Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 110: Vàng cũng chơi mất tích




Hai người trò chuyện với nhau thật vui, lúc ra về đã là buổi tối, Côn Sơn vừa ra khỏi cửa phòng thay đổi một bộ dạng rất tức giận rất khổ sở lại không thể làm gì nói: “Đi thong thả không tiễn!”

Sau ngày hôm đó Sato Thứ Lang đến tìm hắn, Côn Sơn biểu thị rất bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng giá cả sẽ không thấp hơn con số lần trước hắn nêu ra, nhưng lần này không phải bán nhà cửa và cửa hàng, chỉ bán nơi truyền thuyết có vàng kia.

Sau khi Sato Thứ Lang trở về, suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới lúc trước nghe nói Diêm Tích Sơn chuẩn bị thu mua quặng mỏ, cắn răng đưa ra quyết định bán đi đại bộ phận quặng mỏ trong tay, mua mỏ vàng của Côn Sơn.

Côn Sơn chỉ cần bạc và vàng hoặc là kim cương, đối với những thứ khác một mực không hứng thú, sợ bị giảm giá trị, hơn nữa muốn một bên trả tiền, hắn một bên mới ký.

Sato Thứ Lang đành phải cầm tiền đi đến Kim Hành nơi Trí Đường khai mở đổi vàng, thế nhưng nửa tháng này không biết vì sao giá vàng lại tăng đột ngột lên gấp 10 lần, hắn cầm lấy một đống tiền mà chỉ mua được một rương vàng, làm hắn tức muốn ói máu, không phải hắn không muốn qua cửa hàng khác, nhưng có cửa hàng nào chỉ trong một lát đã gom được nhiều như vậy, hơn nữa tiệm vàng Trí Đường khai mở, trên căn bản có thể được xưng tụng là bá chủ trong ngành này, hắn nói tăng giá ai không muốn.

Sato Thứ Lang kéo lấy cái rương vàng kia đi tìm Côn Sơn, lực lượng rất không đủ ah!

Mới một rương vàng, muốn mua một mỏ vàng tương lai ah!

Ngẫm lại hắn đều cảm giác mình keo kiệt.

Buổi tối ký kết hợp đồng, khi hắn gọi người đem vàng đặt lên, chính mình cũng có chút xấu hổ liếc mắt về phía cửa sổ.

Cũng may Côn Sơn tuy bộ dạng bị ép buộc, nhưng cuối cùng không có ghét bỏ, gọi người kiểm tra vàng xong, sau đó mang đi.

Sato Thứ Lang lập tức cảm thấy Lục Côn Sơn người này, kỳ thật vẫn không thể tính là gian thương, thật may mắn.

Trong mắt hắn, đây là một lần hợp tác công bình, nhưng ở trong mắt người khác, tên Sato Thứ Lang này quá ghê tởm, cư nhiêm cầm một chút vàng đi lừa dối người ta, người Nhật hoàn toàn chính xác đáng giận! Đáng giận đến cực điểm!

Nhị thiếu gia họ Lục kia thật đáng thương ah!

Ký kết xong, Côn Sơn đã đi, người ta đều nhìn thấy tinh thần Lục Côn Sơn suy sụp, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn là chờ về nhà đem vàng đưa về Trí Đường, sau đó số tiền người Nhật phải tốn gấp 10 lần mới đổi được vàng kia, Trí Đường sẽ đưa về nhà cho hắn, sau đó Côn Sơn lại đem những tiền này, vận chuyển đến Quảng Châu, đổi thành vàng đúng giá trị thực sự của nó, gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ, để phụng dưỡng cho lão ba .

Bởi vì đã nói, số tiền kia là cho cha hắn dưỡng lão, tiền nhà và cửa hàng hắn bán được, tất cả đều thuộc về cha hắn.

Côn Sơn hiện tại cơ bản an tâm, hắn không sợ tên kia đào không được vàng đến tìm hắn tính sổ, đến lúc đó hắn chỉ cần đem rương vàng kia trả lại là được, dù sao hắn cũng chỉ thu một rương vàng, nếu đến lúc đó Sato Thứ Lang muốn dùng một rương vàng này đổi về tiền của mình, thật xin lỗi, vàng hạ giá rồi, đã trở lại giá gốc a…

Nói cách khác tiền mà Sato Thứ Lang bán đi nhiều quặng mỏ mới có, khả năng đến lúc đó nửa cái quặng mỏ cũng mua không dược, ha ha!

Côn Sơn cũng không có đi, đợi ở trong nhà chờ hắn đến tìm phiền toái.

Sato Thứ Lang đem toàn bộ nhà cửa ở nơi đó hủy đi, đào ba thước đất, kết quả chỉ thấy được một khối vàng, vẫn chỉ lớn như hạt vừng, nhưng có cũng là chuyện tốt a!

Hắn cũng không có uể oải, xem ra quả nhiên có vàng, nhất định càng sâu vàng càng nhiều, lại đào xuống dưới ba mét, trợn tròn mắt, dáng tươi cười dần dần cứng lại, trong đất sạch sẽ như bị giặt rửa qua —— cái gì cũng không có.

Người phụ trách đào, có chút mệt mỏi nói: “Ông chủ, tôi thấy tiểu tử kia có thể đã lừa gạt chúng ta, ở đây không có vàng a!”

“Không thể nào! Tiếp tục đào, 30m cũng phải đào cho tôi!” Sato Thứ Lang quát.

“30m cần máy móc hạng nặng mới đào được a!”

“Vậy thì mua! Được rồi, các ngươi trước đào đi, tôi gọi điện thoại cho anh tôi.” Sato Thứ Lang hầm hừ nói, sau đó đi gọi điện cho ông anh ở Nhật Bản, Sato Đại Lang nghe hắn kể xong, mắng to một tiếng: “Ngu xuẩn, mày khẳng định bị gạt!”

Nhưng nghĩ kỹ, dù sao cũng là mỏ vàng, ai cũng động lòng tham, Sato Đại Lang trong lòng hy vọng một tia may mắn, đối với hắn nói: “Hãy trông chừng người bán mỏ vàng cho mày! Đừng để hắn chạy, tao phái chuyên gia đi qua giúp mày xem xét, mày mời luật sư, trên đời này có thể lừa bịp tống tiền người Sato chúng ta còn chưa ra đời.”

Sato Thứ Lang lập tức gọi người đi vây quanh Lục phủ, báo cáo lại động tĩnh ở đó, Lục Côn Sơn ngoại trừ mỗi ngày chân không bước ra khỏi nhà ra. Thường xuyên than thở trong sân đi tới đi lui, tựa hồ cái gì đều không có làm, tựa hồ không lo lắng chút nào.

Chẳng lẽ hắn nghĩ lầm rồi, kết quả chuyên gia được mời tới xem xét, nói trong mảnh đất kia căn bản không có khả năng có vàng, thật sự không phải mỏ vàng.

Sato Thứ Lang giận dữ, mang theo một đám người vọt tới nhà Côn Sơn đòi công bằng, hắn vốn nghĩ rằng nhà này sẽ cản trở hắn, kết quả Tiểu Đông nhìn hắn, rất uể oải nói: “Ngài lại tới làm gì, Nhị thiếu gia đã đem chỗ kia bán cho ngài rồi.”

“Thiếu gia của mày đâu? Gọi hắn đi ra!”

“Thiếu gia và Thiếu phu nhân ở trong phòng, ngài chờ một chốc, tôi lập tức đi thông báo.”

Sato Thứ Lang sợ Lục Côn Sơn nghe được hắn muốn tới, mang theo vợ từ cửa sau chạy trốn, kêu người đi chắn.

Kết quả Tiểu Đông rất nhanh mở cửa ra, sắc mặt không tốt lắm gọi hắn đi vào: “Các người vào đi! Thiếu gia từ khi đem chỗ kia bán cho ngài, tâm tình một mực không tốt lắm, ăn không ngon ngủ không yên, vừa nằm xuống, lại bị các người đánh thức, vừa vặn phải dùng cơm trưa, các người muốn ăn chung hay không?”

“Không cần.” Lúc Sato Thứ Lang đi vào chỉ thấy Bảo Châu và Côn Sơn ngồi trong sân, ăn cơm.

Cơm là một chén cháo trắng, thứ này cả chó đều không muốn ăn, ăn nó có thể no bụng?

Sato Thứ Lang cau mày nhìn về phía Côn Sơn nằm ở trên mặt ghế, lại để cho vợ hắn đút cháo, thoạt nhìn cảm giác như sắp hấp hối, hỏi Tiểu Đông ở bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Miếng đất bán cho ngài không phải là của thiếu gia chúng tôi, mà là của lão gia, lão gia nghe nói thiếu gia bán giá rẻ cho ngài, hết sức tức giận, làm cho thiếu gia khó chịu, thiếu gia tự đem tích góp bấy lâu của mình bổ sung vào, lão gia thì cao hứng, nhưng thiếu gia và Thiếu phu nhân đều sắp chết đói rồi.”

Sato nghe xong, cũng biết lúc trước cho vàng có chút ít, nhưng hắn nghĩ người Trung Quốc đều rất giảo hoạt, cũng không tin tưởng hoàn toàn, không đợi hắn khởi binh vấn tội, Côn Sơn đánh đòn phủ đầu: “Nghe nói ngài đào được vàng?”

Sato gật đầu, rồi lại hầm hừ mà nói: “Chỉ có một cục như hạt vừng, một cục duy nhất!”