Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 50: Ngày mai lại đến chứ?




Người con trai mở miệng nói: “Lưỡng tình nếu là lúc lâu dài, há sợ sớm tối.”

Tình yêu trong câu thơ, hắn yêu nhất câu này, đã là thâm tình cho dù không thể sớm tối bên nhau, cũng nhất định sẽ không quên.

Nói xong hắn đối với mọi người nói: “Tôi có chút cháng váng đầu, mọi người cứ tiếp tục, tôi trở về phòng nghỉ ngơi một lát.”

Mọi người để hắn rời đi, sau khi rời khỏi hoa viên, người con trai cảm giác mình thoải mái không ít, đang muốn trở về phòng đọc sách, thì nghe thấy một giọng nữ giòn giòn giã giã truyền đến, cô bé kia một bên đuổi theo cái gì đó, một bên hô: “Đừng chạy a! Này! Đứng lại! Mày đứng lại cho tao đem đi hấp, không đứng lại tao sẽ cắt mày thành từng khối kho tàu ăn.”

Thật là một cô gái bạo lực a!

Không phải hấp thì là kho tàu, kẻ đần mới không chạy a?

Hắn kìm lòng không được thăm dò nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một cô gái mặc đầm Hoa Kì nhảy dựng lên đuổi theo một con tôm hùm đang bò rất nhanh trên mặt đất, chuyện này vốn cũng không quan hệ gì đến hắn, chỉ là thấy cô bé kia tựa hồ không biết nên bắt tôm hùm như thế nào, dùng tay trực tiếp chụp đầu tôm hùm, hắn khẽ kêu một tiếng: “Coi chừng bị nó cào bị thương.”

“A!” Bảo Châu ngây ngốc, không nghĩ tới sẽ bị tôm hùm cào bị thương.

Hắn thấy tay cô chảy máu, vốn định bắt lấy tay của cô giúp cô băng bó, nhưng lại sợ mạo phạm người đẹp, chưa kịp suy nghĩ nên làm sao, đã thấy cô gái kia đi tới bên tường dùng móng tay gảy nhẹ vào vách tường làm tro bụi rơi vào trên vết thương máu không chảy nữa.

Hắn thấy cô mặc quần áo hoa lệ lại nhỏ tuổi, tưởng là thiên kim của Lục gia, đang muốn tiến lên tự giới thiệu, thì thấy cô đã ngồi xổm xuống bắt tôm hùm, lần này cô đã có kinh nghiệm, bắt cái đuôi!

Tôm hùm bị bắt đuôi liền vung vẩy, khí lực nó lớn thiếu chút nữa lại làm bị thương Bảo Châu, nam tử một bên thấy nguy hiểm, chờ lúc hắn định tiến lên hỗ trợ, thì cô đã để tôm hùm xuống, sau đó tháo khăn lụa choàng cổ xuống, lần nữa hướng tôm hùm đánh tới, sau đó dùng khăn lụa đem tôm hùm trói lại, còn thắt một cái nơ con bướm.

Hắn đã lớn đến thế, nhưng chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, bị thương ở tay cô không có khóc, ngược lại đi thử nghiệm, một lần lại một lần thẳng đến chế ngự được mới thôi, lần đầu không được, thì lần thứ hai, lần thứ hai không được thì lần thứ ba, nghị lực như vậy so với những người trí thức như bọn họ càng thêm kiên định, nam tử thấy cô ôm tôm hùm vào trong ngực, hỏi: “Nếu như cô bắt không được nó, cô sẽ làm sao?”

Bảo Châu cho hắn một ánh mắt anh rất đần, sau đó nói: “Bắt lấy nó a!”

“Nếu bắt không được nữa?”

“Thì để cho Côn Sơn bắt.”

Hắn biết rõ Côn Sơn trong miệng Bảo Châu là ai, nói: “Vậy nếu Côn Sơn cũng bắt không được thì sao?”