Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 9: Đổi với cô?




Chưởng quỹ bị cô nhìn có chút chột dạ, vốn khúc vải này đã có người đặt, đoán chừng là học đồ sơ ý, lại bỏ vào trên quầy, xem Bảo Châu ôm vào trong ngực như trân bảo, hắn cũng không thể nào đoạt lại, nhìn thoáng qua Vạn quản gia đứng ở bên cạnh, Vạn quản gia hắn quen biết ah! Là quản gia nhà giàu trong thành, biết rõ tiểu cô nương này khẳng định cũng là người không thể đắc tội, nhưng vị khách nhân kia hắn càng đắc tội không nổi.

Vạn quản gia thấy chưởng quầy đang nhìn mình, chỉ chỉ Bảo Châu và Vạn lão gia tử giới thiệu với hắn: “Chưởng quầy, vị này chính là đại tiểu thư, vị này chính là Lão thái gia nhà tôi.”

“Lão thái gia khỏe, đại tiểu thư khỏe.” Chưởng quầy càng thêm khó khăn, hai bên cũng không phải là người có thể đắc tội được.

Đang do dự thì thấy một vị khách quý tiến vào cửa, tranh thủ thời gian tiến lên vài bước nghênh đón vị trẻ tuổi mặc âu phục chào hỏi: “Lục đại thiếu gia, ngọn gió nào thổi ngài tới? Mời vào bên trong.”

“Vải mẹ tôi đặt có rồi chưa?” Lục phu nhân vì sinh nhật của chồng, nên cố ý tới đây đặt vài khúc vải gấm tơ lụa quý, mẹ bảo hôm nay có lẽ hàng đã về rồi rồi, bảo hắn làm xong việc thuận tiện tới lấy, mẹ nói muốn tự thân dùng vải này làm một bộ quần áo cho cha.

Chưởng quầy chỉ chỉ khúc vải Bảo Châu ôm trong tay: “Đây là vải của ngài, ngài đến vừa vặn, vị Vạn tiểu thư này, cũng vừa ý với khúc vải này, người xem việc này…”

Ai cũhg đều biết lục đại thiếu là cực kỳ có phong độ thân sĩ, nói không chừng sẽ đổi với tiểu cô nương này.

Bảo Châu nghe khúc vải có quan hệ với người kia, ngẩng đầu đánh giá hắn vài lần, đó là một một người tao nhã, lớn lên mặt mày thanh tú, mang trên mặt tươi cười ôn hòa lại lễ phép, rõ ràng mặc áo sơmi cực kỳ đơn giản, lại phát ra một phần cao quý không giống người thường.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Bảo Châu nhìn thấy đại thiếu gia Lục gia Lục Hoài Ninh.

Bảo Châu chưa từng biết cái từ cao quý, nhưng cô lại biết rõ bộ dáng của hắn cùng mỹ nam tử trong kịch nam lớn lên tựa hồ là giống nhau, hắn hiển nhiên như trong kịch nam miêu tả là Hứa Tiên đi, thật sự là nhân vật Thiên Tiên.

Bảo Châu lần đầu tiên đối với hắn có chút hảo cảm, ánh mắt thẳng tắp nhìn xem hắn, lại dùng ngón tay chỉ vải trong lòng ngực của mình: “Cái này, cho ta. Được không?”

Ánh mắt Lục Hoài Ninh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, màu da không phải rất trắng, ngũ quan lại lớn lên rất tinh xảo, không giống thục nữ khuê phòng bình thường có loại ôn nhu, cô thoạt nhìn có sức sống sáng ngời như ánh mặt trời. Hắn không khỏi có chút bị cuốn hút, hắn đã bao lâu không có nhìn thấy loại ánh mắt sáng ngời này, trong thoáng chốc dường như cảm giác trở lại sân trường, chỉ có ở trong sân trường mới có thể nhìn thấy ánh mắt sáng ngời như thế a!

Hắn đi phía trước vài bước, Bảo Châu lại lui về mấy bước: “Không cho phép đoạt vải của tôi.”

“Cô rất thích vải này?”

Bảo Châu không chút do dự gật đầu: “Rất thích.”

“Vì cái gì?”

“Ông nội mặc vào rất đẹp mắt.” Bảo Châu chỉ chỉ ông nội đứng ở bên cạnh mình.

“Vậy nếu như tôi lấy khúc vải này?” Hắn nhìn trong mắt cô có loại chấp nhất, thì kìm lòng không được muốn trêu chọc cô, xem cô có thể kiên trì bao lâu.

“Tôi lấy điểm tâm đổi với anh được không?” Tối hôm qua cô ôm hộp KẸO bảo bối cơ hồ một đêm không ngủ.

“Tôi nếu không đổi thì sao?”