Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 72: Ôm vào trong ngực




“Hừ!” Tiểu hồ ly thằng nhãi ranh lại lừa gạt con gái bảo bối của ông, thật không biết tên kia không được tự nhiên cái gì, Bảo Châu còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, tên kia rõ ràng còn giả ngu, bất quá tiểu hồ ly làm sao mà đấu qua được lão hồ ly là ông đây, cho dù tiểu hồ ly lại có thể thao túng, nhưng mà lão hồ ly cũng không sợ, Vạn Phú Quý nói: “Đợi tí nữa cha sai người mang qua cho con ít thứ, con lén lút xem, đừng để Côn Sơn phát hiện, xem hết sẽ biết rõ cách sinh Bảo Bảo.”

“Dạ.” Bảo Châu gật đầu.

Kết quả không có một hồi Vạn Phú Quý sai người đem một cái rương lớn qua, Bảo Châu đóng cửa phòng mở ra xem, nguyên một rương không phải tranh chữ thì chính là sách, cô vốn nhìn thấy đều đã muốn ngủ gà ngủ gật rồi, tùy tiện mở ra một cuốn, liền trợn tròn mắt, hình vẽ bên trên như thế nào có nhiều nam nữ không có mặc quần áo lại đánh nhau như vậy, thật kỳ quái a!

Chẳng lẽ sinh Bảo Bảo là phải cỡi hết đồ, ôm đánh nhau?

Bảo Châu âm thầm ghi nhớ, đem những vật kia ném vào trong hòm, sau đó đem bỏ vào trong tủ treo quần áo, cha Phú Quý nói không thể để cho Côn Sơn phát hiện!

Nhưng đánh nhau là một việc, thế nhưng Bảo Châu vô cùng không xác định với công phu mèo quào của cô có thể đánh thắng được Côn Sơn sao? Hơn nữa cô cũng không nỡ đánh a!

A! Đã có!

Lần trước Trương đại tỷ ở bên cạnh không phải đã nói, chồng cô uống say, một người cao lớn như con trâu, lại bị đánh đến nỗi ngay cả vợ hắn đều nhận không ra.

Cho nên cô chỉ cần cho Côn Sơn uống rất nhiều rất nhiều rượu là được a!

Trong lòng Bảo Châu không chắc, gọi điện thoại cho Vạn Phú Quý: “Cha Phú Quý, con sợ! Cho anh ấy uống rất nhiều rất nhiều rượu, được không?”

Vạn Phú Quý cảm thấy Bảo Châu rất thông minh nha!

Ai nói con gái của ông ngốc, vui vẻ mà nói: “Ý kiến hay! Bất quá tửu lượng của con không được, không thể chuốt say hắn, để cho cha, cha bảo phòng bếp làm vài món ăn, chuẩn bị vài hũ rượu ngon, hôm nay các con qua dùng cơm, cha cam đoan sẽ làm cho hắn say, hắc hắc!”

Bảo Châu gật đầu.

Kết quả hai người bọn họ ăn cơm tối xong, nhưng người say không phải Côn Sơn, mà là Vạn Phú Quý, con rể tửu lượng tốt, ông bị chơi khăm rồi, thiếu chút nữa ở trước mặt mọi người nhảy vũ điệu thoát y rồi.

Trong nhà chúng phu nhân không làm gì được ông cả, cuối cùng chỉ phải để Côn Sơn ra tay, đem nhạc phụ đại nhân dìu vào phòng, sau đó lại sai người cầm một chén giấm chua nhỏ tới, đổ vào miệng nhạc phụ hai phần, Vạn Phú Quý không có một hồi đã ói ra, rượu cũng tỉnh một nửa, không có làm ầm ĩ nữa, mặt đỏ bừng trốn ở trong chăn không chịu đi ra, thẳng đến con rể đi ra ngoài, đóng cửa lại, ông mới dám từ trong chăn chui ra, vẻ mặt xám xịt.

Thật mất mặt!

Lớn như vậy rồi, cư nhiên tửu lượng lại thua con rể.

Cũng may thời gian còn rất dài, hôm nay trước đi ngủ, ông nhịn không được rồi!

Sáng sớm hôm sau Vạn Phú Quý nghĩ đến người một nhà đơn bạc không đối phó được con rể ngàn chén không say, nên gọi điện cho ông thông gia, nói rõ ý đồ, rõ ràng muốn Bảo Châu sinh em bé, lại một bộ khẩu khí đương nhiên nói: “Ông thông gia a! Tôi thấy Côn Sơn lấy Bảo Châu nhà tôi cũng được một khoảng thời gian rồi, như thế nào còn chưa có tin tốt, xem tình hình Côn Sơn còn không có chạm qua Bảo Châu, cứ tiếp tục như vậy cháu ngoại của tôi, cháu nội của ông lúc nào mới có tung tích a!”

Lục lão gia nghe xong thấy có lý! Quăng sổ sách trong tay, kiếm tiền nào có quan trọng hơn việc ôm cháu trai, nói: “Vậy ông nói nên làm cái gì bây giờ?”

“Nếu không chúng ta hợp sức? Ngày hôm qua tôi vốn định quá chuốt say Côn Sơn, nhưng tiểu tử nhà ông tửu lượng rất tốt, làm cho lão già như tôi bị say đến không biết trời trăng gì luôn, ông thông gia có ý kiến gì hay?” Vạn Phú Quý bây giờ còn có chút ít đau đầu, cũng không dám lại thử một lần nữa.

Lục lão gia cười gian: “Cái này dễ thôi a! Đêm nay tôi gọi bọn nó trở về dùng cơm, tôi đến rót rượu, rót không say, tôi hạ dược nó, không tin dược không có tác dụng với nó, đến lúc đó đem nó và Bảo Châu giam vào một gian phòng, không tới hừng đông không mở cửa, hắc hắc!”

Vạn Phú Quý lập tức bội phục đầu rạp xuống đất, nghĩ thầm trách không được thân gia có tiền như vậy, biện pháp quả nhiên so với mình dùng tốt hơn, chẳng những thông minh, hơn nữa hung ác, đối ngoại người ngoan tuyệt, đối với con mình ngoan tuyệt hơn, làm bộ đứng đắn nói: “Chủ ý này của ông thông gia cũng không phải thượng sách! Thế nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác, vậy hạ dược gì? Tôi gọi người đi mua!”

“Tìm Lưu tú bà ở Thúy Hồng viện, bà ấy có thứ tốt.”

“Được, việc này tôi gọi người đi xử lý, những thứ khác thì giao cho ông thông gia.” Hai lão hồ ly phối hợp làm việc, cảm giác không phải là thoải mái bình thường.

“Được thôi, nhà của tôi còn một vò trạng nguyên hồng, luôn không nỡ uống, thật tiện nghi cho tiểu tử Côn Sơn này rồi.” Lục lão gia cười ha ha.

Vạn Phú Quý nói: “Ông thông gia, vậy chúng ta đợi ôm cháu a!”

———

“Chậm một chút!” Lục Hoài Ninh dìu Côn Sơn ngã trái ngã phải tiến vào phòng, đặt lên giường xong, đầu đã đầy mồ hôi, đệ đệ này của hắn không phải nặng bình thường, móc khăn tay ra một bên lau mồ hôi, một bên hướng Bảo Châu nói: “Em dâu, em chăm sóc tốt hắn, nếu có chuyện gì, gọi tôi, tôi ở ngay tại bên cạnh.”

“Dạ!” Bảo Châu gật đầu.

Đợi Lục Hoài Ninh rời đi, cô đóng cửa lại, từ trong tay áo lấy sách cha cho cô gọi là sách đông cung đồ gì đó, nhìn nhìn, phát hiện người trong hình vẽ không mặc quần áo tư thế đánh nhau đều thật kỳ quái a!

Bảo Châu không thích ứng, nghĩ tới nghĩ lui, dựa theo phương pháp của mình là được rồi , đợi cỡi đồ của hắn xong, nhào tới trực tiếp cho hắn hai quyền không được sao.

“Nóng quá, tắm rửa đi!” Côn Sơn uống say khướt nằm ở trên giường lớn vừa nói chuyện, vừa bắt đầu cởi quần áo, kỳ quái không phải vào thu sao? Như thế nào lại nóng đến vậy?

Bảo Châu nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Côn Sơn dùng sức giật đồng phục cảnh sát của chính mình ra, tay của hắn không biết nặng nhẹ, hai nút áo cũng bị văng ra, lộ ra màu da săn chắc bên trong, mùi rượu đậm đặc hỗn hợp có khí tức cương dương của hắn lan tràn khắp phòng, làm Bảo Châu không biết vì sao có chút xấu hổ.

Cô không sợ trời không sợ đất, lại có xúc động muốn chạy trốn, Bảo Châu gãi gãi góc áo của mình, mở tủ quần áo ra, muốn trốn vào trong, đột nhiên nghe được bên giường truyền đến âm thanh của vật nặng rơi xuống…

Bảo Châu quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Côn Sơn đã từ trên giường té xuống, cũng may là ngã trên thảm mềm mại, nếu không khẳng định biến bánh thịt rồi.

“Côn Sơn!” Bảo Châu không kịp suy nghĩ lập tức chạy tới, ngón tay trong lúc vô tình chạm vào da thịt nóng hổi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì sao có chút nóng lên, chẳng lẽ cô phát sốt?

“Vợ à.” Côn Sơn cảm giác được cô đụng vào, mơ mơ màng màng vươn tay đem cô ôm vào trong ngực.

Bảo Châu đáp : “Ừm, em ở đây!”

Bảo Châu đáp xong, nhớ tới nhiệm vụ sinh Bảo Bảo, được trước cởi quần áo a!

Bảo Châu vươn tay tay kéo quần áo của hắn, trong lúc vô tình vặn vẹo, lại làm cho toàn thân hắn càng thêm nóng bỏng, lồng ngực Côn Sơn vừa vặn chống đỡ ở trước ngực mềm mại của cô, cô nhích tới nhích lui như vậy, hắn làm sao nhịn được? Hắn lại nghĩ là đang ở trong mộng! Cảm giác chung quanh không thế nào rõ ràng được.