Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử

Chương 10: Đồng xu dính dầu (1)




Tô Dương đã đặt chân vào tiệm môi giới, thì cũng đã chấp nhận số phận của mình trong tương lai.

Bây giờ, Tô Dương đã không còn nghĩ về tương lai nữa. Dù sao cuộc sống sau này chỉ có tệ hoặc tệ hơn mà thôi, nên không cần phải đấu tranh làm gì.

Vì vậy, khi Trần Nhạc nhìn vào mắt Tô Dương, Tô Dương không có phản ứng gì lớn, chỉ đứng yên lặng, dường như không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Tô Dương chỉ thoáng liếc qua những gì đang xảy ra giữa Trần Lạc và ông chủ. Nhưng, cái liếc mắt ấy đã thu hút ánh nhìn của Trần Nhạc.

Quá giống, Trần Nhạc nghĩ.

Giống hệt như ánh mắt của Trần Nhạc sau khi cha mẹ hắn qua đời.

Bởi vì Trần Nhạc cũng không phải người thích làm ầm ĩ, khi tin dữ về cha mẹ truyền đến tai, ánh mắt của hắn trong gương cũng giống hệt như Tô Dương lúc này.

Miêu tả như nào nhỉ? Có lẽ là dưới đôi mắt không thể tin được ấy, vẫn là sự bình tĩnh chấp nhận mọi thứ, không khóc cũng không náo loạn.

Bởi vì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cũng chẳng còn cách nào khác, sẽ không còn ai vô điều kiện nuông chiều Trần Nhạc nữa, hắn cũng hiểu rằng dù có làm gì cũng không thay đổi được sự thật, nên ánh mắt hắn dần tĩnh lặng như mặt nước hồ sâu.

Trần Nhạc cảm động vì ánh mắt của Tô Dương, có thể là do thân phận và dũng khí của cậu ấy, tất cả đều khiến Trần Nhạc cảm thấy xúc động.

Ông chủ rất tinh ý, ngay lập tức vẫy tay gọi Tô Dương: “Này, nhóc Dương, lại đây.”

Tô Dương nghe thấy ông chủ gọi mình, tuy rằng cậu ngoan ngoãn đi tới, nhưng trong mắt Trần Nhạc, cậu nhóc này lại mang theo một khí thế dũng cảm đến kỳ lạ.

Trần Nhạc suýt nữa bật cười vì khí thế hùng dũng ấy.

Hắn nghĩ, chính là tinh thần mà hắn cần có. Vì cái mà Trần Nhạc muốn có một gia đình, chứ không phải muốn một nô lệ hay người hầu.

Công việc đồng áng hay việc nhà đều có Trần Nhạc lo, những việc nặng nhọc cũng có hắn ở đây, tất nhiên, nếu cậu nhóc này có thể giúp đỡ thì càng tốt.

Do đó, điều Trần Nhạc mong muốn không phải là người luôn cố ý nịnh bợ hay nhát gan sợ người, mà là một người mang lại cho hắn cảm giác tốt đẹp.

Tô Dương đi được nửa đường, Trần Nhạc cũng tiến lại gần.

Trần Nhạc đứng trước mặt Tô Dương, nhưng không làm gì vội vã, mà nửa ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt Tô Dương và chào hỏi: “Chào em, anh là Trần Nhạc, em có muốn trở thành gia đình của anh không?”

Nói xong, Trần Nhạc đưa tay ra, Tô Dương dường như bị lời nói thẳng thắn và hành động của Trần Nhạc làm cho hoảng sợ, cơ thể không tự chủ mà lùi lại một chút.

Ông chủ ở bên cạnh ra sức nháy mắt với Tô Dương, nhưng Tô Dương vẫn không động đậy, Trần Nhạc cũng không nhúc nhích.

Tay của Trần Nhạc vẫn giơ ra, Tô Dương nhìn một lúc vào bàn tay trước mặt, rồi đối diện với ánh mắt của Trần Nhạc, từ từ đưa ra bàn tay nhỏ bẩn thỉu của mình.

Nhưng thay vì đặt vào lòng bàn tay của Trần Nhạc, Tô Dương chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo của hắn.

Ông chủ thấy cảnh tượng này thì cười tít mắt.

Tiếp theo đó là cảnh ông chủ và Trần Nhạc một người giao tiền, một người đưa khế bán thân.

Tô Dương chỉ đứng nhìn hợp đồng bán thân của mình chuyển từ tay người này sang tay người khác.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi bước vào tiệm môi giới, Tô Dương đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Trần Nhạc dẫn Tô Dương đi về phía cổng thành, dự định đợi xe lừa của Bàng Chính dưới gốc cây để về thôn.

Hai người cứ thế đi, một người lặng lẽ dắt, một người lặng lẽ được dắt đi.

Mặc dù cả Trần Nhạc và Tô Dương đều không nói gì, nhưng thực ra tâm trí của cả hai lúc này đều rất phong phú.

Trần Nhạc vừa đi vừa nghĩ, có lẽ mình hơi vội vàng, nhưng kết quả chắc sẽ không tồi.

Hắn liếc nhìn Tô Dương đi phía sau bằng khóe mắt.

Theo những gì Trần Nhạc biết từ tiệm môi giới, cậu nhóc này tên là Tô Dương, khoảng 14 tuổi, là người Tô gia thôn gần đó.

Trần Nhạc không thể tin nổi liền liếc Tô Dương thêm vài lần, cơ thể này quá nhỏ, thấp hơn Trần Nhạc cả nửa cái đầu, lại gầy gò, còn yếu hơn cả khi hắn vừa xuyên không tới.

Không, có khi còn nghiêm trọng hơn nữa.

Trần Nhạc quyết định sau này sẽ chăm sóc cậu nhóc này đến mập mạp trắng trẻo mới thôi.

Hắn cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn.

Trần Nhạc trong lòng siết chặt nắm đấm nhỏ để thể hiện quyết tâm.

Đột nhiên, hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn Tô Dương, nói câu đầu tiên sau khi rời khỏi tiệm môi giới: “Em đã ăn trưa chưa? Đói không?”

Thực ra từ khi rời khỏi tiệm môi giới, Tô Dương luôn cảm thấy hối hận.

Sao tay mình lại nắm lấy góc áo của người ta như thế? Tô Dương lén liếc nhìn Trần Nhạc, trong lòng không khỏi nghi ngờ, liệu người này có biết thuật thôi miên không.

Nếu không, tại sao khi thấy ánh mắt của người này trong tiệm môi giới, tay mình lại không tự chủ mà hành động?

Tô Dương âm thầm suy nghĩ, bất ngờ bị tiếng nói của Trần Nhạc làm cho giật mình.

Tô Dương nhìn người này, có chút nghi ngờ về câu hỏi của hắn, cảm thấy người này thật kỳ lạ.

Ăn trưa? Tại sao phải ăn trưa? Người bình thường chẳng phải chỉ ăn sáng và ăn tối thôi à?

Mình đâu có làm việc nặng, bây giờ mới qua giờ Ngọ (11h – 13h), còn khá lâu mới đến bữa tối, sáng nay mình đã ăn nửa cái bánh bao còn lại từ hôm qua rồi.

Vì vậy, Tô Dương trả lời: “Em đã ăn rồi.”

Trần Nhạc yên tâm, gật đầu.

Không thể không nói, cách suy nghĩ của hai người có sự khác biệt rất lớn.

Khi Trần Nhạc phát hiện ra sự khác biệt này, hắn không khỏi bật cười, nhưng đó là chuyện sau này.

Trần Nhạc quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, thấy trước mặt có một nhóm người, mọi người dường như vây thành một vòng tròn lớn, ai cũng nói đủ thứ, chặn đường đến cổng trấn.

Trần Nhạc muốn đi xem thử, vì cuộc sống ở đây ngày này qua ngày khác, náo nhiệt thì không thường có.

Trần Nhạc cũng mới hiểu được cảm giác tò mò này gần đây, nên có chút muốn hòa vào đám đông.

Nhưng nhìn Tô Dương, lại cảm thấy không ổn, nghĩ rằng Tô Dương có thể không quen với những nơi đông người, nên Trần Nhạc kéo Tô Dương định chen qua đám đông, đi về phía cổng trấn.

Nhưng khi Trần Nhạc chuẩn bị chen qua, thì thấy Tô Dương lén nhìn vào đám đông.

Ngay lập tức, Trần Nhạc thay đổi ý định, ngược lại kéo Tô Dương vào giữa đám đông.

Quả nhiên, yêu thích náo nhiệt là bản chất của con người, huống chi là một thiếu niên 14 tuổi.

Trần Nhạc cười nói với Tô Dương: “Đi thôi, để anh dẫn em đi xem náo nhiệt.” 

Trần Nhạc và Tô Dương cứ thế chen lên phía trước, tầm nhìn của họ rất tốt, đứng yên mới phát hiện bên cạnh là một nha dịch.

Cũng khó trách bên này không có người nào, người dân bình thường không muốn dính dáng đến quan phủ, nên tự động đứng cách xa, làm cho Trần Nhạc và Tô Dương dễ dàng chen vào.

Trần Nhạc hỏi người đứng cạnh Tô Dương, chuyện gì xảy ra ở đây mà lại có nhiều người vây quanh như vậy.

Người đó nhìn thấy vẻ dốt nát của Trần Nhạc, liền trở nên hứng thú, kể lại câu chuyện đầy cảm xúc: “Thấy ở đấy không, cái đứa bé đang ngồi trên đất khóc nức nở kia là người bán dầu cháo quẩy.” 

Người đó chỉ về phía cậu bé đang ngồi trên đất khóc: “Quầy hàng nhỏ của cậu bé vừa qua giờ trưa đông người nhất, hơi mệt nên dựa vào hòn đá dưới gốc cây bên đường nghỉ ngơi một lát, kết quả là ngủ quên. Khi tỉnh dậy, hộp tiền đồng đã không còn.”

Người đó “phì” một tiếng rồi tiếp tục nói: “Không biết tên trời đánh nào lại làm vậy, người ta bán cả nửa ngày được 1 đồng, giờ lại bị trộm sạch, không còn một xu, giờ ngồi khóc trên đất, thật đáng thương. Cậu thấy không, quan phủ cũng bị làm phiền đến rồi.” Người đó hướng miệng về phía những nha dịch đứng cạnh Trần Nhạc.

Trần Nhạc gật đầu, lại thấy Tô Dương nghe rất nghiêm túc, suy nghĩ một chút, rồi nghiêng người hỏi Tô Dương: “Em có muốn xem náo nhiệt hơn không?”

Tô Dương chớp chớp mắt, Trần Nhạc quay đầu thì thầm với nha dịch bên cạnh: “Quan gia, tôi có cách này, có thể giúp các ngài bắt được kẻ trộm.”

“Có gì thì nói nhanh.” Giọng của nha dịch không mấy dễ chịu, cũng vì bị đứa bé bán dầu cháo quẩy khóc đến đau đầu.

Hôm nay, quan huyện bất ngờ muốn đi thị sát dân tình, dẫn theo một đoàn người ra phố, suýt nữa thì khua chiêng gõ trống.

Khi đi thì không có chuyện gì, nhưng trên đường về lại đụng phải chuyện này.

Nếu quan phủ không làm gì mà bỏ đi, quan huyện sẽ mất mặt, nhưng bây giờ thật sự không có cách nào tốt hơn.

Một lúc lâu sau, một đoàn người vẫn đứng chôn chân ở đó, người xem náo nhiệt lại càng lúc càng đông.

Nha dịch nghe Trần Nhạc nói có cách, liền quyết định đánh cược, nghe thử xem hắn ta có kế sách gì.

Trần Nhạc được sự cho phép của nha dịch, liền thì thầm vào tai anh ta, nha dịch nghe xong liền nhìn Trần Nhạc với vẻ không tin, nói: “Chỉ như vậy thôi?”

Trần Nhạc chắc chắn gật đầu, nha dịch bị sự tự tin của Trần Nhạc thuyết phục.

Nha dịch đi đến bên quan huyện, rồi thì thầm vào tai ông.

Quan huyện cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi hắng giọng, đứng ra thu hút sự chú ý của mọi người, nói với cậu bé: “Chắc chắn là hòn đá này đã trộm tiền của con, để ta xét xử nó.”

Thế là quan huyện ra lệnh cho lính canh đánh hòn đá đó 30 gậy.

Mấy tên nha dịch đứng nhìn nhau, nhưng không ai dám nói gì, lập tức giơ gậy lên, đập đập vào hòn đá khiến tia lửa bắn ra.

“Hòn đá thật sự biết nói sao?” Tô Dương cuối cùng không kìm được, ngẩng đầu hỏi Trần Nhạc.

Trần Nhạc cảm thấy vạt áo bị Tô Dương kéo nhẹ hai cái.

Vì lúc nãy Trần Nhạc thì thầm vào tai nha dịch, nên Tô Dương không nghe rõ, nhưng bây giờ lại không kìm được mà muốn biết.

Trần Nhạc nghĩ, cuối cùng Tô Dương cũng chủ động nói chuyện với mình rồi.

Hắn cười, đến gần Tô Dương thì thầm: “Tất nhiên là — lừa họ thôi.”

Trần Nhạc nháy mắt với Tô Dương.

Sự tò mò của Tô Dương cũng là sự tò mò của những người xung quanh.

Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy rất kỳ lạ, thật sự có người muốn xét xử hòn đá, nên đổ xô lại gần.

Quan huyện thấy càng lúc càng đông người vây quanh, liền ra hiệu cho lính canh dừng tay.

Rồi ông nói với mọi người: “Đứa trẻ này mất tiền bán dầu cháo quẩy, thật tội nghiệp, ta phán rằng mỗi người ở đây phải đưa cho đứa bé 1 đồng tiền.”

Sau đó, quan huyện ra lệnh cho một nha dịch mang một chậu nước, ông là người đầu tiên ném một đồng tiền vào chậu.

Mấy nha dịch thấy quan huyện đã ra tay, họ cũng ném tiền vào chậu.

Những người đến xem náo nhiệt vốn đã rất thương cảm với đứa bé này, lại thấy quan gia đã dẫn đầu, nên tự giác xếp hàng, từng người một ném tiền vào chậu.

Khi đang ném, có một người vừa ném đồng tiền vào chậu, quan huyện lập tức ra lệnh cho lính canh: “Bắt hắn lại cho ta!”

Rồi chỉ vào người đó nói: “Chính ngươi đã trộm số tiền mà đứa bé bán dầu cháo quẩy kiếm được!”