Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 66: Tự mình đa tình




“Vì sao? Tôi tới tặng đồ cho người bên trong, vậy anh có thể giúp tôi chuyển vào được không?”

“Cái này có thể.”

“Cảm ơn!” Bảo Châu không có tâm cơ gì tự nhiên cười nói, lại để cho người đem mấy con cá chép vàng đưa tới, còn có một cái rương lớn phía sau.

Người nọ kiểm tra một chút, thấy là mấy cái cá chép và một rương bạc, thật cao hứng gọi người khiêng vào, nghĩ thầm người này thật là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lãnh đạo bọn hắn rất ít đến đây, ngay cả thị trưởng đều vừa vặn biết đến, người này rõ ràng đã rất nhanh đưa lễ vật tới, tương lai khẳng định có tiền đồ.

Bên trong người khách nào đó tới nhìn đồ đạc, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút để ý đến: “Những vật này, là ai đưa tới? Lại biết hành tung của tôi.”

“Là một cô gái trẻ tuổi, còn có thể gọi trở về, có cần gọi đến?”

“Kêu đến.” Người khách kia nói ra, hắn muốn nhìn xem là ai thức thời như vậy, lễ đều đã đưa đến nơi đây rồi, mặc dù có chút ít, nhưng hành động lần này đáng giá khen ngợi, nếu như những nơi hắn đi qua, những người khác nếu đều tặng đồ cho hắn như vậy, thật sự là quá tốt.

Bảo Châu vốn đã quay đầu đi được bước, lại bị người gọi về, hôm nay tâm tình cô cũng không tệ lắm, không có tức giận, vừa vặn khát nước, vừa đi vào, cũng không có giống mọi người nghĩ đi đút lót quan lớn, mà là quay đầu đối với thị trưởng phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh nói: “Đường đại tỷ, có nước không? Em khát nước.”

Thị trưởng phu nhân mặt không biểu tình gọi người rót chén nước cho cô, trong lòng lại cao hứng cô giờ phút này đến đến, người khách tới thăm họ Chu, là theo chân Lỗ Nghĩa Tường ở Hà Nam là sư trưởng náo khởi nghĩa, đến nhà cô nói là bái phỏng, nói ba câu thì có hai câu nói không rời kinh phí khan hiếm, thị trưởng cùng phu nhân trong lòng đều mất hứng, ngươi một người tỉnh Hà Nam chạy đến Sơn Tây ta đòi tiền, không khỏi quá tối a! Hình như người ta là sư trưởng, nếu không ra tiền, vạn nhất tức giận, xử bắn bọn họ cũng không phải là không được, lúc này Bảo Châu đến không phải đúng lúc sao?

Thấy Bảo Châu đang đợi nước, cũng không thể cứ để cô đứng như vậy, giới thiệu cô cho Chu sư trưởng kia: “Nhanh hành lễ, vị này chính là Chu sư trưởng.”

“Chu tiên sinh xin chào! Tôi gọi Bảo Châu.” Bảo Châu tùy ý đối với hắn cười cười, hoàn toàn không biết sư trưởng là cái gì, chỉ cho là người này tên gọi sư trưởng,

Chu sư trưởng trong lòng buồn bực, cô cho tôi chút quà tặng, lại là một tiểu bối, cư nhiên dám gọi hắn Chu tiên sinh, mà vẻ mặt không sùng kính cúi đầu một tiếng Chu sư trưởng, là chơi đùa cái gì, mặt lạnh nhìn về phía cô: “Lễ là cô đưa hay sao?”

“Đúng vậy a! Thị trưởng phu nhân, cô có thích không?”

“Tôi…” Nghe thấy đó là đưa cho mình, thị trưởng phu nhân vô cùng đau đớn, thế nào cứ đúng dịp như vậy, muộn một khắc thì tốt rồi, hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu sư trưởng mang đi lễ vật vốn thuộc về cô rồi, trong lòng đối với phần tâm tư này của Bảo Châu vẫn nhận được, mấy cá chép lớn lên đặc biệt đẹp mắt, thị trưởng nhà cô vừa rồi nhìn thoáng qua, yêu thích không buông tay.

Chu sư trưởng mất hứng, cái gì cư nhiên không phải cho mình sao?