Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 63: Hóa bi phẫn thành giấc ngủ




“Vì sao?” Bảo Châu không cho rằng mỗi ngày hắn ăn không tốt! Không phải đã đủ phong phú sao?

“Anh cao hứng.” Hắn cười đến rất vô sỉ.

Bất quá Bảo Châu không có ý kiến, ăn được là phúc.

Vô duyên vô cớ thêm một cái màn thầu Tiểu Hoàng hưng phấn cùng nam chủ nhân không có tiền đồ của nó đồng dạng, cả phòng chạy loạn, kết quả đến buổi tối nó thảm rồi, trong phòng Bảo Châu lại có chuột, Bảo Châu ôm lấy Tiểu Hoàng từ gian phòng nhỏ bên cạnh, ném xuống dưới giường của mình, sau đó bò lên giường tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng chết một chú chuột, nhưng Bảo Châu cảm thấy Tiểu Hoàng không nghe lời, bởi vì tối hôm qua vẫn có rất nhiều con chuột nhao nhao, hơn nữa ai bảo nó làm cho chuột chết?

Đuổi đi không được sao?

Nghĩ đến nhất định là Tiểu Hoàng ăn no nên lười biếng, liền gọi phòng bếp, hôm nay bớt một cái màn thầu cho nó.

Tiểu Hoàng kỳ thật cũng không có cắn con chuột, đêm qua Bảo Châu vừa lên giường, nó cũng ở dưới giường ngủ rồi, một con chuột nhỏ rất đáng thương vừa vặn từ bên người nó đi ngang qua, nó trong lúc ngủ mơ lật người một cái, vì vậy ngày hôm sau dưới giường đã có con chuột bị đè bẹp chết.

Giữa trưa Tiểu Hoàng vô tội ít đi một cái màn thầu, buồn bực cả buổi chiều, buổi tối, Bảo Châu lại để nó dưới giường bắt chuột.

Cả một ngày buồn bực nên ban đêm Tiểu Hoàng quyết định hóa bi phẫn thành giấc ngủ, một đêm ngủ ngon, hơn nữa những con chuột thấy tiểu muội của mình bất hạnh bị con đại gia hỏa làm thành nệm ngủ chết rồi, cũng cũng không dám đến gần, vì vậy sáng ngày thứ ba, thịt thịt mất đi một khối, đến ngày thứ tư, ngày thứ năm, rốt cuộc không còn phát hiện trong phòng có chuột chết Bảo Châu ngược lại bình tĩnh, cho Tiểu Hoàng đồ ăn, đều dựa theo tiêu chuẩn ngày thứ ba.

Tối ngày thứ sáu, những con chuột thương lượng cái tên đại gia hỏa kia tựa hồ cũng không có lại đè chết những thành viên trong tộc chuột khác, nói không chừng đó chỉ là một con hổ giấy không thể dùng, vì vậy lá gan mập lên, lúc đi qua dưới giường, cũng không vòng đường xa nữa, có chút lớn mật, thậm chí giẫm trên người Tiểu Hoàng đi.

Tiểu Hoàng ngủ được nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có cái gì giẫm nó, vừa mở mắt, phát hiện là một đám chuột nhỏ rất hung hăng càn quấy, đám chuột nhỏ thấy nó mở mắt ra cũng không sợ hãi, khiêu khích nhìn nó, sau đó ở trên người nó nhảy tới nhảy lui.

Một cái cánh của Tiểu Hoàng đảo qua, trên mặt đất nằm xuống ba bốn con chuột nhỏ bị thương…

Còn lại thì bỏ chạy, Tiểu Hoàng cũng mặc kệ chúng.

Kết quả sáng ngày thứ bảy, Tiểu Hoàng ngoài ý muốn đã nhận được rất nhiều ban thưởng đến từ Bảo Châu, giác ngộ.

Sau đó bắt đầu cố gắng bắt chuột, nó là chim, không phải mèo, bắt chuột không phải nghề chính, cố ý đi bắt, ngược lại bắt không được, dứt khoát ngủ ngon, kết quả nó vừa ngủ, những con chuột nhịn không được hướng phía nó đi tới, trong đó một chú chuột nghĩ đến đêm qua, muội muội bị cánh nó chụp chết, thở phì phì đi qua, nâng lên bờ mông, ở trên đầu Tiểu Hoàng kéo mấy viên phân chuột,

Vừa muốn đi, Tiểu Hoàng có chút mở mắt ra, đang muốn thò tay bắt, phát hiện có thêm vài con chuột hướng phía nó đi tới, dứt khoát giả bộ ngủ, đợi chúng tiếp cận, hai cánh đập, như là loại máy bay chiến đấu nhỏ hướng về phía những con chuột lại đập lại đánh, đêm nay thành quả chiến đấu mười phần khả quan, những con chuột chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Ngày hôm sau Bảo Châu lại bảo Tiểu Đông làm nhiều đồ ăn hơn cho nó.

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, không có vài ngày, chuột trong phòng đều bị nó đập, chạy đi hết rồi, nó muốn tranh công cũng không còn cách.

Tối ngày hôm đó, một con chuột nhỏ thật sự đói không nổi, ngửi mùi bánh ngọt thơm ngào ngạt trên bàn, mạo hiểm tánh mạng vụng trộm tiến đến, Tiểu Hoàng nghe được tiếng bước chân của con chuột, lập tức tỉnh, con mắt sáng ngời nhìn về phía con chuột.