So với tốc độ của cầu thủ đá bóng như JunSu, đến khi YooChun đuổi theo ra phía ngoài đã không còn thấy người đâu.
Sao lại chạy nhanh như vậy? YooChun thiểu não, chẳng còn tâm trạng nào mà quay về bar, nghĩ chắc JunSu sẽ về khách sạn nên cũng quyết định quay về.
Về phần JunSu, cũng vì chạy quá nhanh, đến khi thấy mệt mới dừng lại, mới phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Đây là nơi nào? Làm sao để quay lại? JunSu nhìn xung quanh, cố gắng tìm biển báo hoặc bảng chỉ đường nào đó.
Không có. Mà ở nơi vắng vẻ thế này, muốn tìm người hỏi đường cũng không dễ, chứ đừng nói là vẫy xe.
Chỗ tối, thường phát sinh một số chuyện mờ ám.
JunSu nghe có tiếng người lao xao ở ngõ nhỏ phía trước liền đi qua. Đó là ngõ cụt, phía trong có vài người, nghe tiếng bước chân của JunSu liền quay lại, tất cả bọn họ đều trông không rõ mặt.
Không biết là ai hét một tiếng “Cứu với!”, sau đó là tiếng kêu đầy đau đớn, hình như bị đánh. Tiếp đó, có bốn tên tiến lại gần, vây lấy JunSu, “Nhóc con, hôm nay xui xẻo rồi.”
Đám người này là lưu manh sao? JunSu cảnh giác, không lên tiếng.
“Ngoan ngoãn nộp tiền ra thì cho mày đi!” Quả nhiên là câu nói kinh điển trong phim truyền hình.
Sống 20 năm trên đời, JunSu chưa từng gặp qua tình huống như thế này, nhưng tinh thần trọng nghĩa khiến cậu không chịu khuất phục.
Thừa dịp đám lưu manh chỉ mải chú ý đến JunSu, một bóng người nho nhỏ lén lút định chạy trốn. JunSu cảm thấy mình phải có nghĩa vụ che giấu cho cậu bé đó.
Cậu cố gắng trấn định, sau đó nói, “Tôi không có tiền, mà cho dù có cũng không đưa cho mấy người.”
“A! Nó chạy rồi!” Mấy tên lưu manh phát hiện đối tượng định cướp lúc đầu đã bỏ trốn, tiền sắp đến tay lại chạy mất.
JunSu nhanh chóng bước qua chặn đường bọn chúng.
“Đều do mày phá đám! Hôm nay không giáo huấn mày một chút thì không hả nổi cơn tức này!” Đám lưu manh tiến sát về phía JunSu, chuẩn bị ‘giáo huấn’ cậu.
***
Ra khỏi quán bar, JaeJoong kêu đói bụng, YunHo liền đưa cậu đi mua đồ ăn khuya.
Đang lúc đứng chờ đồ ăn, JaeJoong vô tình trông thấy một cậu bé hoảng loạn chạy ra từ một ngõ nhỏ không xa lắm, vừa chạy vừa không ngừng nhìn lại, giống như có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo.
Tò mò, lại tranh thủ lúc YunHo không để ý, JaeJoong lập tức chạy qua.
Đi đến gần đó thì nghe có tiếng đánh nhau, JaeJoong hưng phấn chạy nhanh hơn, đến lúc thấy rõ ràng người đang bị vây đánh là JunSu, cậu không chần chừ liền nhập cuộc.
Vốn là con trai, không thể nói JunSu không biết đánh nhau, nhưng có đánh cũng chỉ là đánh chơi giữa đám học sinh chân tay yếu ớt, bản thân cậu chưa từng đối mặt với những hành động đầy ác ý như vậy. Hơn nữa, lấy một chọi bốn, thể hình cậu cũng không bằng bọn chúng, nên JunSu ứng phó khá chật vật. Cậu cũng đã trúng vài đòn, may mà không phải ở chỗ yếu hại.
Đang lúc JunSu không biết làm thế nào, đột nhiên trong đầu hiện lên gương mặt của YooChun.
Sau đó, cứu tinh xuất hiện.
JunSu chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, nắm đấm định giáng xuống mặt mình bị văng sang hướng khác, lúc này cậu mới nhìn ra điều gì vừa xảy ra.
Là Kim JaeJoong!
Cậu ta hiển nhiên đã quen đánh nhau, hơn nữa đám lưu manh này chỉ có bốn tên. Chỉ thấy JaeJoong linh hoạt di chuyển giữa đám đối thủ, mà không, mấy tên lưu manh này hoàn toàn không xứng là đối thủ của JaeJoong, cũng chẳng biết cậu ta xuất hiện từ đâu, chỉ biết mỗi quyền mỗi cước của cậu ta đều đánh trúng bọn chúng, còn cố ý tấn công vào nơi nhạy cảm nhất. Chỉ mấy phút mà cả bốn tên đều bị đánh gục. Nhìn thấy bọn chúng lăn lộn rên rỉ trên mặt đất, JunSu cũng không khỏi rùng mình, nhất định là rất đau.
“Xong!” JaeJoong phủi phủi tay, cũng không thèm liếc mắt mấy kẻ thua cuộc kia, quay sang lôi JunSu đi khỏi đó.
JunSu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đi theo JaeJoong ra khỏi ngõ.
***
YooChun ở trên đường lại gặp được YunHo, lúc này đã mua xong đồ ăn, giờ đang tìm JaeJoong.
“Không đuổi kịp JunSu à?” YunHo thấy YooChun đi một mình, nhất thời hiểu ra.
“Cậu ấy chạy nhanh quá.” YooChun ảo não oán giận, “Cậu nói xem, tại sao cậu ấy lại bỏ chạy?”
“Cậu đi mà hỏi JunSu ấy.” YunHo quay đầu, nhìn thấy JaeJoong đã trở lại. Còn cái người đi phía sau cậu, không phải JunSu thì còn ai?
JaeJoong và JunSu đã đi đến dưới ánh sáng của đèn đường, YooChun thét lên đầy sợ hãi, “JunSu!”
Khoé miệng JunSu bị xây xước, má phải bầm tím, quần áo màu trắng cũng bị lấm bẩn, vẻ mặt có chút khó chịu.
“Hai người đến chậm rồi, bở lỡ màn anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng dũng mãnh của tớ!” JaeJoong kiêu hãnh tuyên bố.
“Đừng có ba hoa!” JunSu phủ nhận, “Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân? Aimuốn cậu cứu!"
“Hắc hắc, dù sao sự thật chính là cậu được tôi cứu.” JaeJoong biết cậu ta chỉ mạnh miệng, nên không thèm so đo.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” YooChun vội hỏi, “JunSu, cậu bị cướp hả?”
“Không phải.” Giọng JunSu đầy bức bối, cảm thấy nếu để YooChun biết mình ngay cả mấy tên côn đồ đều đánh không lại thì thật mất mặt.
“Làm sao thế?” YunHo nhìn JaeJoong.
“Không có việc gì đâu, thôi mình về đi.” JaeJoong bởi vì vừa làm việc tốt nên rất thoải mái, kéo YunHo đi luôn.
Nhận thấy JunSu không muốn nói nhiều, YooChun cũng không hỏi nữa, định lát nữa quay về sẽ hỏi JaeJoong. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, quan trọng là xử lý hậu quả thế nào.
“Chúng ta đi mua thuốc về sát trùng nhé, nếu không mai lại càng sưng hơn.”
“Ừ.”
…
Mua xong thuốc quay về khách sạn, YooChun xung phong nhận việc đến phòng JunSu giúp cậu bôi thuốc, nhưng bị JunSu nghiêm mặt cự tuyệt, ‘Rầm’ một tiếng nhốt luôn cậu ta ngoài cửa.
Buồn bực, YooChun đành quay về phòng của mình và YunHo, tranh thủ hỏi thăm tình hình từ phía JaeJoong.
***
JunSu cẩn thận dùng gương để bôi thuốc vào vết thương, ai da, đau thật.
Không ngờ tới mình lại được JaeJoong cứu, cứ thế nợ cậu ta một cái ân tình, thật là phiền toái. Nhìn vẻ ngoài cậu ta yếu ớt không ngờ đánh nhau dũng mãnh như vậy, đúng là khiến người khác giật mình.
Là vì cậu ta học Hapkido hay sao? YooChun và YunHo cũng học Hapkido, nhưng khi thi đấu thì khí thế hoàn toàn khác, một người ưu nhã, một người ổn trọng, đều “khí định thần nhàn” (khí tức ổn định, thần sắc thư thái) mà giành chiến thắng. Không biết nếu gặp phải tình huống như đêm nay thì hai người họ sẽ có phản ứng ra sao.
Vừa rồi nhìn đến gương mặt bầm dập của mình trong gương, JunSu cũng phải giật mình, chắc vì thế nên YooChun mới lo lắng như vậy. Không biết vì sao, trong lòng bỗng trở nên thoải mái. Nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ đào hoa ngồi giữa đám con gái của YooChun, cơn tức lại dâng lên.
Hừ, việc mình phải chạy loạn trên đường rồi gặp phải cơ sự này, xét đến cùng hình như là do YooChun gây ra. Nếu không phải vì cậu ta, sự việc này sẽ không phát sinh.
“JunSu à!” Đang nghĩ đến YooChun, cậu ta đã xuất hiện luôn rồi.
JunSu chỉ mở hé cửa, không định để YooChun vào.
“Cậu làm sao mà lại giận tớ?” YooChun cười khổ.
“Không giận, cậu cũng không phải để ý đến tớ làm gì. Thật có lỗi đã quấy rầy cậu tán tỉnh người đẹp.” JunSu không phát hiện ngữ khí của mình vô cùng chua.
Hả? Sao nghe như cậu ấy đang ghen vậy? YooChun sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt YooChun, JunSu nhận ra mình vừa lỡ miệng, vội vàng ra lệnh đuổi khách, “Còn việc gì nữa không? Không còn thì để tớ nghỉ ngơi.”
Nhìn tớ có vẻ giống như không có việc gì lắm hả? YooChun định nói nữa, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì, cuối cùng đành phải nói câu, “Vậy cậu nghỉ ngơi nhé.”
YooChun xoay người bỏ đi, vừa đi được hai bước, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.
YooChun mừng rỡ quay lại, nhưng JunSu chỉ thản nhiên nói một câu, “Đừng quên nhắc JaeJoong không được ở nhầm phòng đấy nhé!” rồi đóng cửa.
YooChun lại cúi đầu quay về thuật lại lời của JunSu với JaeJoong.
JaeJoong tàn bạo đem gối ném hết lên người YooChun, “Park YooChun! Cậu tán gái thành thần như vậy tại sao gặp JunSu lại ‘mất điện’ hả? Nhìn biểu hiện ghen của cậu ta rõ ràng như vậy, còn không biết nói mấy câu ngọt ngào mà thu phục cậu ta đi? Thời khắc mấu chốt như vậy lại không biết nắm bắt! Sao cậu vô dụng như thế hả?”
“Phải phải phải, tôi lãng phí cơ hội mà đại nhân lao tâm khổ tứ tạo ra cho tôi, là tôi sai.” YooChun ỉu xìu nhận tội.
“Hôm nào đó nên cùng JunSu giải thích rõ ràng, cậu ấy thiếu cảm giác an toàn nên mới vậy.” YunHo thông cảm vỗ vỗ vai YooChun.
“Biết rồi.” Làm sao YooChun không biết JunSu vướng mắc ở đâu, nhưng cậu vẫn thấy bản thân mình vô tội, cả năm cả tháng ở bên cậu ấy thì không được để ý, mới một lần bị phát hiện đang uống rượu tâm tình cùng mấy cô gái đã bị cho out rồi, sao lại khắc nghiệt như vậy?
“Tôi mặc kệ cậu đấy!” JaeJoong ném nốt cái gối vào YooChun, sau đó buồn bực quay về phòng.
***
Trong bóng đêm, JaeJoong và JunSu mỗi người quay về một hướng, nằm đấu lưng vào nhau. JaeJoong nghe thấy từ chiếc giường bên kia, JunSu vẫn đang liên tục trở mình, nhưng rất khẽ.
Đột nhiên, JunSu bật ra một câu, “Cám ơn.” Âm thanh không lớn nhưng ban đêm yên tĩnh nên nghe rất rõ.
Tuy câu nói đó không đầu không đuôi, nhưng JaeJoong biết cậu ta cảm ơn chuyện lúc tối, vì thế rất lịch sự đáp lại, “Không cần khách khí.”
“Cậu chưa ngủ?” Giọng JunSu có vẻ kinh ngạc.
“Chưa!” Nếu tôi ngủ rồi thì cậu nói cho ai nghe? JaeJoong cũng kinh ngạc không kém.
JunSu im lặng.
Đến lúc JaeJoong chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì giọng JunSu lại vang lên, “JaeJoong, cậu nói cậu thích YunHo, đó là cảm giác như thế nào?”
Nghĩ tới nghĩ lui, JunSu cảm thấy loại chuyện này chỉ có thể hỏi JaeJoong. Thứ cảm tình đặc biệt dành cho người cùng giới với mình, không thể đi hỏi mấy bạn học nữ được, cũng không tiện hỏi bạn bè bình thường, mà đi hỏi YooChun với YunHo thì càng không thể. Chỉ còn có thể tham khảo JaeJoong. Cho nên, tuy rằng hơi liều lĩnh, nhưng bây giờ đang là đêm khuya thanh vắng, trong phòng chỉ có hai người, lợi dụng bóng tối để che dấu tâm tư của mình, JunSu quyết định hỏi.
“Uhm… là lúc nào cũng muốn nhìn thấy cậu ấy, chỉ cần có cậu ấy ở bên là sẽ vui vẻ, thấy cậu ấy ở bên người khác chỉ muốn lôi cậu ấy đi, muốn cậu ấy chỉ đối tốt với tôi, chỉ cười với tôi, muốn tôi trở thành người đặc biệt nhất trong lòng cậu ấy…” JaeJoong cố gắng nghĩ, nhưng cơn buồn ngủ đang kéo đến khiến cậu có chút mơ hồ, “Nói chung cảm giác là như thế…”
Chỉ cần cậu ấy ở bên sẽ thấy vui vẻ, nhìn thấy cậu ấy ở bên người khác chỉ muốn đem cậu ấy kéo đi, muốn cậu ấy chỉ cười với mình, chỉ đối tốt với mình, muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng cậu ấy…. JunSu suy nghĩ. Chính mình, từng có hy vọng như thế đối với YunHo, nhưng sau khi bị YunHo từ chối, kể từ lúc nào thì ánh mắt đã dừng lại ở YooChun? Từ khi nào, đối với YooChun lại nảy sinh tình cảm hơn cả tình bạn? Đó là dấu hiệu cho thấy, người mà mình đang thích, là YooChun phải không? Có thật như thế không?
Nghĩ đi nghĩ lại, JunSu phát hiện đối với giả thiết này, một chút bài xích mình cũng không có. Dù sao từ trước đến nay YooChun vẫn ở bên mình, bây giờ từ bạn bè thành người yêu, chắc cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Được rồi, quyết định chấp nhận YooChun, điều kiện đầu tiên là không được để mình nhìn thấy cậu ta cùng người khác cười cười nói nói, nếu muốn ở bên Kim JunSu này, thì phải một lòng, phải bỏ cái thói xấu đi đến đâu cũng có hoa đào bay đầy trời mới được!
Thở ra một hơi dài, JunSu thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nào, đi ngủ thôi.
Park YooChun, tôi lại giúp cậu việc lớn, nhanh chuẩn bị đại lễ cảm ơn đi. JaeJoong mang theo nụ cười chìm vào giấc mộng.