Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử

Chương 22: Nhà (1)




Trần Nhạc thấy mọi người đã ăn no, lần lượt đặt đũa xuống, liền hỏi họ cảm nhận thế nào về bữa tiệc khoai tây này.

Xuân Liễu nói: “Tôi cảm giác như đang ăn thịt kho trong món khoai tây om này vậy.”

Xuân Liễu là người luyện võ lâu năm, gã thích ăn nhất là các loại thịt, nên gã có nhiều kinh nghiệm về mùi vị của thịt nhất.

Trần Nhạc nói: “Ừ, món này là phiên bản chay của thịt kho tàu, những nhà nghèo khó thường thích nấu món này, không có tiền mua thịt cũng có thể nếm được mùi thịt trong rau củ để giải thèm.”

Trần Nhạc nhìn Xuân Liễu và Hạ Cương ngồi cạnh nhau.

Xuân Liễu dáng người cao ráo săn chắc, là người luyện võ, khuôn mặt gã cương nghị, thiếu chút nữa là khắc luôn dòng chữ “đừng gây sự với tôi” lên mặt.

Hạ Cương nhỏ nhắn mảnh mai, gương mặt hơi bầu bĩnh, thuộc tuýp dễ thương.

Trần Nhạc cuối cùng không thể kiềm chế mà hỏi Thẩm Phong Ý: “Khi công tử đặt tên cho họ, có phải là bốc thăm không đấy?”

“Phụt”, Thẩm Phong Ý cũng không nhịn được cười, Xuân Liễu và Hạ Cương liếc nhau một cái, trong ánh mắt đều đầy đủ ý nghĩa “thật ghen tị với tên của cậu”.

Hạ Cương và Tô Dương dọn chén đũa đi rửa, Xuân Liễu ra ngoài cho ngựa ăn.

Thẩm Phong Ý phe phẩy quạt, từ tốn nói: “Tuy tôi là con trai nhà giàu nhất kinh thành, nhưng từ nhỏ tôi đã thích rong ruổi khắp nơi, trong nhà cũng đành chịu.”

Y lại tỏ vẻ không hài lòng nói: “Người có hôn ước với tôi không yên tâm, cương quyết phải phái hai người đi theo sát bên. Anh nói xem, người nhà còn không quản chặt tôi đến vậy, anh ấy dựa vào gì mà dám như thế?” *

Chú thích

Vẻ mặt của Thẩm Phong Ý lại trở nên bình thản: “Nhưng mà, Xuân Liễu thì không cần nói, đừng nhìn dáng người nhỏ bé của Hạ Cương, công phu quyền cước bình thường không dễ làm khó cậu ấy đâu.”

Đúng lúc đó, Hạ Cương bưng một chén nước ấm mới rửa sạch đến trước mặt Thẩm Phong Ý. Nghe Thẩm Phong Ý nói vậy, cậu ấy cười ngượng ngùng, gãi đầu, rồi bưng một chén nước khác cho Trần Nhạc trước khi quay lại bếp thu dọn.

Thẩm Phong Ý tiếp tục nói: “Tôi biết anh ấy muốn tốt cho tôi, nhưng tôi vẫn không vui. Không thể từ chối, chẳng lẽ tôi không thể dùng cách khác để biểu đạt sự bất mãn à?” Thẩm Phong Ý nhấc chén lên uống một ngụm nước.

Y tiếp tục nói: “Nhưng sau khi đặt tên cho họ, tôi phát hiện tên này rất hợp với tính cách của họ, một người ngoài mềm trong cứng, một người tâm như sợi liễu.”

Thẩm Phong Ý lơ đễnh nói: “Còn việc tại sao họ không thích, thì tôi không biết.”

Nói đến đây, Thẩm Phong Ý bất chợt nhận ra mình rất nhớ người đó, trong lúc nói chuyện tâm trí cũng mơ màng.

Trần Nhạc nghĩ: Không biết mới lạ đó. Với cái tính nhỏ nhen này, đúng là xứng đáng với danh hiệu con trai của đại phú hào. Nhưng mà, Dương Dương nhà mình vẫn là tốt nhất.

Trần Nhạc suy nghĩ một vòng rồi lại nghĩ đến Tô Dương nhà mình.

Đúng lúc đó, Tô Dương vừa rửa xong đống bát đũa cuối cùng, từ bếp bước ra thấy Trần Nhạc đang nhìn mình, không thể kìm được nụ cười ngọt ngào dành cho Trần Nhạc.

Cùng lúc đó, tại kinh thành cách xa cả trăm dặm, trong một tòa phủ đệ, một người đang phê duyệt tấu chương bất chợt hắt hơi. Người hầu bên cạnh vội nói: “Vương gia!”

Người đó vẫy tay: “Không sao, chỉ là mũi hơi ngứa một chút.”

Tiểu Phúc Tử đổi cho người đó một chén trà nóng: “Tiểu nhân nghe người ta nói, hắt hơi bất ngờ là dấu hiệu có người đang nhớ đến, có lẽ Vương phi đang nhớ Vương gia đấy.” 

Câu nói này làm dịu đi ngọn lửa giận dữ vừa bùng lên khi đọc tấu chương của các lão thần trên triều, người đó nói: “Đều do Vương huynh, nếu không ta đã sớm đi tìm Tiểu Ý rồi.”

Lời này Tiểu Phúc Tử không dám tiếp, chỉ cười cúi người đứng chờ bên cạnh.

Sau bữa trưa, Thẩm Phong Ý và mọi người không ở lại lâu, tỏ rõ mong muốn giản dị là lần sau đến nhà Trần Nhạc có thể dùng cốc uống trà, rồi lên xe rời đi.

Buổi tối, Trần Nhạc kéo Tô Dương ngồi trên giường, lấy ra toàn bộ tài sản hiện tại của mình: một giấy tờ nhà, một giấy tờ đất, bốn tờ ngân phiếu mỗi tờ 100 lượng, và 19 lượng 36 đồng tiền.

Trần Nhạc xếp từng thứ lên giường.

“Đây là tất cả những gì anh có, sau này giao cho em giữ, được không?” Trần Nhạc nói.

Trần Nhạc biết Tô Dương luôn có cảm giác không an toàn, tuy rằng bây giờ buổi tối ngủ không còn hay giật mình tỉnh dậy nhiều như lúc mới đến thôn Thanh Hà, nhưng vẫn còn.

Mỗi khi Tô Dương giật mình tỉnh giấc lại chui vào lòng Trần Nhạc, hắn sẽ ôm chặt cậu ngủ. Trần Nhạc không giỏi dỗ người, cũng không biết làm sao để xua tan sự bất an của Tô Dương, chỉ biết đối xử với cậu tốt hơn.

Hiện tại cách duy nhất mà Trần Nhạc nghĩ đến là giao tiền bạc cho Tô Dương giữ, tuy cách này có phần đơn giản, nhưng nếu có tiền trong tay, liệu có thể giúp Tô Dương yên tâm hơn không?

Tô Dương thật sự lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, có chút không thực tế, cậu cẩn thận chạm vào: “Nhiều thế này, đều giao cho em giữ à?”

Trần Nhạc nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của Tô Dương, lòng không khỏi xót xa, xoa xoa mái tóc của cậu: “Ừ, sau này anh muốn tiêu vặt thì sẽ đến tìm em xin, được không? »

Tô Dương mở miệng, không nói lời nào.

Trần Nhạc lại véo má Tô Dương, cảm giác gần đây má cậu càng lúc càng mịn màng, khiến Trần Nhạc không thể buông tay: “Có cho không, phu lang nhỏ của anh?”

Mặt Tô Dương đỏ bừng, màu đỏ lan dần xuống cổ.

Đây là lần đầu tiên Trần Nhạc thừa nhận thân phận của Tô Dương, điều này còn chí mạng hơn số bạc nằm trên giường, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim vang lên trong tai cậu, đến mức Tô Dương nghĩ rằng chắc Trần Nhạc cũng nghe thấy.

Nhịp đập không đều của trái tim làm cho đầu óc của Tô Dương mơ hồ, cậu thuận theo lời Trần Nhạc nói: “Cho.”

Tô Dương tỉnh lại, mới nhận ra mình đã nói gì. Chẳng phải là gián tiếp thừa nhận câu “phu lang nhỏ của anh” đó sao?

Trần Nhạc bật cười sảng khoái, cười còn vui hơn lúc kiếm được 400 lượng hôm nay.

Tô Dương tức giận nhìn Trần Nhạc.

Tô Dương cầm lấy ngân phiếu chăm chú nhìn, tuy rằng cậu không biết chữ, nhưng lại cảm thấy không yên tâm về việc kiếm tiền quá nhanh: “Một tháng, đã 400 lượng rồi à.”

Trần Nhạc biết Tô Dương đang nghĩ gì, liền an ủi: “Không sao đâu, em không nghe Thẩm Phong Ý nói à, cậu ta đã gửi công thức làm thạch đến tất cả các cửa hàng trong cả nước, ngay cả quan phủ cũng đã khen ngợi. Em biết điều quan trọng nhất đối với một cửa hàng là gì không?”

Tô Dương lắc đầu.

“Đó là danh tiếng và lượng khách, bây giờ thạch aiyu đang rất được ưa chuộng, lợi nhuận của họ không phải chỉ là vài trăm lượng nhỏ bé này đâu. Chúng ta cứ yên tâm mà nhận thôi.” Trần Nhạc gấp bốn tờ ngân phiếu lại.

Tô Dương thật sự không hiểu, đối với một người chưa từng thấy qua chuyện đời như cậu, bạc và lúa gạo là những thứ quan trọng nhất. Vài trăm lượng, mà lại gọi là “chút ít”, Tô Dương không khỏi lè lưỡi.

Tuy Tô Dương không hiểu lý lẽ này, nhưng điều đó không cản trở cậu nghe lời Trần Nhạc. Trần Nhạc nói được, thì cậu cứ yên tâm mà giữ.

Tô Dương ngay lập tức biến thành một tiểu thần tài: “Vậy chúng ta giấu ở đâu đây? Tủ quần áo? Không, không an toàn, hay là trong gối?”

Cậu thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Tô Dương với dáng vẻ tiểu thần tài thật sự rất đáng yêu, nhưng Trần Nhạc vẫn nhẫn tâm cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Không cần vội, số tiền này chúng ta còn dùng vào việc khác.”

“Á?” Tô Dương nghiêng đầu phát ra một câu hỏi nhỏ.

Trần Nhạc không kìm được, lại giơ tay véo má Tô Dương đang ngơ ngác, rồi nói: “Anh muốn đập nhà đi xây lại, em thấy sao? Bây giờ trời vẫn chưa lạnh, nhưng em nhìn cái cửa sổ của nhà mình xem.”

Trần Nhạc chỉ vào cửa sổ trong phòng, đúng lúc đó một cơn gió thu ùa vào, cửa sổ kêu lên cọt kẹt.

Trần Nhạc tiếp tục nói: “Đến mùa đông, gió sẽ không chừa một chỗ nào, giờ chúng ta có bạc rồi, có tiền dư dả hơn một chút, anh muốn chúng ta sống tốt hơn, nhà không cần lớn lắm, chỉ cần mở rộng thêm một chút là được, xây thêm hai phòng nữa, rồi làm thêm một ít đồ nội thất mới. Em thấy sao?”

Tô Dương chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ được sống trong một ngôi nhà như vậy. Cậu cho rằng Trần Nhạc đã cho cậu điều tốt nhất rồi, nhưng kết quả là Trần Nhạc còn có thể cho cậu những điều tốt hơn nữa.

Tô Dương không chỉ cảm động mà còn mang theo sự phấn khích về tương lai chưa biết: “Được.”

Cuối cùng, hai người nằm trên giường, thì thầm với nhau cả đêm về những kế hoạch cho tương lai.

Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, lặng lẽ đồng hành cùng họ vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Trần Nhạc hành động ngay lập tức. Hắn xách theo một rổ trứng, kèm theo món bánh bột đậu tự làm, dẫn theo Tô Dương và gõ cửa nhà bác Vạn Phúc.

Ở thời cổ đại, thợ mộc cơ bản chia thành ba loại: thợ mộc lớn, thợ mộc nhỏ, và thợ mộc tròn.

Thợ mộc lớn chủ yếu là người xây dựng nhà cửa và lầu các, còn được gọi là thợ mộc thô.

Thợ mộc nhỏ là người làm đồ nội thất, cũng được gọi là thợ mộc tinh.

Còn thợ mộc tròn là người đóng thùng, làm chậu, còn được gọi là thợ đóng thùng.

Con trai của bác Vạn Phúc – Trần Khang, là một thợ mộc lớn. Ở vùng này, anh ấy cũng khá nổi tiếng.

Người ra mở cửa là phu lang của bác Vạn Phúc, Trần Mai Lương.

Trần Nhạc chào trước: “Mai Lương a ma.”

Mai Lương a ma ngạc nhiên: “À, là nhóc Nhạc đến à, mau vào trong nhà ngồi đi.”

Mai Lương a ma hơi nghiêng người nhường đường cho họ, lúc này ông mới thấy Tô Dương đứng sau Trần Nhạc: “Ôi, đây là phu lang mới của con phải không?”

Khóe miệng Trần Nhạc hơi co lại, nói như thể hắn đã từng có một phu lang cũ vậy.

“Đúng vậy, con dẫn em ấy đến thăm nhà ạ.” Trần Nhạc nói.

Trần Nhạc nhẹ nhàng đẩy eo Tô Dương: “Đây là Tô Dương, phu lang của con.”

Mai Lương a ma nói: “Tốt, tốt, đứa trẻ này nhìn rất phúc hậu, vào nhà trước đã, con cũng lâu rồi không đến nhà a ma.”

Trần Nhạc đáp: “Dạo gần đây con bận một số việc ấy mà, giờ con đến rồi đây.”

Mai Lương a ma nói: “Nghe An ca sao nói con giờ làm ăn trên trấn rồi à? Hôm qua có phải bạn trên trấn đến tìm con không? Cả thôn đều nhìn thấy con ngựa oai phong lắm, nhóc Nhạc nhà chúng ta có triển vọng rồi.”

Thật ra Mai Lương a ma cũng nhận ra sự thay đổi ở Trần Nhạc, cách nói chuyện và hành động đều trở nên tự tin, nhưng chỉ nghĩ rằng đó là do rèn luyện bên ngoài.

Người đã có phu lang thì khác hẳn, cũng biết phấn đấu vì gia đình.

Mai Lương a ma rất vui, đứa trẻ mình nhìn lớn lên giờ đã trưởng thành rồi.

Đã lâu như vậy, Trần Nhạc vẫn chưa quen với những câu chuyện gia đình kiểu này, có chút xấu hổ nói: “Cũng tạm thôi ạ. À đúng rồi, anh Khang đang bận việc ạ? Thật ra hôm nay con đến một là để thăm bác trai và a ma, tiện thể có chút việc muốn nhờ anh Khang, không biết anh ấy có rảnh không.”

Mai Lương a ma thở dài: “Bận chi đâu, sáng sớm đã cùng bác bây ra đồng rồi, mấy tháng nay cơ bản đều rảnh rỗi ở nhà.”

“Không phải chứ, anh Khang không phải luôn bận rộn xây nhà cho người ta sao? Thợ mộc lớn là nghề rất được ưa chuộng mà.” Trần Nhạc nghi hoặc hỏi.

Mai Lương a ma thở dài: “Mấy ngày trước không phải bận rộn lo hậu sự cho Tú Yến sao.”

Trần Tú Yến, chính là phu lang của Trần Khang, người mới qua đời do khó sinh mấy ngày trước.

“Họ trong nghề này rất coi trọng phong thủy điềm lành. Dù sao thì nhà cửa, xây dựng xong là phải sống cả đời, nên cẩn trọng cũng là điều dễ hiểu, không có gì lạ cả. Đã hai, ba tháng rồi, không có việc làm gì cả, haizz.” Mai Lương a ma thở dài.

Trần Nhạc thật sự không biết điều này, hóa ra ở đây nếu trong nhà thợ mộc có tang sự, trong một thời gian ngắn sẽ không thể làm việc, vì người ta cho rằng như vậy không may mắn.

Trần Nhạc tối qua đã chuẩn bị sẵn tinh thần việc nhờ Trần Khang xây nhà có thể phải xếp hàng chờ đợi, nhưng giờ hắn có thể nhờ may mắn mà được sớm hơn.