Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 89: Ngạo kiều?




Vì vậy Côn Sơn đội chiếc mũ phó thị trưởng, mỗi ngày đi xã vệ sinh làm, công việc rất nhẹ nhàng, nhìn ở đâu không có quét sạch sẻ là chức vụ của phòng phó trưởng, Côn Sơn cao hứng thì đi báo danh một cái, mất hứng, thì đều ở nhà, dù sao dưới tay đã có bảy tám chục bác gái phụ trách làm vệ sinh, phòng phó trưởng trông coi vậy là đủ rồi.

Bất quá từ khi Côn Sơn quản vệ sinh về sau, không có người lại dám khi dễ đám người làm vệ sinh nữa, ai dám khi dễ bọn họ, chính là khi dễ Lục Côn Sơn, ai khi dễ Lục Côn Sơn, chính là cùng toàn thể quần chúng gây khó dễ.

Phải biết Lục phó thị trưởng đối với dân chúng có thể nói là vô cùng tốt, dân chúng đều kính yêu hắn.

Vì vậy nhàn rỗi ở nhà Côn Sơn lại bắt đầu các loại hoạt động, thời gian càng nhiều, hắn mỗi ngày hướng Trí Đường chạy, Trí Đường nhìn thấy hắn nhàm chán, đã kêu hắn đi điều tra, gần đây có đại quan nào muốn đi ngang qua không, Côn Sơn sau khi nghe ngóng xong, theo người trong bang chém giết, trong thành có tên gia hỏa nào tội ác chồng chất, bị bọn họ biết, cũng bị đập cho một trận.

Nhất thời ngoài thành huyên náo, người xấu có tiền, cũng không dám đi loạn động, trong thành loạn như vậy, bọn họ sẽ đi tìm tân thị trưởng, đưa chút đồ, nhất định phải giúp chúng ta bắt được đám ác đồ kia, tân thị trưởng mới đến vui tươi hớn hở nhận tiền đáp ứng, phái người đi thăm dò, nhưng người hắn phái đi, chẳng phải là cục cảnh sát hay sao? Trong cục cảnh sát, mười người thì có bảy là người của Lục Côn Sơn, mật báo còn không sai biệt lắm.

Kết quả bỏ ra một tháng, cùng đại lượng cảnh lực, lại bắt không được ah!

Uy tín của tân thị trưởng a!

Rớt xuống ngàn trượng!

Những người xấu có tiền kia tiếp tục không may, trong cơn tức giận, không nịnh bợ hắn nữa

Dân chúng cũng không thích tân thị trưởng này, chưa bao giờ đi ra thể nghiệm và quan sát dân tình, luôn tiền hô hậu ủng xuất hành hoặc là trở về văn phòng, cũng không ăn quán ven đường.

Kỳ thật bọn họ hiểu lầm, tân thị trưởng tiền hô hậu ủng, là sợ chính mình có trời cũng bị đoạt!

Không đi ăn quán ven đường, là vì có ngày tâm tình của hắn rất tốt đi tìm quán ven đường ăn, kết quả ăn ra trúng một con sâu, hắn là người vô tội ah!

Nhưng lời đồn đãi mặc dù như thế, hắn vẫn không dám đi ăn quán ven đường, cũng không dám không mang theo người xuất hành, nói giỡn, người chỉ có một cái mạng, không bảo hộ cho tốt, sẽ treo vô cùng nhanh!

Nhưng lời đồn đãi cứ tiếp tục như vậy, đối với hắn rất bất lợi a!

Vì vậy hắn suy nghĩ một biện pháp, khai đao Lục Côn Sơn, cậu nếu trong nửa tháng tra không ra vụ này, tôi sẽ khai trừ cậu, chính phủ không cần người ăn không ngồi rồi.

Côn Sơn nghe xong, tra án?

Tra chính mình?

Hắn trực tiếp từ chức, đối với tân thị trưởng nói: “Tôi không có đọc qua sách gì, so với ngài cũng ngu ngốc hơn, việc này tôi làm không được, ngài tìm người khác đi a! Gần đây thân thể tôi không quá thoải mái, muốn hướng ngài cáo từ, thư từ chức, ngày mai tôi sẽ đưa đến.”

Tân thị trưởng lập tức có một loại cảm giác bị đánh không kịp trở tay, dân chúng vốn đối với hắn phản cảm, nếu lại xảy ra việc này, dân chúng sẽ đối với hắn càng phản cảm, tân thị trưởng vừa đến, đầu tiên điều thị trưởng tiền nhiệm đi quản xã vệ sinh, hiện tại sai người đi thăm dò án, người ta cũng không phải tham trường (người chuyên điều tra án), đây không phải bới móc sao?

Vừa tính thu hồi lời của mình, Côn Sơn đã cất bước đi ra.

Côn Sơn một khi quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng kéo không trở lại, vì phòng ngừa bị tân thị trưởng phái người tìm được, Côn Sơn trực tiếp mang theo Bảo Châu đi đến nhà nhạc phụ trốn, bọn người Thẩm mẹ tắc trốn ở Lục gia.

Vạn Phú Quý nhìn thấy con gái và con rể trở về ở, rất vui vẻ, sai người làm thêm vài món ăn, trong bữa tiệc đối với Côn Sơn nói: “Vậy mới tốt chứ, không làm thì không làm! Mặc kệ bọn họ không cần, mặc kệ nhà bọn họ có rất nhiều tiền, không cần phải chịu đựng, chỉ cần hai người các con sống thật tốt là được, không cần phải ăn nhờ ở đậu, chịu khi dễ! Ở trong lòng của cha, con rể vĩnh viễn đều là thị trưởng, so với tên họ Tôn kia mạnh hơn trăm lần.”

“Cảm ơn nhạc phụ.” Côn Sơn cùng Vạn Phú Quý tiếp xúc lâu, mới phát hiện nhạc phụ là một người rất dễ thân cận.

“Các con cứ an tâm ở đây, ở trong phòng của Bảo Châu, thích ở bao lâu đều được, chỉ cần cha con đừng tìm cha phiền toái là được rồi.”

Vạn lão gia tử cũng cao hứng, cháu gái cùng cháu rể, đều ở trong nhà rồi, về sau có thể mỗi ngày nhìn thấy, thật tốt ah!

Bữa cơm này, ăn có chút ấm áp.

Lục lão gia rất nhanh biết được, gọi điện thoại cho Côn Sơn, trực tiếp mắng một chập: “Chuyện lớn như vậy, mày cũng không nói cho tao một tiếng, chạy đến nhà nhạc phụ mày trốn tránh làm cái gì? Mày gạt tao coi như xong, như thế nào cả mẹ mày cũng không biết, mày còn coi tao là cha mày sao? Nếu không phải nhạc phụ mày gọi điện thoại đến, tao còn thật không biết mày ở đâu. Tôn thị trưởng tự mình đến mời, mày phải cho người ta mặt mũi, Tôn thị trưởng vẫn còn ở nhà của tao, mày trở về cho tao!”

“Con bị bệnh!”

“Buổi sáng mày con thật khỏe!” Lục lão gia không tin hắn, như thế nào cũng hi vọng con trai có thể có tiền đồ một ít, cho dù chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ cũng so với không có việc làm tốt hơn.

“Thế nhưng mà hiện tại con bị bệnh.” Giả bộ bệnh mà! Hắn tự nhiên sẽ biết, từ nhỏ trốn học , đã học được biện pháp này.

“Không nói thêm gì nữa! Ngày mai đi làm cho tao!”

“Không đi.”

“Vì sao?”

“Không muốn đi!” Côn Sơn rất kiêu ngạo nói.

“Tao đánh chết mày cái này thằng ranh con, mày chờ đó cho tao!” Lục lão gia nói xong, cúp điện thoại, xông xuống dưới lầu, mang theo mấy gia đinh đi bắt hắn, Tôn thị trưởng thấy, trong lòng ước chừng là yên tâm, rời đi.

Kết quả Côn Sơn so với khỉ còn tinh ranh hơn, cha của hắn còn chưa tới, hắn đã cùng nhạc phụ nói một tiếng, mang theo vợ đi ở khách sạn, để Lục lão gia vồ ếch chụp hụt, Vạn Phú Quý khuyên ông: “Tiền quan trọng, hay con trai quan trọng?”

“Con trai.”

“Vậy ông vì cái gì mà ép buộc nó?!” Vạn Phú Quý gọi người pha cho thân gia một ly hạ hỏa

Đóng cửa lại, đối với Lục lão gia nói.

Lục lão gia nói: “Không phải tôi muốn ép buộc nó, là do nó đã lớn như vậy còn lêu lỏng không được chuyện gì a! Chức vụ luôn làm đến một nửa bỏ chạy, tôi rất lo lắng!”

“Ông không cần lo lắng, tôi đã nghĩ rồi, tôi dưới gối không có con trai, Côn Sơn mặc dù có chút lêu lỏng, nhưng đối với Bảo Châu tốt, Bảo Châu là con gái tôi, đợi Côn Sơn cùng Bảo Châu có con, mang họ Vạn, có thể kế thừa hương khói của nhà tôi là được rồi, những gia nghiệp này của tôi, đều cho con của bọn nó, ông còn buồn Côn Sơn không chỗ nương tựa?”

Lục lão gia không nghĩ tới ông có loại ý định này, bất quá nghe ông nói như vậy, liền yên tâm nhiều hơn, con trai tìm được một nhạc phụ tốt, đây vốn là ông hi vọng Côn Sơn ở rể, cho nên chuyện đó cũng không sao cả : “Vậy được rồi! Tôi sẽ không ép nó nữa, thực hy vọng có thể nhanh được ôm cháu trai.”

Vạn Phú Quý nói: “Tôi cũng vậy! Không biết Bảo Châu lúc nào có thể mang thai.”

Hòa thượng chạy được nhưng miếu chạy không được, Côn Sơn dù sao cũng phải về nhà a!

Kết quả sáng sớm hôm sau lúc về nhà, bị tóm được, Lục lão gia lần này không có lại kiên trì muốn hắn đi làm, chỉ nói: “Côn Sơn a! Con cũng trưởng thành rồi, sinh cho cha một cháu trai a! Chỉ cần các con sinh một cháu trai cho cha, con thích làm gì, cha đều mặc kệ con.”