Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử

Chương 20: Hôn




Trần Nhạc và Tô Dương vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, không biết từ lúc nào mà họ bắt đầu thấy nhiều người đổ về một hướng.

Có người còn nói: “Nhanh lên, nhanh lên, nghi lễ cầu mưa sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải đến chiếm một chỗ tốt.”

Những lời nói sau đó Trần Nhạc và Tô Dương không nghe rõ, vì người kia đi quá nhanh, nói chưa xong đã đi được một đoạn xa.

Trần Nhạc và Tô Dương nhìn nhau một cái, rồi cũng theo dòng người đi tới.

Hai người nông thôn Trần Nhạc và Tô Dương được xem phần đặc sắc nhất của lễ cầu mưa – nghi lễ cầu mưa.

Cảnh tượng ấy, nói là biển người cũng không ngoa, Trần Nhạc và Tô Dương cũng nghiêm túc xem hết toàn bộ nghi lễ.

Xem xong nghi lễ cầu mưa, trời nhanh chóng tối, một vòng náo nhiệt mới lại bắt đầu.

Các màn diễn kịch và xiếc liên tục được biểu diễn, khiến người xem không ngớt tiếng hò reo, vỗ tay khen ngợi.

Tô Dương chính là kiểu khán giả nhiệt tình nhất, Trần Nhạc chưa từng thấy biểu cảm của cậu phong phú đến thế.

Cuối cùng, Trần Nhạc và Tô Dương ra bờ sông thả đèn hoa đăng.

Trần Nhạc mua cho Tô Dương một chiếc đèn hoa sen đơn giản nhất, không phải vì Trần Nhạc tiếc tiền.

Mà là những chiếc đèn hình dáng đáng yêu khác đắt hơn 10 văn, Tô Dương nhất quyết không cho Trần Nhạc chi thêm tiền, chỉ chọn một chiếc đèn hoa sen đơn giản nhất.

Vì vậy, bây giờ Trần Nhạc và Tô Dương đang ở bên sông thắp đèn hoa sen.

Từng chiếc đèn hoa đăng trôi đến, lại từng chiếc đèn hoa đăng trôi đi, rải rác trên mặt sông, ánh nến chập chờn, ánh trăng sáng ngời, đẹp đến nao lòng.

Tô Dương cũng thắp sáng đèn hoa sen của mình, vừa thả tay ra, đèn hoa sen liền chầm chậm trôi theo dòng sông, trở thành một trong những điểm sáng trên mặt nước.

Sau khi thả đèn, Tô Dương vội vàng chắp tay, miệng lẩm bẩm lời cầu nguyện.

Tô Dương không biết phải cảm ơn ai, nhưng dù sao cũng cảm ơn mọi thứ đã cho cậu gặp được một người tốt như vậy.

Giờ đây, cậu đang sống một cuộc sống như trong mơ, không còn những lời mắng chửi gay gắt, không còn cảnh đói khát, chỉ còn một người luôn nghĩ đến cậu, tôn trọng cậu.

Nghĩ đến điều này, Tô Dương lén mở hé mắt, liếc nhìn Trần Nhạc.

Nhưng không ngờ Trần Nhạc lại đang dịu dàng nhìn cậu.

Trần Nhạc phát hiện ra động tác nhỏ của Tô Dương, chỉ nghiêng đầu cười với cậu, nụ cười như gió xuân nhẹ nhàng quét qua mọi điều trong lòng Tô Dương.

Dưới màn đêm che giấu, Trần Nhạc và Tô Dương đã trao nhau một nụ hôn nhẹ bên bờ sông.

Mặc dù hôm nay không bị cấm túc, nhưng Trần Nhạc và Tô Dương cũng không có ý định ở lại trấn qua đêm, họ vẫn muốn về nhà.

Họ đã hẹn trước với Bàng Chính.

Khi Trần Nhạc và Tô Dương về đến nhà, đã là cuối giờ Tuất, nhưng hai người chơi cả ngày ngoài trời, ai cũng đẫm mồ hôi.

Giờ Tuất: từ 19h – 21h. Còn trong ngữ cảnh thì chắc gần 21h.

Cả hai đều kiên quyết tắm rửa trước khi nằm nghỉ.

Khi họ thực sự lên giường đi ngủ, đã là giờ Hợi, Tô Dương muốn đợi Trần Nhạc tắm xong rồi cùng ngủ, nhưng khi Trần Nhạc tắm xong bước vào phòng, Tô Dương đã ngủ mất rồi.

Giờ Hợi: 21h – 23h

Trần Nhạc ôm Tô Dương vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, đáp lại Trần Nhạc chỉ là tiếng thở đều đặn của Tô Dương.

Gió đêm mùa hè nghịch ngợm nhất, nhẹ nhàng lướt qua tóc mai và má Tô Dương, dịu dàng xoa dịu lòng cậu, bước đi nhẹ nhàng kèm theo lời thì thầm êm ái.

Thời gian trôi qua, đã đến giữa tháng Chín.

Một ngày nào đó, bởi vì thời tiết ngày càng nóng bức, Trần Nhạc đặc biệt dậy sớm mấy hôm nay để ra đồng, định làm xong việc đồng áng trước khi mặt trời lên, cũng từ chối không cho Tô Dương đến giúp.

Tô Dương không còn cách nào khác, đành tự tìm việc làm.

Tô Dương định giặt chăn gối, thời tiết nóng như vậy, chắc có thể khô trước khi đi ngủ tối nay, nên cậu ra sông giặt chăn.

Bỗng nhiên, Văn ca nhi vội vã chạy đến bờ sông, chạy đến trước mặt Tô Dương, thở không ra hơi nói: “Anh Dương, có, có người đến nhà anh, họ, họ có ngựa, a ma nói đó là ngựa, anh, anh mau về đi.”

Trong thôn nhỏ này, ngay cả con lừa của Bàng Chính cũng khiến mọi người xúm lại xem, ngựa còn đáng chú ý hơn nhiều, có người cả đời chưa chắc đã thấy một lần.

Vì vậy, chiếc xe ngựa đến nhà Trần Nhạc đã gây ra một cơn chấn động không nhỏ trong làng, thậm chí còn làm kinh động đến lý chính.

Thực ra lý chính đã cho người đến đồng thông báo với Trần Nhạc rồi, nhưng do bờ sông gần hơn, Văn ca nhi đã nhanh chân báo cho Tô Dương trước.

Nghe Văn ca nhi nói vậy, Tô Dương vừa thắc mắc vừa có chút sợ hãi, không biết có khi nào họ đắc tội với nhà giàu như vậy.

Tô Dương liền gói chăn mới giặt vào thau, đưa cho Văn ca nhi cầm, rồi tự mình trở về nhà trước.

Văn ca nhi vội vàng gật đầu.

Tô Dương bước nhanh về nhà, chưa đến cửa đã thấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước nhà mình.

Chiếc xe ngựa dưới ánh nắng lấp lánh sang trọng, phía trước là một con ngựa đỏ sẫm.

Con ngựa này toàn thân không có một sợi lông tạp, gió thu tháng 9 thổi nhẹ, bờm ngựa bay phấp phới, hai móng thỉnh thoảng phát ra tiếng “lộp cộp”.

Sắc đỏ của ngựa và màu sắc của xe ngựa hòa quyện một cách hài hòa.

Tô Dương chưa kịp tiến lại gần, thì rèm cửa sổ xe ngựa đã bị vén lên, Thẩm Phong Ý thò đầu ra, vẫy tay với Tô Dương: “Tô Dương.”

Thẩm Phong Ý là người dễ gần, hắn ta lại trạc tuổi với Tô Dương, nên trực tiếp gọi tên cậu, Tô Dương cũng không để ý.

Khi thấy đó là Thẩm Phong Ý, Tô Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng gọi: “Thẩm công tử!”

Dưới sự dìu dắt của Hạ Cương, Thẩm Phong Ý xuống xe ngựa.

Vừa xuống xe, Thẩm Phong Ý đã kéo Tô Dương, vừa quạt quạt quạt của mình, vừa phàn nàn, sao tháng Chín rồi mà vẫn nóng thế.

Chưa nói xong, phía sau đã vang lên giọng của Trần Nhạc: “Thẩm công tử, sao cậu lại đến đây?”

Thẩm Phong Ý quay người lại, liền thấy Trần Nhạc cùng với một lão nhân, đôi mắt nhân từ nhưng vẫn tinh anh.

Trần Nhạc quay lại đối diện với lão nhân: “Lý chính, đây là một người bạn của cháu, Thẩm Phong Ý. Thẩm công tử, đây là lý chính của thôn chúng tôi.”

Trần Nhạc cũng giới thiệu thân phận của lão nhân bên cạnh mình cho Thẩm Phong Ý, Thẩm Phong Ý lập tức thu lại vẻ cợt nhả vừa rồi, hành lễ một cách nghiêm chỉnh: “Chào lý chính, vãn bối là Thẩm Phong Ý.”

Tô Dương, Hạ Cương, Xuân Liễu cũng theo đó gọi một tiếng lý chính.

Dù ở thời đại nào, người lớn tuổi luôn được kính trọng.

Lý chính nhìn mấy đứa trẻ lễ phép, không vội không vàng, đều là những đứa trẻ tốt, chắc không có chuyện gì đâu, nói: “Tốt, tốt, chơi vui vẻ nhé.”

Sau khi nói xong, ông vỗ vỗ vai của Trần Nhạc rồi quay người cùng với vài người khác chậm rãi rời đi.

Trần Nhạc đáp lại một tiếng, nhìn theo Lý chính đi xa rồi mới dẫn Thẩm Phong Ý vào nhà.

Vừa bước vào, Thẩm Phong Ý đã nhìn quanh một lượt, rồi không chút ngại ngùng mà chê bai: “Anh rất có ý tưởng về ăn uống, nhưng hình như không chú trọng chút nào về chỗ ở cả.”

Nghe giọng điệu có phần chê bai của Thẩm Phong Ý, Trần Nhạc vẫn đi thẳng tới ghế ngồi, cầm lấy chén nước mà Tô Dương vừa mang từ nhà bếp ra uống vài hớp.

Trần Nhạc nhìn Thẩm Phong Ý rồi nói: “Chẳng phải đang đợi tiền chia lợi nhuận từ cậu để cứu giúp đây sao.”

Đúng vậy, lần trước ở tửu lâu, Trần Nhạc đã đề xuất khái niệm chia lợi nhuận, mất không ít thời gian để giải thích và làm rõ cho Thẩm Phong Ý và mọi người.

Cuối cùng, Thẩm Phong Ý cũng đồng ý.

Mọi người cuối cùng đã quyết định tỉ lệ chia lợi nhuận là 2:8, Nhất Phẩm trà lâu 8 phần, Trần Nhạc 2 phần.

Thẩm Phong Ý dùng tay áo lau miệng rồi thở dài: “Tôi cũng muốn trải nghiệm cái cảm giác hào phóng uống nước bằng chén, thời tiết này, đã tháng 9 rồi mà vẫn nóng như vậy.” Nói xong, hắn ta đặt cái chén lên bàn một cách mạnh mẽ.

Động tác hào phóng đó bị Hạ Cương đứng sau nhìn thấy, lập tức khiến y cảm thấy đau tim.

Đúng vậy, nhà của Trần Nhạc thậm chí không có một cái cốc, bình thường chỉ có hắn và Tô Dương ở nhà, đều dùng chén để uống nước, cũng không thấy có gì không đúng.

Nhưng bây giờ có khách tới, mà lại để một công tử giàu có uống nước bằng chén, nhìn thấy biểu cảm đau lòng của Hạ Cương, Trần Nhạc mới bắt đầu cảm thấy có chút không ổn.

Thẩm Phong Ý cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, thân người hơi nghiêng tới trước, giọng nói hạ thấp: “Anh đoán xem tháng này anh có bao nhiêu tiền chia lợi nhuận?”

Để phù hợp với không khí, Trần Nhạc cũng nghiêng người tới gần, Tô Dương cũng xích lại gần hơn.

Trần Nhạc chậm rãi giơ một ngón tay lên.

Thẩm Phong Ý: “Ài, lớn gan chút coi.”

Trần Nhạc lại thêm một ngón tay nữa.

Thẩm Phong Ý lắc đầu: “Là 400 lượng.”

Vừa nghe thấy, Trần Nhạc cũng có chút kinh ngạc, hắn chỉ nhận hai phần mười lợi nhuận ròng, mà chỉ là một món ăn thôi, vậy mà trong nửa tháng đã có thể kiếm được nhiều như vậy.

Trần Nhạc thở dài, nghĩ rằng người xưa thật là cao kiến, trong thời đại này, trọng nông dìm thương thực sự rất cần thiết.

Tô Dương thì kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Nhiều, nhiều thế sao.”

Thẩm Phong Ý ngồi thẳng người lại: “Chúng ta là hưởng lợi từ thời tiết, hiện tại trời đang nóng bức, ai lại không thích những thứ mát mẻ dễ ăn chứ, thạch aiyu đúng lúc gặp thời rồi.”

Tui thấy cứ để trâu cổ không hay lắm, nên để như tên mọi người vẫn hay gọi là thạch aiyu, sang âm hán việt thì là thạch ái ngọc đó.

“Quan trọng nhất là, công thức tôi đã nhanh chóng gửi đến các khắp các chi nhánh, đặc biệt là ở kinh thành, ở nơi đó thì cứ yên tâm, tiền bạc không thiếu, chỉ sợ không có thứ mới lạ để bắt kịp xu hướng.” Thẩm Phong Ý lại uống thêm một ngụm nước rồi nói.

Thẩm Phong Ý mở quạt ra, phe phẩy: “Anh biết không, món này của anh còn được quan phủ khen ngợi, bây giờ đang là lúc nó nổi tiếng nhất.”

Hắn ta lấy ra bốn tờ ngân phiếu mỗi tờ 100 lượng, đưa cho Trần Nhạc.

Nghe Thẩm Phong Ý nói vậy, Trần Nhạc mới gật đầu nhận lấy ngân phiếu, nhét vào trong áo.

Mọi người bàn luận đã khá lâu, thời gian cũng gần đến giờ ngọ, ai nấy đều đã cảm thấy đói, lúc này Trần Nhạc mới nhớ ra trong nhà chẳng còn nhiều thứ để ăn.

Mấy hôm trước, đồ ăn trong nhà Trần Nhạc gần như đã hết, hắn định đi ra chợ mua sắm.

Ai ngờ, hôm đó Bàng Chính vừa đi săn được một con lợn rừng, liền giết lợn ngay trước cửa nhà mình, bán thịt lợn.

Trần Nhạc cũng đến, mua mấy miếng thịt và xương lớn.

Vì trời nóng, nên mấy ngày đó Trần Nhạc và mọi người đều nhanh chóng ăn hết thịt, không ra ngoài mua thêm thức ăn nữa.

Rau trong vườn nhà Trần Nhạc vốn không nhiều, mấy hôm nay dùng làm món phụ đã hái gần hết, hắn định chờ đến ngày mai đi họp chợ mua thêm.

Giờ thì thật khó xử, trong nhà chỉ còn chút gạo và khoai lang, khoai tây cùng một số thực phẩm chủ yếu khác, những thứ khác đều không còn.

Trần Nhạc nói với Thẩm Phong Ý về tình hình trong nhà, Thẩm Phong Ý liền nằm úp trên bàn: “Thật là mất hết hy vọng, đầu bếp thần tiên mà nhà chẳng có gì để ăn.”

“Để tôi vào bếp xem còn gì không, nếu không được, tôi sẽ đi mượn rau của hàng xóm, chắc là có thôi, chỉ là sẽ oan ức cho khẩu vị của công tử cậu thôi.” Trần Nhạc nói.

Nhìn thấy Thẩm Phong Ý nửa sống nửa chết nằm trên bàn, Trần Nhạc đứng dậy đi về phía bếp, Tô Dương tất nhiên cũng đi theo.

Sau khi Trần Nhạc và Tô Dương vào bếp, Thẩm Phong Ý nằm thêm một lúc rồi cũng đứng dậy đi vào bếp.

Thẩm Phong Ý tựa vào khung cửa, nhìn thấy trong bếp chất đống khoai lang và khoai tây, liền nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy anh có thể làm được món gì từ mấy loại thực phẩm chủ yếu này?”

Thẩm Phong Ý chỉ vào đống khoai lang và khoai tây.

Nghe Thẩm Phong Ý hỏi như vậy, Trần Nhạc cảm thấy có gì đó bất thường: “Cậu định làm gì?”

Thẩm Phong Ý ra hiệu cho Trần Nhạc ra ngoài nói: “Đừng vội nấu ăn, anh ra đây tôi hỏi ý kiến.”

Ba người lại lần nữa ngồi xuống phòng khách.

____________

Tô Tiểu Dương: Hạnh phúc quá đi! Hôn rồi!

Thẩm Tiểu Ý: Không có đồ ăn, đau khổ quá!