Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 234: Có manh mối




Tọa đường đại gia nhìn về phía Côn Sơn, kích động tay đều đang run rẩy.

Vẻ mặt Côn Sơn thân mật đối với hắn nói: “Tọa đường đại gia làm phiền ngài đi ra, bởi vì chuyện kế tiếp tôi muốn tuyên bố có liên quan tới ngài.”

Tọa đường đại gia thấy Côn Sơn đang gỡ ngọc ban chỉ trên ngón tay xuống, cho rằng muốn truyền cho mình, đứng dậy hướng Côn Sơn đi đến, Hình đường cảm thấy có điểm gì là lạ, hình như tất cả đều quá thuận rồi, vừa định mở miệng ngăn cản, chỉ thấy Côn Sơn từ từ gỡ ban chỉ xuống đặt lên bàn, sau đó đột nhiên dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai bắt hai tai Tọa đường ném xuống đất, một cước dẫm lên trên bụng của hắn, móc dao ra cúi đầu nhắm ngay cổ của hắn, hung tợn nói: “Chuyện tôi muốn tuyên bố , chính là Tọa đường đại gia của chúng ta, vì mưu đồ đoạt vị trí Tổng đường chủ, bắt cóc con của tôi.”

Lời này vừa nói ra chung quanh một mảnh xôn xao, tại sao có thể như vậy?

Tọa đường nghe vậy quát to lên: “Tôi không có! Lục Côn Sơn mày ngậm máu phun người!”

“Ông không khai thật sao, tôi đã bày ra thiên la địa võng, ông không nói đồng đảng của ông cũng sẽ nói.” Côn Sơn nói xong giơ tay đối với thủ hạ bên cạnh đã cầm sẵn dây thừng, tự tay đưa hắn trói lại, đối với người bên cạnh nói: “Được rồi.”

Côn Sơn nói xong nhìn về phía Hình đường đứng một bên không biểu cảm: “Ông có cái gì muốn nói sao?”

“Lục Côn Sơn, mày lật lọng!” Hình đường nói xong đột nhiên thẹn quá hoá giận từ trong túi móc súng ra bắn vào Côn Sơn, nhưng có người so với hắn nhanh hơn, sớm đã trốn trên lầu A Thiếu nhắm ngay tay hắn bắn, vì phòng ngừa hắn chuồn mất hoặc là gây tổn thương tới những người khác, bắn trúng chân của hắn.

Hình đường ngã nhào trên đất, lập tức có người tiến lên trói hắn lại.

Côn Sơn nhìn thoáng qua A Thiếu đang từ trên lầu đi xuống, khen một câu: “Good job.”

Nói xong Côn Sơn nhìn về phía mấy vị đại gia khác đang ngồi, thấy sắc mặt bọn họ ngưng trọng, không khỏi mở miệng trấn an: “Mọi người không cần sợ hãi, tôi chỉ là muốn bắt hung thủ bắt cóc con của tôi. Hiện tại tuy chân tướng đã rõ, nhưng nên dựa theo trình tự trong nội đường.”

Côn Sơn nói xong một lần nữa mang ban chỉ vào, vừa đẩy cửa ra, A Long đè nặng người đàn ông vừa rồi ôm đứa nhỏ đi vào, A Hổ đi ở phía sau, trong tay ôm một đứa bé, Côn Sơn thấy đứa nhỏ, vội vàng đi qua phía A Hổ, vừa muốn thò tay tiếp nhận đứa bé kia, tay A Hổ lui về sau lui thật xin lỗi cúi đầu nói: “Sơn ca anh xem, đứa bé này không phải Kiều Kiều, chúng ta bị lừa rồi.”

Côn Sơn nghe vậy quay đầu một phát bắt được cái cằm Tọa đường: “Con của tôi đâu?”

“Tao không nói cho mày.”

“Ông có tin tôi giết ông không?” Vành mắt Côn Sơn đỏ lên hướng hắn gào thét.

“Mày không dám, trong bang quy không có điều giết tao, nếu mày giết tao, mày sẽ phạm vào bang quy, mày cũng sẽ chịu phạt.”

Thế nhưng hắn đánh giá thấp Côn Sơn, con trai là điểm chí mạng của Côn Sơn, nếu không có con trai muốn hắn chết cũng được, huống chi chỉ là bị phạt: “Ông có tin tôi đồng quy vu tận với ông không, nói mau, con của tôi ở đâu?”

Côn Sơn đánh một quyền vào hắn, trong lòng sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nước mắt sắp rơi.

Một quyền về sau, khóe miệng Tọa đường toát ra tơ máu, hắn còn muốn cậy mạnh, nhưng Hình đường ở bên cạnh nhìn xem, sợ chính mình bị Côn Sơn hành hung, nói: “Nếu như tôi nói, có phải được xem là công chuộc tội không?”

“Ông nói.”

“Đứa bé mất tích rồi, giúp chúng tôi trộm đứa nhỏ chính là Thù ca của Thanh bang, tôi nhờ hắn tìm người giúp chúng tôi trộm con của cậu, hôm trước cũng là đi gặp đứa nhỏ gọi điện cho cậu, sợ cậu dễ dàng tìm được đứa nhỏ, chúng tôi không dám ôm về nhà, đặt ở chỗ Thù ca Thanh bang kia, không nghĩ tới hôm qua xế chiều nhận được điện thoại nói không thấy đứa bé kia nữa, cũng không biết là biến mất thế nào, đoán chừng đã tìm không thấy nữa.” Bọn họ sợ kế hoạch thất bại, cho nên tùy tiện ôm một đứa bé đến, nghĩ rằng cách xa như vậy có lẽ rất khó bị phát hiện.

“Thanh bang? Ông nói Thù ca, hắn ở đâu?” Hắn không có đi trêu chọc Thanh bang, Thanh bang lại đến trêu chọc hắn, Côn Sơn không muốn gây chuyện, nhưng có một số việc hắn không thể nhẫn nhịn.

“Tôi có thể mang cậu đi tìm hắn.”

Côn Sơn nhìn về phía mọi người ở đây, hỏi ý kiến của bọn họ: “Việc này, các người thấy thế nào?”

Có người đứng ra nói: “Chúng ta tùy tiện tìm tới cửa, chỉ sợ cũng vô ích, còn có thể lộ thực lực, không bằng chúng ta lập tức đem chuyện này nói cho Hoàng gia Thanh bang, nhờ Hoàng gia cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, trong thời gian ngắn nhất tìm được con của cậu.”

Nghe ý kiến của mọi người, Côn Sơn tâm phiền ý loạn, nghe không vào cái gì,

Đầu loạn sắp nổ túng, chủ ý đều không có, cuối cùng nghe A Thiếu đề nghị chọn biện pháp đầu tiên, Hoàng gia nhận được điện thoại về sau, đã ngoài ý muốn tức giận, biểu thị sẽ ngay lập tức đi xử lý, sẽ cho Trí Đường một câu trả lời hợp lý, phái người đi tìm tung tích đứa bé.

Cúp điện thoại, người bên cạnh Hoàng gia thấy sắc mặt hắn rất khó coi, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Hoàng gia đã xảy ra chuyện gì?”

“Lập tức đi tìm Tiểu Thù hỏi hắn có giữ một đứa bé tên Kiều Kiều không, nếu mất tích, phải nghĩ hết mọi biện pháp tìm ra đứa bé kia cho tôi. Còn nếu Tiểu Cù giữ thì phải nhanh chóng mang nó đến đây.” Hoàng gia nói xong thở dài một hơi, Tiểu Thù này thật sự là càng ngày càng không đáng tin rồi.

Tiểu thù bị người lôi từ trong chăn ra, còn lười biếng ngáp một cái, kết quả vừa mở cửa, phát hiện trong nhà đều sắp bị người đứng trật cứng, một đám người tìm kiếm bốn phía, giống như xét nhà, hắn bị dọa một bên mặc quần áo một bên hướng dưới lầu chạy, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, mấy người đi lên bắt hắn, lúc đưa đến trước mặt Hoàng gia, hắn bị trói như một cái bánh chưng, cả y phục cũng còn chưa có mặc tốt.

Thủ hạ Hoàng gia đi qua muốn thay hắn mở trói, Hoàng gia ngăn lại: “Không cần, cứ trói như vậy đi. Tiểu Thù! Lần này mày gây họa lớn rồi.”

Thù ca suy nghĩ, lập tức đã hiểu rõ: “Ngài là nói đứa bé kia?”

“Thằng nào cho mày lá gan? Dám đi bắt cóc con trai Lục Côn Sơn, còn để mất đứa nhỏ, mày có đầu óc hay không?” Vốn hai bang phái chỉ là có chút thù hận nhỏ, nghĩ rằng vị đường chủ mới nhận chức này nói không chừng có thể thay đổi cục diện trước kia, để nước giếng không phạm nước sông, nhưng bây giờ kết thù kết oán lớn rồi.

“Không phải ngài nói muốn thử dò xét thực lực của hắn sao?”

“Đây là thăm dò sao? Mày đây là đắc tội, nếu như người ta bắt cóc đứa con trai duy nhất của mày, còn làm mất nó, mày cảm thấy đây là thăm dò sao? Đạo lý hòa khí sinh tài có hiểu hay không? Chuyện này nếu xử lý không tốt, về sau có thể sẽ gây ra chuyện lớn.” Hoàng gia nói, giữa hai bang phái sẽ có va chạm ngày càng nhiều, cuối cùng huyên náo đến không đội trời chung, còn kiếm tiền thế nào?

“Hoàng gia, tôi sai rồi, ngài phải cứu tôi! Tôi đối với ngài là trung thành và tận tâm.” Hắn đi theo bên cạnh Hoàng gia vào sinh ra tử đã nhiều năm, hắn nghĩ Hoàng gia sẽ cứu hắn.