, ngược lại còn nói với nữ chính, nếu không muốn bố cô ấy không nhận được chăm sóc tốt nhất, thì phải ở bên anh ta một thời gian.

Nữ chính đương nhiên không đồng ý, ném lại tấm séc rồi về nhà.

Nam chính thì vẫn luôn chờ nữ chính cúi đầu, anh ta tin chắc nữ chính nhất định sẽ cầu xin anh ta.

Tuy nhiên nữ chính không tìm anh ta, mà lại đồng ý yêu cầu của nam 2, giả làm bạn gái của nam 2, giúp nam 2 giải quyết rắc rối bị ép đi xem mắt, sau đó nam 2 sẽ giúp cô ấy tìm bác sĩ thần kinh giỏi nhất, có thể chữa khỏi bệnh cho bố cô ấy.

Thực ra nam 2 đã sớm thích nữ chính, muốn giúp nữ chính, nhưng nữ chính là người vô công bất thụ lộc. Nam chính phát hiện nữ chính và nam 2 ở bên nhau, tưởng rằng họ thật sự đang yêu đương, liền chạy đến náo loạn tiệc mai mối, nói nữ chính là bạn gái của anh ta, khiến nữ chính không thể đối mặt với nam 2, cũng không thể nhận sự giúp đỡ của nam 2.

Kịch bản đến đây, Hạ Phi và Mục Tư Thần đã không thể đọc nổi nữa.

"Chọc mù mắt tôi đi, không thể đọc được nữa!" Hạ Phi che mắt nói.

"Tốt nhất là ông nên nhìn kỹ, bởi vì ông chính là nam chính, chúng ta phải tìm cách thay đổi kết cục câu chuyện." Mục Tư Thần nói.

"Tôi lại là loại người tồi tệ như vậy, hu hu hu, Lâm Lâm, rốt cuộc em xem anh là loại người gì, lại đi tạo cho anh một vai diễn như vậy," Hạ Phi đau khổ nhìn sách nói, "Ít nhất cũng phải cho tôi làm nam 2 chứ!"

Mục Tư Thần lật sơ qua xem cốt truyện phần sau, câu chuyện nửa đầu ngược nữ chính, nửa sau nam chính tỉnh ngộ, bắt đầu truy thê hỏa táng tràng, dùng đủ mọi cách cầu xin nữ chính tha thứ, vừa bị mưa ướt bệnh vừa gặp tai nạn xe, còn tuyệt thực một tuần.

Mục Tư Thần nghi ngờ nghiêm trọng, Nhiễm Lâm Lâm không phải thích kiểu nam chính này, cô ấy muốn xem phần sau Hạ Phi truy thê hỏa táng tràng rồi bị ngược.

Mục Tư Thần nói: "Chúng ta hãy thảo luận về cách thay đổi cốt truyện đi, cốt truyện ở giữa quá phức tạp, chúng ta không có thời gian để đi qua nhiều tình tiết như vậy, chi bằng từ kết thúc lùi lại, tìm ra nguyên nhân cái chết của tất cả mọi người, dùng kế rút củi đáy nồi¹ để giải quyết bộ phim này."

Phủ để trừu tân (Bớt lửa dưới nồi - Rút củi đáy nồi): là kế sách thứ 27 trong Ba mươi sáu kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.

"Cuốn sách này tổng cộng chết bảy người, nam chính chết vì bệnh nan y, nhưng anh ta là người bị tra tấn trong thời gian truy thê hỏa táng tràng, sức đề kháng giảm sút, thường xuyên sốt nhẹ không điều trị, dùng khổ nhục kế cầu xin nữ chính tha thứ, nỗ lực đến mức tự khiến mình bị ung thư máu."

"Sau khi nam chính chết, nữ chính biết nam chính vì sốt nhẹ một năm không điều trị nên mới bị ung thư máu, cho rằng mình hại chết nam chính, mắc chứng trầm cảm tự kết liễu."

"Nam 2 thì vào ngày nữ chính bị nam chính cưỡng bức, để đi tìm nữ chính, lái xe không đúng quy định nên bị chết do tai nạn, ngày hôm đó nữ 3, cũng là đối tượng xem mắt của nam 2 cũng ở trên xe, hai người cùng chết."

"Nữ 2 là người có kết quả xét nghiệm phù hợp để hiến tủy cho nam chính, cô ấy quyết định hiến tủy, cả hai cùng chết trên bàn mổ."

"Bố mẹ của nam chính qua đời vì đau buồn sau khi nam chính chết, mẹ của nữ chính cũng qua đời vì đau buồn sau khi bố của nữ chính qua đời."

"Đây là số người chết trong bộ phim này, kết thúc là nam 3, anh trai nhà bên vốn là thanh mai trúc mã của nữ chính, một mình nuôi dạy con của nam nữ chính."

Hạ Phi không nghiêm túc đọc sách, nghe xong thì há hốc mồm: "Phim này chết lắm người vậy! Tôi tưởng chỉ có nam nữ chính chết thôi chứ? Đây là phim tình cảm à?!"

Mục Tư Thần: "Kịch bản phía sau không quan trọng, ông có phát hiện ra rằng, điểm mấu chốt của kịch bản bộ phim này chính là cái chết của bố nữ chính. Nếu không có cái chết của ông ấy, sẽ không có chuyện nam 2 vội vàng tìm kiếm nữ chính mà lái xe không đúng quy định, cũng không có chuyện yêu đương đau khổ sau này, không có bệnh nan y, không có cái chết hàng loạt."

"Vậy chỉ cần bố của nữ chính không chết là được? Nhưng bố cô ấy là người thực vật, cho dù tiếp tục ở trong viện dưỡng lão, cuối cùng cũng sẽ chết thôi? Viện dưỡng lão chỉ có thể trì hoãn sự suy kiệt của các cơ quan, nhưng không thể ngăn chặn sự yếu đi của ông ấy." Hạ Phi nói.

Mục Tư Thần nói: "Không sao, chúng ta có thể sử dụng năng lực dưới ống kính."

Hai người nói chuyện như vậy một hồi, Hạ Phi khó xử nói: "Cách này có hiệu quả không?"

"Có hiệu quả hay không, còn tùy thuộc vào vận may của ông!" Mục Tư Thần vỗ mạnh vào vai Hạ Phi.

Hạ Phi: "..."

Dù cậu ta luôn tự xưng là cậu bé may mắn, nhưng trong lòng cậu ta biết rõ, vận may của cậu ta thực sự rất vi diệu đó!

Sắp đến giờ trao giải rồi, hai người trở về chỗ ngồi, chờ đợi bước vào kịch bản.

Khi MC lên sân khấu công bố kết quả giải đấu, Mục Tư Thần cảm nhận được một luồng ánh sáng tràn đầy sức mạnh chiếu vào người mình, có vẻ như khi trao giải, ống kính đã đưa nam chính vào cận cảnh.

Mục Tư Thần nhân cơ hội này giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một đồ đằng bản ngã, cậu dùng luồng ánh sáng vàng này vỗ vào gáy Hạ Phi đang cố tạo ra khuôn mặt tâm trạng mặt phức tạp.

Đồ đằng bản ngã chui vào cơ thể Hạ Phi, cậu ta đột nhiên tỉnh táo lại.

Lúc này, Hạ Phi đã có ý thức chủ động, có thể tự do hành động.

Cậu ta không lãng phí thời gian, sau khi tỉnh lại lập tức thực hiện theo kế hoạch, đưa tay vào hư không, lấy ra một Hộp rút thẻ.

Sau khi giải quyết xong thị trấn Khởi Nguyên, Hạ Phi cũng nhận được không ít kinh nghiệm, cấp bậc tăng lên, số lần rút thẻ từ 4 lần tăng lên thành 6 lần.

Cậu ta không chút do dự mà liên tục rút sáu lần, khi cậu ta rút xong thẻ, đúng lsuc MC cũng đang công bố danh sách quán quân.

Ống kính dường như đã chuyển từ Hạ Phi sang khuôn mặt của nữ chính, hộp rút thẻ biến mất, đồ đằng bản ngã mà Mục Tư Thần vừa in lên người Hạ Phi cũng trở nên mờ nhạt.

"Không sao, ít nhất chúng ta đã rút xong thẻ, mau xem có thẻ chữa trị không." Mục Tư Thần nói.

Kế hoạch của họ là lợi dụng thời gian có thể sử dụng năng lực để Hạ Phi rút thẻ chữa bệnh, tìm cơ hội theo dõi nữ chính, đến viện điều dưỡng cứu Nhiễm Quốc Đống.

Sau khi chữa khỏi bệnh cho Nhiễm Quốc Đống, cho dù nữ chính không có tiền, cho dù Nhiễm Quốc Đống bị đuổi khỏi viện điều dưỡng, cũng sẽ không dẫn đến cái chết của bố nữ chính. Sau đó, cho dù nam chính có cưỡng ép thế nào đi nữa, hai người cũng sẽ không yêu đương khổ sở đến mức dày võ lẫn nhau đến chết.

Nữ chính đã sớm thích nam chính, nút thắt chính vẫn là cái chết của bố.

Nhưng Hạ Phi có thực sự rút được Thẻ chữa bệnh không?

Hạ Phi lật thẻ bài, liên tiếp lật ra năm tấm Thẻ trắng, hai người đều dán mắt lên tấm thẻ thứ sáu, đây là hy vọng cuối cùng.

Tuy nhiên, tấm thẻ thứ sáu rất kỳ lạ.

Nó không phải là thẻ trắng, cũng không phải là thẻ năng lực khác, mà là một tấm Thẻ yết kiến.

【Thẻ yết kiến: Khi người chơi rút được tấm thẻ này, chứng tỏ một thực thể vĩ đại nào đó mà người chơi từng tôn thờ hoặc phân thân của Ngài đang ở gần bạn. Hãy tìm Ngài, bày tỏ lòng thành kính và ngưỡng mộ của bạn với Ngài, nếu Ngài chấp nhận lời yết kiến của bạn, bạn có thể cầu xin Ngài ban cho bạn một năng lực.】

【Điều kiện giới hạn 1: Thực thể vĩ đại là người cao quý, thận trọng, Ngài sẽ không chủ động đến gặp bạn, bạn cần phát huy hết trí thông minh của mình để tìm kiếm thực thể vĩ đại trong biển người mênh mông.】

【Điều kiện giới hạn 2: Sau khi gặp gỡ thực thể vĩ đại, nếu Ngài không muốn ban cho bạn năng lực, bạn sẽ phải gánh chịu tai họa. Cho dù là ân huệ hay tai họa, đều là món quà của Ngài, hãy chấp nhận một cách vô điều kiện.】

【Điều kiện giới hạn 3: Mỗi khi thực thể vĩ đại xuất hiện trong phạm vi một nghìn mét xung quanh người chơi, Thẻ yết kiến sẽ đưa ra gợi ý về vị trí của thực thể vĩ đại, hãy tìm kiếm thực thể vĩ đại trong vòng 5 phút sau khi nhận được gợi ý, quá 5 phút, bạn chỉ có thể chờ đợi cơ hội diện kiến tiếp theo.】

"Cái gì thế này?" Hạ Phi lật đi lật lại tấm thẻ, "Thực thể vĩ đại mà tôi từng tôn thờ, chẳng phải là ông sao? Ông làm gì có năng lực chữa bệnh."

"Không, không phải tôi, tôi chỉ là người, không thể tính là thực thể vĩ đại." Mục Tư Thần nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đó.

Lúc này, mặt sau của Thẻ yết kiến xuất hiện một dòng nhắc nhở: Tôi ở nơi cao đợi em.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày xin dịch dinh dưỡng

-

Hạ Phi: Loại thẻ bài lại tăng thêm một cách thần kỳ.

Hệ thống: Lý trí, Con bướm, Mắt to, Mặt trăng, Bản ngã, Khởi nguyên, Định số, chúc mừng người chơi đã thu thập đủ bảy loại ô nhiễm, có thể triệu hồi bộ bài mới.

Mục Tư Thần: Thẻ yết kiến.

Tần Trụ: Trốn tìm, thú vị.

-