Author: Taehyung_BTS3012
-Đại nhân, đại nhân...Qủy Diện điên rồi, hắn ta điên rồi...
Nhiếp chính quan hốt hoảng chạy từ bên ngoài vào, cả người lão ta không ngừng run rẩy, ánh mắt cũng vì hoảng sợ mà trợn to. Ngay cả cái khuôn mặt vừa nhìn đã khiến người ta ngứa mắt kia nay cũng nhăn nhúm hết lại, cơ mặt run run lên vì sợ.
Trảm Hồn Sứ đại nhân đứng trên bậc cao nhất của Địa Quân điện, đôi mắt phía sau tấm mặt nạ vẫn bình tĩnh vô ba. Hắn từ từ quay người lại, hắc bào vung lên một đường cong tinh tế trong không gian.
Nhiếp chính quan quỳ trên mặt đất, tầm nhìn phóng lên từ phía dưới chỉ chạm đúng chiếc cằm tinh xảo đang khẽ ngước lên đầy vẻ ngông nghênh. Thân thể người đàn ông thon dài thẳng tắp như tùng bách. Hai tay hắn chắp sau lưng, thái độ bình tĩnh mà thong dong. Hắn chậm rãi lên tiếng. Âm thanh trầm thấp uy nghiêm vẫn tràn ngập tao nhã xa cách, giống y như con người hắn, một vị chấp pháp công chính liêm minh, lại khiến cho tam giới nghe tên mà run sợ.
-Có chuyện gì?
- Qủy Diện, Qủy Diện, hắn ta... hắn ta...
Trảm Hồn Sứ mày cũng không thèm nhấc, gương mặt đầy vẻ thản nhiên.
-Ngươi bình tĩnh lại trước đã.
Nhiếp chính quan hít sâu một hơi, giọng nói trầm ổn kia lại khiến cho người ta trầm tĩnh lại một cách lạ kỳ. Lão cố gắng bình ổn tâm tình, cúi thấp đầu, cung kính bẩm báo.
-Đại nhân, Qủy Diện bị đánh xuống ngàn dặm dưới Hoàng Tuyền, nhốt lại ở nơi phong ấn còn uy lực mạnh nhất. Nhưng mà...nhưng mà...hắn ta đã tự bạo, còn xé rách một mảnh kết giới. Bây giờ, tất cả lệ quỷ bị giam cầm ở dưới vạn dặm thâm uyên, đều...đều bị hắn ta thả ra hết rồi!
Nhiếp chính quan nói đến đây thì thân thể không thể khống chế nổi nữa mà ngã vật ra đất, khuôn mặt già nua của lão ta đầy nước mắt nước mũi. Hai chân lão ta lúc này vẫn còn đang run lên cầm cập, giống như hàng vạn lệ quỷ hung bạo vẫn còn đang giương nanh múa vuốt muốn cắn xé lão ra mà nuốt vào bụng. Khung cảnh đồ sộ lúc đó đáng sợ đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng. Đó là lệ quỷ a! Là vật hung tàn nhất trong trời đất, bọn chúng sinh ra đã tội nghiệt nặng nề, vô hồn vô phách, trời sinh tính tình thị huyết dã man, chỉ biết ăn thịt uống máu, gặm nhấm linh hồn. Tất cả sinh vật hữu hồn trên thế giới đều là đồ ăn của nó, cho dù là u súc sinh ra ở nơi tối tăm ghê tởm nhất cũng chẳng là cái đinh gỉ gì trong mắt chúng nó hết.
Loại tà vật này không phải là linh hồn bị vấy bẩn hay những kẻ sa đọa nhập ma, mà là do ác khí và lệ khí dơ bẩn tụ lại trên thế giới tạo thành. Năm ấy Nữ Oa tạo người, đã bởi vì phát hiện ra sự tồn tại của chúng trong con người mà hoảng sợ kinh hoàng che mặt khóc. Đến cuối cùng, tất cả Tứ Thánh đều đã ngã xuống, cũng chỉ có thể phong ấn lại đám tà vật này dưới ba nghìn thước U Minh, nguyền rủa nơi này thành "Đại Bất Kính chi địa".
Mà bây giờ, lịch sử lại tái diễn, phong ấn sắp vỡ vụn. Thiên địa lại sắp quay về với cuộc chiến Thần Ma trăm ngàn năm trước. Mà lần này, không có Tứ Thánh, chỉ có một Trảm Hồn Sứ, tồn tại duy nhất còn mang theo Thần Cách.
Trảm Hồn Sứ trầm mặc trong chốc lát, rồi đột nhiên phát ra một tiếng thở dài. Không có ngạc nhiên, không có sợ hãi, chỉ có một tiếng thở dài giống như đã dự liệu từ trước. Và ngày này, hắn quả thật cũng đã sớm nhìn ra được từ năm ngàn năm trước.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ phải đối mặt với chuyện này ngay khi thứ tình cảm thầm kín suốt năm ngàn năm ấy vừa nở rộ, đâm hoa kết trái. Hắn đã nghĩ mình sẽ thờ ơ, sẽ thản nhiên đối mặt với chuyện này. Tất nhiên sẽ có luyến tiếc, có không cam lòng, có bi thương, nhưng sẽ không có hối tiếc. Vì hắn đang thực hiện lời hứa của hắn với người đó, đang dùng cách riêng của mình để bảo vệ người đó. Vậy mà bây giờ đây, hắn có loại xúc động muốn vứt bỏ hết thảy. Không phải hắn sợ hãi chuyện sắp xảy ra, mà bởi vì hắn có vướng bận, có người đang chờ hắn về nhà, chờ hắn trở lại.
Đáng tiếc, hắn không thể chạy trốn, giống như trăm ngàn năm trước, hắn trơ mắt bất lực nhìn người kia tan biến ngay trước mắt.
Năm ngàn năm trước, hắn có thể chém đôi đại phong, phá vỡ tảng đá của Nữ Oa, đồ tẫn sinh linh, giết sạch người trong thiên hạ, khiến cho núi không còn xanh, nước không còn chảy, ngàn dặm không có bóng người. Nhưng mà hắn vẫn không cứu được người hắn yêu.
Năm ngàn năm sau, hắn có thể hủy thiên diệt địa, bỏ mặc người trong thiên hạ, nhìn thế gian sinh linh đồ thán, cô độc ngồi trên ngai vàng cao ngất của hắn. Nhưng mà vẫn vậy, nếu hắn không làm gì, hắn vẫn sẽ mất đi người hắn yêu nhất.
Hắn có quyền năng hủy thiên diệt địa, nhưng lại không có tấm lòng cứu vớt chúng sinh. Hắn sinh ra là lệ quỷ tội ác tày trời, chỉ biết khiến cho trời đất đảo điên, quỷ thần co quắp. Cho dù có mang Thần Cách trên người cũng vĩnh viễn không xóa bỏ được xuất thân dơ bẩn.
Nhưng mà năm ngàn năm sau, hắn có sức mạnh, hắn có thể cứu vớt chúng sinh, cũng có thể bảo vệ được người hắn yêu. Cho dù kết cục có là sinh mệnh cạn kiệt, thần hồn tan biến, hồn phi phách tán, nhưng như vậy thì cũng đã có sao?
Hắn đã có được người hắn yêu nhất.
Nếu không thể nắm tay người hắn yêu, bước qua thương hải tang điền, cùng hắn ngắm nhìn cảnh đẹp khắp thế gian, chỉ có thể để lại cho hắn hồi ức tối tăm dưới vạn dặm thâm uyên hay đỉnh Côn Luân lạnh lẽo băng tuyết phủ đầy, thì sự tồn tại của hắn cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Vì vậy mà, A Lan à, hãy để cho ta bảo vệ ngươi, thực hiện lời hứa với ngươi.
Ngươi nhất định sẽ không trách ta đâu, đúng không?
A Lan của ta~