Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 230: Rơi vào bẫy rập?




“Có, phu nhân cô đi theo tôi!” Người nọ tưởng tượng, xem ra lần này sắp phát tài, mang theo Bảo Châu đến một khu nhà cấp cao, ấn chuông cửa, một lát sau mới có người không thế nào bình tĩnh đi ra mở cửa: “Ai vậy?”

“Đại Triều ca, là em. Vị phu nhân này đến xem nhà.” Vị quản lý kia nháy mắt ra dấu với người mở cửa, giống như đang nói em đưa tiền đến cho anh.

Người nọ lập tức thay đổi vẻ mặt, cười ha hả đón Bảo Châu đi vào: “Cô xem căn biệt thự này, muốn cây có cây, muốn bể bơi có bể bơi, có ba tầng, tất cả lớn nhỏ mười tám gian phòng, phòng khách cũng lớn, đều là trùng tu sạch sẽ.”

Bảo Châu nhìn bốn phía, cảm thấy thuận mắt, đối với Tiểu Cù nói: “Lấy tiền ra, mua.”

Tiểu Cù đi lên hỏi, người nọ nói: “Hai người chờ một lát, tôi đi lão đại nhà tôi ra, cái nhà này là của hắn, tôi không làm chủ được.”

Tiểu Cù thừa dịp hắn lên lầu lặng lẽ đối với Bảo Châu nói: “Tôi thấy bọn họ không phải người tốt , đợi lát nửa ép giá thấp một chút, nếu bọn họ không bán, tôi kéo tay áo cô, mở cửa rời đi.”

Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy mấy người trước mắt này, như thế nào so với hắn còn vẻ mặt gian xảo không an tâm?

Tuy nhìn xem đều rất nhã nhặn, thật dễ nói chuyện, nhưng hắn chính là có một loại cảm giác không tốt lắm.

Bảo Châu gật đầu, trong lúc rảnh rỗi, móc ra một lọ sơn móng tay bắt đầu bôi lên móng tay.

Chỉ chốc lát mấy người trên lầu đi xuống, người đi đầu dáng vẻ thoạt nhìn lưu manh, hắn nhìn thấy Bảo Châu quả thực phấn chấn bừng bừng, chi tiêu sáu tháng cuối năm có lẽ không cần lo nữa, hắn đi qua ngồi xuống đối diện Bảo Châu, nói: “Lục phu nhân đúng không? Tôi họ Trương, cô gọi tôi Tiểu Trương là được rồi. Nghe nói cô muốn mua nhà của tôi, cô ra giá, nếu được tôi sẽ bán cho cô.”

Bảo Châu nghĩ đến lời nói của Cù thiếu, cảm thấy phải ít một chút, cô duỗi ra năm ngón tay.

“50 vạn? Quá ít.”

Thật ra Bảo Châu muốn nói là 500 vạn, vừa định sửa chửa, Tiểu Cù giật giật tay áo Bảo Châu, Thiếu phu nhân ra giá thấp như vậy, lại nói tiếp, hắn sợ bị người ta đánh.

Bảo Châu đứng lên, vừa định đi theo Tiểu Cù ra ngoài, một màn thần kỳ đã xảy ra.

Vị Trương thiếu kia đột nhiên gọi cô lại: “Đợi một chút, tôi bán.”

Cù thiếu lần nữa bị vận khí của Bảo Châu làm cho kinh sợ, dễ dàng như vậy?

Quả thực so với giá cải trắng còn rẻ hơn, đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống, hoặc có thể là cạm bẫy, hắn phải cẩn thận, nếu không quay đầu lại gây họa, thiếu gia sẽ không trách cứ Thiếu phu nhân, nhưng hắn có lẽ phải gặp xui xẻo.

Cho nên lúc ký kết, Cù thiếu rất cẩn thận kéo một vị luật sư tới, cẩn thận xem qua tất cả điều khoản, xác định không có vấn đề gì, mới để cho Bảo Châu ký, trả tiền.

Ký tên, vấn đề đã xuất hiện, vị Trương thiếu kia nói: “Cô xem, hiện tại tôi không có chỗ ở, cô cho tôi ở lại vài ngày được không?”

Trương thiếu nghĩ thầm, nếu cô không đồng ý, tôi gọi người cho các ngươi nếm một chút mùi đau khổ, xem các ngươi có đồng ý hay không.

Bảo Châu nghĩ cái này không vấn đề gì, mở miệng đồng ý : “Có thể!”

“Tôi muốn ngủ gian phòng kia.” Trương thiếu chỉ vào một cái phòng lớn trên lầu, nghĩ thầm tôi chính là chuyên môn bới móc, tôi không tin gian phòng tốt như vậy cô cũng cho tôi ở.

“Thế nhưng phòng đó tôi đã quyết định rồi, nếu không anh ở chung với nó a?”

Trương thiếu nghĩ thầm chả cần biết ngươi là ai, dám cùng ta ở chung, xem ta như thế nào đem ngươi đuổi đi, chỉ hỏi: “Là nam?”

Bảo Châu rất khẳng định gật đầu: “Tuyệt đối là nam.”

Tiểu Hoàng thấy mỹ nữ đã chạy theo người ta, tại sao có thể là nữ?

Trương thiếu yên tâm, nói: “Nam ở với nam, không có vấn đề gì, tôi rất dễ nói chuyện. Mấy anh em này của tôi cũng không có chỗ ở, cô xem?”

Tiểu Cù nghĩ các ngươi đem nhà bán đi, chẳng lẻ muốn ở lại không đi sao? Nhưng bọn họ mới đến cũng không dám quá không để cho dân bản xứ mặt mũi, nhớ tới dưới lầu có một căn phòng lớn: “Các người ở đó đi! Hơi chật chọi một chút, tìm được nhà thì lập tức chuyển đi.”

Mọi người gật đầu, nghĩ thầm ai chuyển đi, còn không biết.

Tiểu Cù động tác rất nhanh kêu bọn họ đem đồ đạc trong phòng của mình dọn đi, bọn họ không chịu, bọn họ nghĩ thầm thu dọn, về sau chúng tôi dùng cái gì, tương lai còn phải mua mới sẽ không có lời, Trương thiếu nói với Bảo Châu: “Đồ dùng trong nhà tôi cũng khó dọn đi, cô muốn tôi sẽ cho cô toàn bộ.”

Bảo Châu nghe xong, cảm thấy cái nhà này thật lớn, vừa vặn mới tới còn chưa kịp mua cái gì, vui vẻ thu nhận.

Đám người này yên tâm đến phòng Trương thiếu đánh bài, đợi buổi tối làm ồn ào, huyên náo hộ gia đình mới tới này, không an ninh, đoán chừng sẽ đem nhà lập tức trả lại cho hắn, đương nhiên tiền đừng mơ tưởng lấy về.

Nếu không bọn họ lấy tiền ở đâu ăn uống?

Dùng cái tòa tòa nhà lớn này, bọn họ đã lừa không ít thương nhân nơi khác đến, nhiều thì mấy trăm vạn, ít thì hơn mười vạn, Bảo Châu không là người đầu tiên, có lẽ cũng sẽ không là người cuối cùng.

Kết quả chờ bọn họ đánh bài xong lúc đi ra tìm đồ ăn, đột nhiên phát hiện đồ dùng trong nhà trước kia không thấy nữa, hỏi một hạ nhân đang quét dọn: “Đồ đạc của tôi đâu rồi?”

“Cù thiếu sợ Lục phu nhân ở không thoải mái, đem mấy thứ hăn thấy không cần đi đổi hoặc là bán ve chai rồi.”

“Cái gì? Vậy sao mày không nói cho tao biết?” Trương thiếu mất bình tĩnh.

“Ngài đang đánh bài, tôi không dám đi bẩm báo. Nghĩ thầm có lẽ bọn họ không dám thật sự chuyển đi, cho dù có dọn, ngài cũng có bản lĩnh bắt bọn họ mang những thứ đó trở về.”

“Lục phu nhân đâu?”

“Trên lầu.”

Trương thiếu một bụng tức giận xông lên trên lầu, một cước đá văng cửa vừa muốn chửi ầm lên, đột nhiên chỉ thấy một con chim khổng lồ, đamg híp mắt nhìn hắn, cái thần sắc kia giống như đang nói, tiểu tử nhìn cái gì, có tin một móng vuốt của gia xé ngươi.

Trương thiếu lui về sau hai bước, nhìn về phía Bảo Châu đang ngồi cạnh bàn trang điểm đưa lưng về phía hắn, hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nói: “Lục phu nhân, quản gia của cô dời đồ đạc trong nhà đi rồi, tôi cảm thấy cái này là cô không tôn trọng tôi. Cô phải lập tức gọi người đem đồ đạc của tôi chuyển trở về, nếu không tôi…”

“Nếu không anh muốn thế nào?” Bảo Châu xoay người lại, cầm một cây súng Laser trong tay.

Trương thiếu đột nhiên cảm thấy chân hơi nhũn ra, thay đổi lời nói: “Tôi cảm thấy chuyển đi rất tốt, tại sao không gọi tôi hỗ trợ?”

“Anh thật là người tốt, vậy anh đi giúp đỡ Tiểu Cù a!” Bảo Châu nói xong tươi cười đứng dậy, đem họng súng nhắm ngay Tiểu Hoàng.

Trương thiếu vốn định kháng nghị, kết quả nhìn thấy cái tư thế kia, cả chim lớn cô cũng dám đánh!

Vì mạng nhỏ, hắn vẫn mau chóng chạy đi!

Trương thiếu bước nhanh chạy xuống lâu, hoài nghi Bảo Châu có phải đang hù dọa hắn hay không, đột nhiên nghe được trên lầu truyền đến tiếng súng nổ, cùng với một tiếng “Kêu thảm thiết.”

Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, Trương thiếu đem việc này nói với Cù thiếu, Cù thiếu hoàn toàn rất bình thường: “Hóa ra Thiếu phu nhân còn chơi chưa chán.”