Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử

Chương 8: Bán công thức




“Xoạt” một tiếng, âm thanh của chiếc quạt mở ra khiến Trần Nhạc phục hồi tinh thần.

Trần Nhạc quay đầu lại, thấy một công tử rất điển trai đang đứng bên cạnh mình.

Vị công tử này khoảng 15-16 tuổi, ăn mặc rất tinh tế, tay cầm một chiếc quạt che nửa mặt, hạt ngọc trên dái tai tròn đầy, to tròn phát sáng.

Hạt ngọc phản chiếu ánh nắng, làm mờ mắt Trần Nhạc một chút.

Khí chất và phong thái quý phái xung quanh công tử này rõ ràng khác với dân thường.

Vị công tử cười hỏi: “Ồ? Tự tiến cử? Huynh đài muốn làm việc ở quán trà sao?”

Lần này, Trần Nhạc không theo hướng suy nghĩ của y, mà hỏi lại: “Xin hỏi, ngài là?”

Chàng trai trẻ cảm thấy thú vị, người bình thường thấy hắn không cung kính thì cũng sợ hãi, ít có người hỏi lại như vậy.

“Bốp” một tiếng, chàng trai nhẹ nhàng thu hồi quạt, hai tay nắm quyền nhẹ nhàng, người hướng về phía trước, mỉm cười nói: “Tại hạ Thẩm Phong Ý, huynh đài xưng hô thế nào?”

“Trần Nhạc.” Trần Nhạc học theo phong cách của Thẩm Phong Ý, cũng báo tên mình.

“Trần huynh vừa nói muốn tự tiến cử, phải chăng muốn đến quán trà ứng tuyển làm tiểu nhị?”

Thẩm Phong Ý thực ra bây giờ mới nhìn phong cách của Trần Nhạc, dù sao lúc ấy ở tầng hai quán trà nhìn xuống Trần Nhạc, bây giờ mới nhìn thẳng hắn, Thẩm Phong Ý đánh giá Trần Nhạc một chút.

Trần Nhạc mặc áo vải gai màu nâu sẫm, vải có chút pha màu, nhưng quần áo sạch sẽ gọn gàng, tóc buộc gọn gàng phía sau bằng sợi dây vải.

Khi nói chuyện với Thẩm Phong Ý, thái độ đúng mực không xu nịnh, thân hình tuy không cao lớn nhưng dáng đứng rất thẳng, ánh mắt tự nhiên có thần, không có vẻ lấm lét tránh né, trong mắt và trên mặt đều không có vẻ cố gắng ý nịnh bợ lấy lòng.

Thẩm Phong Ý nghĩ, loại người này đến quán trà làm việc cũng không sao, hắn ta không ngại quán trà nhà mình thêm một tiểu nhị lanh lợi.

“Tại hạ bất tài, chính là thiếu đông gia của quán trà này, tôi có thể giới thiệu giúp anh.” Thẩm Phong Ý nói.

Trần Nhạc nghe lời Thẩm Phong Ý, mắt sáng lên.

Trần Nhạc lấy hết can đảm nói thẳng: “Thật sao, vậy xin cảm ơn Thẩm công tử trước, nhưng tôi không phải đến ứng tuyển làm tiểu nhị, tôi ờm, ở nhà tôi có nghiên cứu được hai món ăn, xin hỏi quý lâu, có mua công thức không?”

Lần này đến phiên Thẩm Phong Ý sửng sốt, không ngờ Trần Lạc tự tiến cử vì điều này.

Nhất Phẩm Trà Lâu do ông cố của Thẩm Phong Ý tự tay sáng lập, trải qua nhiều năm phấn đấu, còn trở thành một trong số ít vương thương, cũng có rất nhiều chi nhánh.

Nhà họ Thẩm bây giờ đã là đệ nhất phú hào ở kinh thành, Nhất Phẩm Trà Lâu cũng được người ta gọi là “Đệ nhất trà lâu”.

Nhất Phẩm Trà Lâu trải qua gần trăm năm không ngã, quán trà chắc chắn có công thức riêng của họ, các món ăn hay bánh ngọt cũng tinh xảo ngon miệng, nếu không sẽ không có chi nhánh Nhất Phẩm Trà Lâu trên toàn toàn quốc.

Nhưng tiệm lâu năm cũng có nhược điểm của nó, nhược điểm này càng ngày càng rõ ràng ở thế hệ Thẩm Phong Ý.

Mấy món trong trà lâu tuy đều là những món kinh điển, nhưng đã mấy chục năm rồi, mọi người sớm đã ăn ngán. Chưa kể, món mới lại cho ra quá chậm, mà còn thiếu sáng tạo.

Trà lâu hiện đang mất dần khách hàng, và dường như đang bị các trà lâu khác vượt qua.

Nếu có món mới tự động dâng đến cửa, Thẩm Phong Ý tất nhiên cầu còn không được.

Mặc dù Thẩm Phong Ý không nghĩ rằng người trong thôn nhỏ này có thể làm ra món gì ngon lành.

Y và khách hàng của mình đều rất kén chọn.

Nhưng ban đầu Thẩm Phong Ý đến đây với mục đích kết bạn, nên nói: “Thế thì tốt quá, nhưng tôi phải thử trước đã, không phải là không tin tưởng Trần huynh, chỉ là, chúng tôi làm kinh doanh mà…”

Câu nói dang dở của Thẩm Phong Ý không cần nói hết cũng đủ hiểu, hắn ta khẽ nhướng mày về phía Trần Nhạc.

Trần Nhạc nói: “Tất nhiên, tất nhiên, vậy Thẩm công tử có thể cho tôi mượn bếp của trà lâu được không?”

“Đương nhiên rồi.” Thẩm Phong Ý khẽ nghiêng đầu, nói với người đứng dưới bóng cây: “Xuân Liễu, đi sắp xếp đi.”

Trần Nhạc cũng theo ánh mắt của Thẩm Phong Ý nhìn qua, thấy một người đàn ông cao to khoảng 1m8, trông rất rắn rỏi, rõ ràng là người có võ, không dễ chọc vào.

Nhưng khi nghe cái tên “Xuân Liễu”, Trần Nhạc suýt nữa bật cười, vội cúi đầu xuống.

Trần Lạc chắc chắn rằng, ngay lúc hắn cúi đầu, hắn đã thấy khóe miệng của người đàn ông cao lớn đó giật nhẹ hai cái.

Chờ đến khi ý cười của Trần Nhạc không còn rõ ràng hắn mới ngẩng đầu lên, nói với Thẩm Phong Ý: “Thẩm công tử đặt tên thật là đặc biệt.”

“Ừm, Trần huynh đi chung với tôi đi nào.” Thẩm Phong Ý nói một câu không rõ là thừa nhận hay phủ nhận.

Hai người cùng đi vào trà lâu, Xuân Liễu đã đi trước một bước để nói rõ tình hình với chưởng quỹ.

Khi Trần Nhạc bước vào trà lâu, chưởng quỹ của Nhất Phẩm Trà Lâu đã sắp xếp người dẫn Trần Lạc đến bếp.

Sau khi Trần Nhạc vào bếp, Thẩm Phong Ý, Xuân Liễu và chưởng quỹ lên tầng hai vào phòng riêng.

Khi Thẩm Phong Ý ngồi xuống, chưởng quỹ mới hỏi: “Người đó là bạn của công tử sao?”

“Ừ, cũng có thể xem là vậy, vừa mới quen thôi.” Thẩm Phong Ý đáp một cách hờ hững: “Anh ta nói có công thức làm bánh ngọt muốn bán cho trà lâu của chúng ta, nên tôi để anh ấy thử xem sao.”

“Ồ, ra vậy.” Chưởng quỹ rót cho Thẩm Phong Ý một chén trà, mặc dù đáp lời là thế, nhưng trong lòng nghĩ rằng, chắc hẳn vị thiếu gia này đang buồn chán.

Bởi vì chưởng quỹ không mấy tin tưởng, một người mới gặp trên đường, hơn nữa lại là một người dân quê, có thể làm ra món gì tốt chứ.

Trần Nhạc theo tiểu nhị vào bếp.

Vừa bước vào, mọi người trong bếp đồng loạt nhìn sang, vì bếp là nơi trọng yếu rất ít người lạ mặt vào đây, nên ai cũng tò mò về thân phận của Trần Nhạc.

Tiểu nhị dẫn Trần Nhạc vào bếp nói với mọi người: “Vị này đến mượn bếp để làm một số món ăn cho thiếu gia, giao người cho ngài đấy Đinh đại trù.”

Nghe thấy câu đó, mọi người đều ngạc nhiên một chút, làm món ăn cho thiếu gia? Cái vị này không dễ phục vụ đâu à nha.

Đinh Đại Béo càng hiểu rõ điều này, ông là đầu bếp trưởng ở đây, thường được gọi là Đinh đại trù.

Thiếu gia mà tiểu nhị nhắc đến chính là Thẩm Phong Ý, có lẽ vì thiếu gia Thẩm Phong Ý được nuôi dưỡng trong giàu sang phú quý từ nhỏ, nên những món ăn bình thường không thể vào mắt cậu ta.

Chuyện thức ăn bị thiếu gia chê bai là chuyện thường xuyên xảy ra.

Vì vậy, mọi người nhìn Trần Nhạc với ánh mắt đầy thương cảm. Ôm loại tâm thái này, thay vì bài xích Trần Nhạc, mọi người lại chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu mà hắn cần, tạo điều kiện cho hắn phát huy hết khả năng.

Trần Nhạc có chút bối rối nhìn những người đối xử quá nhiệt tình với hắn, không hiểu lý do.

Nhưng công việc của hắn vẫn quan trọng hơn, để người mua đợi lâu không tốt chút nào.

Trần Nhạc xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.

Sau một hồi tập trung làm việc trong bếp, Trần Nhạc đã thành công làm ra một đĩa bánh bột đậu mới ra lò và vài đĩa khoai tây nghiền sốt tương.

Trần Nhạc gọi vài người đến giúp mang món ăn ra ngoài. Hắn cũng lên tầng trên, rồi vào phòng riêng.

Mọi người cứ thế nhìn chằm chằm vào hai món ăn mới lạ này.

Người đầu tiên bắt đầu là Thẩm Phong Ý, y cầm đũa nhấc một miếng bánh, nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm nhận được vị mềm mịn, có vị ngọt của đậu đỏ và hương thơm nhẹ của đậu nành.

Thẩm Phong Ý gật đầu, ăn hai miếng bánh, rồi uống một ngụm trà.

Sau đó y cầm đĩa khoai tây nghiền bên cạnh lên, nhìn xung quanh.

Khoai tây nghiền màu vàng nhạt, hình bán cầu, được đặt ngược trên đĩa trắng tinh, trên khoai tây nghiền có rưới sốt nâu đỏ trong suốt, trông rất bắt mắt.

Thẩm Phong Ý dùng muỗng xắn một miếng, nước sốt từ từ chảy ra theo vết cắt.

Tuyệt vời.

Khi Thẩm Phong Ý chuẩn bị đưa vào miệng, Trần Nhạc liền nhắc nhở: “Khoai tây nghiền này có vị hơi cay, Thẩm công tử có thể ăn được không?”

Thẩm Phong Ý nói: “Có thể. Trần huynh, vừa rồi tôi ăn món bánh đó tên là gì vậy?”

Trần Nhạc giải thích tên gọi của món bánh cho họ, cũng khiến mọi người trong phòng cười rộ lên.

Chưởng quỹ cũng thử một miếng bánh, sau đó múc vài thìa khoai tây nghiền ăn, trong lòng rất hài lòng.

Ăn ngon, tên món ăn mới lạ, hương vị và hình thức đều mới mẻ, tất cả đều phù hợp với yêu cầu của chưởng quỹ, vậy là trà lâu đã có món mới rồi.

Là chưởng quỹ của trà lâu, ông đương nhiên biết rõ cơ hội kinh doanh to lớn ẩn chứa trong đó.

Chưởng quỹ và Thẩm Phong Ý khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ hài lòng.

Thẩm Phong Ý cầm chén trà lên, mở nắp thổi nhẹ uống vài ngụm, rồi mới nói với Trần Lạc: “Vừa rồi Trần huynh nói muốn bán công thức, chính là hai món bánh này à?”

Trần Nhạc nói: “Đúng vậy, không biết Thẩm công tử và chưởng quỹ thấy thế nào? Hoặc có chỗ nào cần sửa đổi không?”

Thẩm Phong Ý đặt chén trà xuống, cầm chiếc quạt bên cạnh, mở ra khẽ quạt nhẹ, nói với Trần Nhạc: “Không cần sửa, rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi. Vậy tôi xin hỏi thẳng, không biết Trần huynh muốn bán công thức này như thế nào?”

Thực ra, cách tốt nhất là dùng phương thức chia lợi nhuận, lâu dài nhưng bền vững, nhưng hiện tại Trần Nhạc đang khá túng thiếu, trên người chỉ có 600 văn tiền.

Nếu Trần Nhạc muốn lấy tiền ngay, bán đứt công thức là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Vì vậy Trần Nhạc nói: “Tôi hy vọng Thẩm công tử có thể mua đứt công thức này, sau khi mua, tôi hứa sẽ không bán cho người khác nữa, bây giờ có thể lập văn tự làm chứng.”

Thẩm Phong Ý vỗ quạt vào lòng bàn tay, cười lớn nói: “Trần huynh là người thẳng thắn, vậy tôi cũng sẽ nói thẳng, 50 lượng, mua công thức của hai món bánh này. Nếu đồng ý, chúng ta có thể ký giấy ngay bây giờ.”

Thực ra Trần Nhạc biết rằng giá này không cao, chỉ cần bán vài phần bánh này ở các chi nhánh là có thể thu hồi vốn.

Đặc biệt là ở kinh đô, những người nơi đó vào trà lâu cũng không phải phải người thiếu tiền.

Nhưng Trần Nhạc lại thiếu, nguồn sữa bò không ổn định, xe bán hàng lưu động (xe đẩy lớn) chưa tìm được, ngay cả xe ra vào trấn cũng không cố định, phải phụ thuộc vào tâm trạng của Bàng Chính.

Xét đến nhiều lý do khác nhau, Trần Nhạc đồng ý với giá cả mà Thẩm Phong Ý đưa ra.

Hắn nghĩ rằng số tiền này tạm thời đủ để cấp cứu trong lúc nguy câp.

Chưởng quỹ lập tức soạn thảo giấy tờ, viết xong thì đưa cho thiếu gia và Trần Nhạc kiểm tra.

Trần Nhạc cầm giấy lên, nghiêm túc nhìn qua vài lần, nhắm mắt lại hít thở hai hơi, rồi mới chấp nhận thực tế rằng ở thế giới này hắn là người mù chữ.

Chưởng quỹ thấy sắc mặt của Trần Nhạc nặng nề, nghĩ rằng hắn không hài lòng với nội dung trên thư khế.

Nhưng không ngờ ngay sau đó, Trần Nhạc lại nói với giọng điệu trầm trọng: “Tôi, không biết chữ.”

Mọi người đều sững sờ một chút, sau đó Thẩm Phong Ý và chưởng quỹ đều cười lớn. Tiếng cười của họ không có ác ý, chỉ cảm thấy Trần Nhạc thực sự là một người thú vị.

Chưởng quỹ cẩn thận giải thích nội dung giấy tờ cho Trần Nhạc nghe. Trần Nhạc không thấy có vấn đề gì, nghĩ rằng trà lâu lớn như vậy chắc chắn không thiếu 50 lượng này.

Vì Trần Nhạc không biết chữ, nên hắn để lại dấu vân tay trên giấy tờ.

Chưởng quỹ lấy từ trong áo ra một tờ ngân phiếu 50 lượng đưa cho Trần Nhạc. Trần Nhạc nhận lấy nhìn qua hai lần rồi gấp lại, cất vào túi áo.

Khi họ bàn xong mọi chuyện, thì phát hiện đã gần đến giờ trưa. Thẩm Phong Ý mời Trần Nhạc ở lại trà lâu ăn trưa. Hắn cũng không từ chối nhiều mà đồng ý. Tiện thể Trần Nhạc cũng muốn thử xem trình độ nấu ăn của thế giới này so với kỹ năng của mình thì chênh lệch như thế nào.

—— 

Trần Nhạc: “Tôi là người mù chữ.” (T_T)