Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử

Chương 23: Nhà (2)




Trần Nhạc nói với Mai Lương a ma chuyện muốn nhờ Trần Khang xây nhà, cũng bày tỏ hắn không ngại việc Trần Khang đang có tang, chỉ cần tay nghề của anh Khang tốt là được.

Mai Lương a ma ngay lập tức vỗ đùi nói đồng ý, ông thay mặt A Khang cảm ơn Trần Nhạc.

Bởi vì Mai Lương a ma biết, chỉ cần khách hàng đầu tiên xây nhà thuận lợi, thì sau đó những người muốn nhờ A Khang xây nhà sẽ dần dần nhiều lên, đây là một trong những chuyện vui hi hữu của nhà họ trong mấy tháng qua.

“Oa, a a a a.” Đột nhiên, tiếng khóc của trẻ con vang lên từ phòng trong. Mai Lương a ma nói: “Ôi trời, Tiểu Bảo nhà ta dậy rồi.”

Tiểu Bảo là nhũ danh của con trai Trần Khang.

Mai Lương a ma bế Tiểu Bảo từ trong phòng ra, mọi người cùng nhau trêu đùa bé.

Tiếng cười “khúc khích” của em bé đặc biệt dễ nghe.

Mai Lương a ma còn đưa em bé cho Trần Nhạc và Tô Dương bế, khiến hai người luống cuống, làm Mai Lương a ma cười lớn.

“Chuyện chi mà vui thế, từ ngoài cửa tôi đã nghe thấy tiếng cười của mình rồi.” bác Vạn Phúc và Trần Khang bước thẳng vào nhà. Vừa vào cửa đã thấy Trần Nhạc và Tô Dương.

Trần Nhạc chào: “Bác Vạn Phúc, anh Khang.”

Tô Dương cũng ngoan ngoãn theo sau chào hỏi.

Mai Lương a ma hào hứng nói ngay về ý định của Trần Nhạc.

Trần Khang nghe xong suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Thật sự không ngại chứ?”

Trần Khang sợ công việc này là do a ma y kéo tới.

Trần Nhạc trả lời: “Khắp nơi ai mà không biết tay nghề của anh Khang, cái quan trọng là em muốn xây xong trước Tết. Mọi người cũng biết rồi đó, ngôi nhà cũ của em, gió mưa không chỗ nào không lọt qua. Mấy năm gần đây em cũng tiết kiệm được một ít, muốn sửa sang lại nhà để có một cái Tết ấm cúng.”

Trần Khang nhìn Trần Nhạc dáng vẻ chân thành, rồi bế đứa nhỏ lên suy nghĩ một lúc trước khi đồng ý.

Trần Khang vừa bế đứa trẻ vừa trò chuyện với Trần Nhạc.

Bác Vạn Phúc và Mai Lương a ma nhìn mấy người trẻ tuổi đang tràn đầy nhiệt huyết trước mặt, lòng lo lắng suốt mấy tháng qua cũng phần nào được an ủi.

Bác Vạn Phúc vui mừng quyết định giữ Trần Nhạc và Tô Dương ở lại ăn cơm, hai người cũng không dám từ chối.

Trong bữa cơm mọi người đều đóng góp ý kiến, cuối cùng Trần Khang nói: “Mấy yêu cầu này đều có thể đáp ứng, nhưng mà tốt nhất không nên hoàn thành trước Tết mà là trước khi vào mùa đông.”

Trần Khang giải thích lý do: “Xây nhà trong mùa đông gặp nhiều vấn đề lắm, đất sẽ bị đóng băng rất nghiêm trọng. Đất đào lên phải được lấp lại bằng đất mềm, nền móng trong nhà không thể sử dụng đất đóng băng được, việc đầm chặt nền móng cũng khá khó khăn, nếu không ổn thì phải sử dụng một đến hai lớp chiếu rơm để phủ ấm, nhưng sẽ tốn thời gian và tiền bạc.”

Trần Khang uống một ngụm rượu, khác hẳn vẻ ít nói thường ngày, anh bắt đầu nói không ngừng về chuyên môn của mình.

Nhưng Trần Nhạc nghe lời Trần Khang nói lập tức an tâm hoàn toàn, Trần Khang là người có tài thật sự cũng là người thật thà.

“Anh Khang em yên tâm rồi, thời gian gấp gáp nên phiền anh Khang giúp em tìm thêm người, tiền công không thành vấn đề.” Trần Nhạc nói.

Lúc Trần Nhạc và Tô Dương bước ra khỏi nhà của bác Vạn Phúc thì trời đã là buổi chiều.

Trần Nhạc và Trần Khang đã thỏa thuận, trong vài ngày tới sẽ cố gắng thống nhất kế hoạch, trước tiên chuẩn bị sẵn vật liệu và nhân công, sớm nhất có thể bắt đầu công việc.

Trần Nhạc dự định phá dỡ căn nhà cũ để xây lại, mà không biết vì sao tin tức hắn xây nhà ngói xanh đã lan truyền khắp thôn.

Đây là chuyện lớn, vì cả thôn chỉ có hai căn nhà ngói xanh, căn đầu tiên là từ đường, được xây dựng bằng sự đóng góp của mọi người trong thôn.

Căn thứ hai là nhà của lý chính.

Bây giờ, căn nhà ngói xanh thứ ba trong thôn sắp được xây dựng, khiến người trong thôn khi nhắc tới cũng thấy tự hào lây.

Nhờ nỗ lực của Trần Nhạc và Trần Khang, ngày lành 27 tháng 9 họ tổ chức lễ động thổ.

Theo phong tục thôn Thanh Hà, lễ động thổ cần có chủ nhà đốt nhang và đốt pháo, để thông báo với thổ địa rằng họ sẽ làm phiền ngài, đồng thời cầu xin ngài bảo vệ mọi thứ an lành, khai công đại cát.

Sau đó, sẽ phát kẹo bánh cho những người đến tham dự lễ động thổ.

Nhưng điều mà Trần Nhạc không ngờ tới là có rất nhiều người đến tham dự lễ động thổ của nhà hắn.

Hơn nửa thôn đến góp vui, dẫn đến việc kẹo bánh trong lễ động thổ không đủ để chia, nên chỉ phát cho trẻ con.

Trần Nhạc và Tô Dương dưới sự hướng dẫn của Trần Khang đã hoàn thành lễ động thổ, nhóm của Trần Khang cũng chính thức bắt đầu công việc.

Công trình của Trần Nhạc khá gấp rút, lại gần đến mùa thu hoạch, Trần Nhạc lo sợ không ai chịu đến làm, thế nên hắn trả công khá cao.

Sau khi thảo luận với Trần Khang, mỗi người sẽ được trả 12 đồng một ngày, không bao ăn nên sẽ thêm 5 đồng nữa, tổng cộng là 17 đồng.

Phải biết những người bốc hàng ở bến cảng, bao cơm trưa mỗi người mỗi ngày chỉ được khoảng 5 đến 10 đồng, vậy nên mức lương Trần Nhạc đưa ra đã rất cao.

Thế nên khi tin tức lan truyền, đã có không ít người đến ứng tuyển.

Trần Khang đã sàng lọc, loại bỏ những người chỉ đến vì lương cao hoặc những kẻ muốn lợi dụng tình hình.

Sau đó dựa trên tiến độ công việc mà Trần Nhạc yêu cầu, anh đã chọn ra 10 người.

Mười người này đều do Trần Khang chọn, Trần Nhạc không can thiệp vào việc này, vì việc chuyên môn nên để người chuyên nghiệp lo liệu.

Những người mà Trần Khang chọn đều có chút tay nghề, những người không được chọn chỉ càu nhàu vài câu rồi bỏ đi.

Trong đó, có một người lẩm bẩm chửi rủa, nhưng khi Trần Khang và nhóm mười hán tử khỏe mạnh đứng trước mặt gã, gã cũng chỉ cúi đầu lặng lẽ bỏ đi.

Trần Khang cũng không để tâm đến chuyện này.

Khi những thợ mộc lớn đang hăng hái làm việc, Trần Nhạc đến nhà một thợ mộc nhỏ, miệng khô khốc mô tả những món đồ nội thất mà mình muốn, nhưng thợ mộc đó vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Lần thứ hai đến nhà thợ mộc nhỏ, Trần Nhạc mang theo hai cục than đen, vẽ trực tiếp lên đó.

Mặc dù vẽ không thực sự chỉnh chu, nhưng thợ mộc nhỏ có chút tay nghề, nhìn bản vẽ vài lần là hiểu.

So với việc Trần Nhạc chỉ dùng lời nói để diễn đạt thì hiệu quả hơn hẳn.

Người thợ mộc nhỏ còn cho rằng ý tưởng của Trần Nhạc rất sáng tạo. Nếu không phải vì Trần Nhạc không muốn, thì người thợ mộc nhỏ đã có ý định nhận Trần Nhạc làm đồ đệ rồi.

Vì nhà của Trần Nhạc đang được xây lại, nên hắn và Tô Dương tạm thời ở nhà của An ca sao.

Đúng lúc Trần Vũ con trai của An ca sao đi học nghề bên ngoài, phòng của anh vẫn để trống, mà cũng vì Trần Nhạc và Tô Dương không còn chỗ nào khác để ở, nên họ cũng không khách sáo với An ca sao nhiều, cứ thế mà ở lại trong phòng của Trần Vũ.

Vấn đề chỗ ở của Trần Nhạc đã được giải quyết, nhưng không thể để An ca sao lo luôn cả chuyện ăn uống của bọn họ được.

Vì vậy, Trần Nhạc và Tô Dương bàn bạc với nhau, trong thời gian họ ở nhà An ca sao, họ sẽ đảm nhận việc mua thức ăn và nấu nướng, để không phải ăn ở mà không góp công.

Chỉ là tưởng tượng thì phong phú, nhưng thực tế lại rất khắc nghiệt.

Trần Nhạc gần đây bận rộn đến nỗi không còn thời gian nghỉ ngơi, vừa phải giám sát tiến độ xây nhà để kịp thời điều chỉnh khi cần, vừa phải liên hệ với thợ mộc ở thôn khác, lượng công việc thật sự quá tải.

Tô Dương nhìn thấy Trần Nhạc bận rộn như vậy cũng thấy rất xót xa, nên chủ động đảm nhận việc mua thức ăn.

Lần trước khi cùng Trần Nhạc ra ngoài, Tô Dương đã ghi nhớ đường đi, dần dần quen với mấy người bán rau, mặc dù vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng vì Trần Nhạc, Tô Dương đã dũng cảm đề xuất ý tưởng này.

“Em cũng muốn giúp anh mà, gần đây anh bận rộn như vậy, anh xem anh gầy đi nhiều rồi, em, em cũng không biết liệu có thể làm tốt không.” Tô Dương nói.

Tô Dương vẫn còn đôi chút lo lắng.

Trần Nhạc nhìn Tô Dương ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút, rồi quyết định để Tô Dương tự làm, hắn thấy hiện tại Tô Dương có phần quá dựa dẫm vào mình. Không phải Trần Nhạc không thích, chỉ là điều này không có lợi cho sự trưởng thành của Tô Dương.

Tô Dương là một con người độc lập, không nên phụ thuộc của ai.

Mặc dù Trần Nhạc vẫn lo lắng cho Tô Dương, dù sao cậu cũng chưa bao giờ một mình đi ra chợ.

Nhưng Trần Nhạc tin là Tô Dương có thể làm tốt.

Sau đó Trần Nhạc nói với Tô Dương: “Còn nữa, Dương Dương, em cũng có thể giúp anh nghĩ xem nhà mới của chúng ta còn thiếu gì như chậu, thùng, v.v.”

Trần Nhạc đang sắp xếp từ ngữ: “Em cũng có thể đến cửa hàng của thợ mộc tròn, chỗ mà anh đã mua thùng tắm ấy, xem có gì phù hợp để mua không. Chờ nhà xây xong, chúng ta lại mua thêm, tới đó cũng không luống cuống tay chân.”

Thật ra đây chỉ là cái cớ của Trần Nhạc, những thứ này không hề gấp, nhưng khó lắm mới có cơ hội để Tô Dương muốn tự bước ra khỏi vỏ bọc của mình, dù mục đích vẫn là vì Trần Nhạc, nhưng đó là một tín hiệu tích cực.

Trần Nhạc không muốn Tô Dương bị giới hạn trong cái góc nhỏ đó. Hắn muốn Tô Dương học cách suy nghĩ độc lập, ra ngoài nhiều hơn, và tiếp xúc với nhiều người hơn.

Đây là một cơ hội tốt.

Tô Dương gật đầu nghiêm túc.

Lúc này Trần Nhạc chỉ muốn ôm mặt, phải làm sao đây, khuôn mặt nhỏ này khi bày ra biểu cảm đó đáng yêu quá đi.

Vì vậy Tô Dương đã có nhiệm vụ riêng của mình. Khi ra ngoài mua sắm, cậu luôn chú ý đến đủ loại vật dụng, xem xem liệu sau này nhà mới của họ có cần đến hay không.

Thực ra Tô Dương rất vui khi có thể tham gia vào việc xây dựng ngôi nhà tương lai của mình, vì vậy lần nào cậu cũng xem xét cẩn thận và tỉ mỉ.

Ban đầu, Trần Nhạc vẫn chưa yên tâm, nhưng hắn không nói thẳng với Tô Dương mà nhờ Bàng Chính giúp để ý đến cậu.

Trần Nhạc dặn Bàng Chính, mấy ngày Tô Dương ra ngoài phải nhớ đợi đến khi Tô Dương lên xe rồi mới quay về thôn, trên đường đi cũng để mắt đến cậu một chút.

Bàng Chính bị Trần Nhạc nói đến mức phiền phức, nên nhanh chóng đồng ý rồi đuổi Trần Nhạc đi.

Một đoạn thời gian sau, nền móng ngôi nhà của Trần Nhạc đã hoàn thành, chỉ còn chờ gạch và ngói.

Gạch và ngói của Trần Nhạc đều mua sẵn, cũng đã thỏa thuận với người bán sẽ vận chuyển dần theo từng đợt, xếp cùng với đống cát ở bên cạnh.

Trần Nhạc nghĩ thôn dân nơi đây hiền lành chất phác, tuy không đến mức không cần đóng cửa vào ban đêm, nhưng mấy viên gạch ngói này chắc cũng sẽ không bị trộm đâu.

Vì vậy, Trần Nhạc rất yên tâm khi để đống gạch ngói ở ngoài khu vực xây nhà, tiện cho việc sử dụng.

Nhưng đến ngày thứ ba sau khi đợt gạch ngói thứ hai được vận chuyển về, Trần Khang tìm đến Trần Nhạc với vẻ mặt nghiêm trọng và nói: “Anh phát hiện số lượng gạch ngói không khớp.”

“Không khớp là sao?” Trần Nhạc hỏi.

Trần Khang nói: “Khi đợt đầu và đợt thứ hai vừa được vận chuyển tới, anh đều tự mình đếm số lượng. Nhưng sau khi dùng xong đợt đầu, anh phát hiện có mười mấy viên gạch biến mất.”

Trần Khang liếc nhìn đống gạch ngói trước cửa nhà nói: “Anh cứ nghĩ là do người của anh làm việc không cẩn thận, làm vỡ rồi lén lút xử lý đi, anh cũng đã nói với họ rồi, nhưng không ai thừa nhận cả.”

Trần Khang lại nhìn những người đang làm việc: “Thế nên khi đợt thứ hai được vận chuyển tới, anh theo dõi kỹ hơn cũng kiểm tra trực tiếp số lượng gạch ngói. Nhưng hôm nay, khi anh kiểm tra lại, đã mất đi mười mấy viên, chỉ trong một ngày thôi đấy.”

“Anh em của anh đều có chút tay nghề, việc phạm sai lầm và lãng phí thường xuyên như vậy là không bình thường. Vì vậy, anh có chút nghi ngờ.” Trần Khang nhíu mày nói.

Dù sao, gạch ngói cũng là những thứ có thể bán lấy tiền.

Hai người nhìn nhau hiểu ngầm, Trần Nhạc nói: “Anh nghi ngờ anh em của mình à?”