Trân Châu Cảng

Chương 12




Evelyn và Danny ngồi trên một cái ghế băng dưới một lùm tre rậm rạp. Nơi đây, Evelyn đã từng ngồi để chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu cảnh mặt trời lặn. Lúc này, nàng đờ đẫn, còn Danny thì cố gợi chuyện:

- Tôi sống với gia đình Rafe sau khi cha tôi qua đời. Rafe đã dạy tôi bay. Tôi chưa bao giờ nghĩ có thứ gì trên không trung có thể làm tổn hại dù chỉ một mảnh da của anh ấy.

Evelyn nhìn về phía chân trời. Màu sắc của ngày tàn như đồng điệu với nỗi đau cùng cực trong tâm can nàng.

- Anh ấy cũng đã từng tâm sự với tôi, Danny ạ. Rằng anh là một người duy nhất bay giỏi hơn anh ấy đấy!

- Thật Rafe nói thế sao?

Danny ngừng lại nhìn thẳng lên nền trời rực rỡ với những đám mây màu cam.

- Trên thiên đường, Rafe vẫn sẽ luôn bên cạnh tôi, khuyến khích tôi bay tốt như cậu ấy.

Anh quay lại nhìn Evelyn. Nàng vẫn thẫn thờ nhìn mãi đâu đâu. Ánh mắt nàng buồn bã, hệt như mắt anh. Nỗi đau mất đi một người mà cả hai đều yêu mến khiến Danny xót xa. Anh quay mặt nhìn đi chỗ khác, cố giữ cho....

(mất trang)