Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 109: Có vàng?




Thủ đoạn giao tiếp hiện tại của Côn Sơn ở Quảng Châu bên kia đã rèn luyện thập phần khôn khéo, giơ chén rượu, chủ động tìm ông chủ Lưu chạm cốc, lúc nói chuyện bên miệng ngậm lấy mỉm cười: “Tinh thần hôm nay của ông chủ Lưu thật tốt.”

“Thần sắc hôm nay của Lục Nhị thiếu gia cũng thật tốt!” Ông chủ Lưu và hắn bắt đầu lấy lòng nhau, chạm cốc tâm tình.

Người điều khiển chương trình nhìn thời gian không sai biệt lắm, mời hai người lên đài, lập tức bắt đầu nghi thức ký kết.

Côn Sơn cùng ông chủ Lưu lên đài, đứng ở hai bên sân khấu, những ngọn đèn chung quanh được người điều khiển chương trình ra hiệu tắt, trong bóng tối chỉ có một nhúm ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên đài, người điều khiển chương trình đứng ở bên cạnh dùng Microphone nói: “Nghi thức ký kết chính thức bắt đầu, phía dưới chúng ta hãy vỗ tay cho hai vị nhân vật chính, lục Nhị thiếu gia cùng ông chủ Lưu gặt hái.”

Mọi người ở dưới đài, nhìn hai tiểu thư xinh đẹp lễ nghi bưng hiệp ước vàng óng trên đài, cho hai người biểu diễn một lát sau, nâng đến trước mặt để cho hai người bọn họ ký tên, từng người ký tên của mình xuống hiệp ước, thời điểm sắp trao đổi hiệp ước…

“Thiếu gia! Đợi đã nào…!” Tiểu Đông lớn tiếng hô hào đi tới.

“Như thế nào la to như vậy? Không có quy củ!” Côn Sơn tựa hồ có chút tức giận.

Tiểu Đông chạy đến bên cạnh hắn, dán bên tai của hắn nói mấy câu, Côn Sơn sắc mặt lập tức biến đổi, tựa hồ là vui sướng lại tựa hồ là kinh ngạc, sau đó rất nhanh áp xuống dùng biểu tình buồn rầu đối với ông chủ Lưu nói: “Trong nhà của tôi có chút chuyện, tôi đi trước một chuyến.”

“Không được! Có chuyện cũng phải đợi lát nữa ký xong hiệp ước rồi đi a!” Ông chủ Lưu trong lúc nhất thời không xuống đài được.

“Thực xin lỗi, trong nhà của tôi có việc gấp.” Côn Sơn nói xong cũng không quên đem hợp đồng mình vừa ký mang theo.

Ông chủ Lưu tức giận ở phía sau hô to: “Cậu có việc gấp, làm gì phải đem hiệp ước mang đi.”

Côn Sơn dường như không nghe thấy, kéo Bảo Châu đang ngồi trong gốc đi, rất nhanh đã không còn bóng người.

Trong đám người có người rất khôn khéo, vừa thấy hắn hành động trước sau như hai người như thế, cảm thấy khẳng định người hầu kia nói cho hắn tin tức quan trọng gì rồi, nhất định là chuyện lớn, nhưng không nhất định là chuyện xấu, bởi vì khóe miệng của hắn, tựa hồ giương lên một vòng mỉm cười, tuy hắn cực lực kìm nén, nhưng cũng không thể che dấu hết, có người phát hiện hắn thật cao hứng, lại làm bộ mất hứng, kể từ đó, mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ.

Hắn vừa đi, mọi người nhao nhao biểu thị cáo từ, nhân tình ấm lạnh có thể thấy được lốm đốm.

Ngày hôm sau các loại tin đồn đều truyền ra, có người nói là Côn Sơn ở Quảng Châu có một vợ bé sinh con, hắn cao hứng. Cũng có người nói lý do này nó thế kia, đủ loại, Côn Sơn cũng không giải thích, giả bộ không biết.

Thời điểm ông chủ Lưu đến nhà viếng thắm. Hắn chỉ gặp một lần, tạm thời đi sửa lại yêu cầu, đơn giản mà nói, giá cả lúc trước quá thấp, hiện tại muốn tăng thêm gấp đôi tiền, mới bằng lòng bán, cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói tuyệt đối sẽ không để cho hắn lỗ vốn, khẩu khí rất chắc chắn.

Ông chủ Lưu tức đến xanh mặt, sau khi trở về có người nói Lục Côn Sơn tiền sắp điên rồi.

Khiến cho lời đồn đãi càng thêm bay tán loạn, nhưng tất cả đều không chiếm được bằng chứng, cũng chỉ là lời đồn đãi.

Đến sáng ngày thứ ba, đột nhiên truyền ra một tin tức bom tấn, căn cứ tin vừa thu được, Lục gia có miếng đất đang xây nhà máy, xây một nửa còn chưa có làm xong, hóa ra dưới nền đất có mỏ vàng, mà Lục Côn Sơn biểu hiện ra có tiền trên thực tế đã sớm thiếu nợ chồng chất, nhu cầu tài chính cấp bách quay vòng, cho nên cũng không muốn phiền toái tự mình khai thác, thầm nghĩ sớm ngày bán đi mà trở lại Quảng Châu.

Tin tức này truyền ra, toàn thành đều nổ tung, mỏ vàng ah!

Vận Thành cư nhiên có mỏ vàng?

Đặc biệt là mấy ông chủ lúc trước làm mỏ than, nghe xong đã cảm thấy đây là khối thịt mỡ, những người này làm quặng mỏ đều có thể phát tài, mỏ vàng đây không phải là càng thêm sao? Nếu có thể đào được một xẻng vàng, còn hơn đào được mười xe than đá rồi.

Sau đó có người đứng ra, nói tin tức này tuyệt đối tin cậy a!

Đó là Tiểu Đông – hạ nhân của Lục gia nói! Người bên cạnh Lục Côn Sơn, chính là ngày đó uống say hô to làm loạn yến hội, như thế còn giả được sao?

Còn nói hắn tận mắt nhìn thấy Lục Côn Sơn thẹn quá hoá giận tìm người đem tên hạ nhân kia mang về Lục gia, đoán chừng lành ít dữ nhiều.

Sau lại có mấy tên tiểu tặc cố ý đến nơi mỏ vàng truyền thuyết kia nhìn một chút, kết quả cầm cái xẻng đào loạn mấy cái thật sự đã tìm được một cục vàng to như hạt vừng, tuy đào hơn mười xẻng mới có một ít, nhưng đó cũng là vàng ah!

Kết quả thời điểm mọi người nghe xong đều mang theo đồ đạc muốn đi đào, chỗ kia thoạt nhìn đã có rất nhiều lưu manh du côn tạm thời được Côn Sơn mời đến trông chừng, không cho phép người khác lại tiến vào.

Bởi như vậy, có thể chứng kiến lại không thể đụng vào mỏ vàng thì càng hấp dẫn người, hơn nữa còn là nơi chưa được người khai thác, nếu như mà có, nhất định còn có rất nhiều a!

Nhưng vụ làm ăn này cũng không phải dễ nói như vậy, ông chủ Lưu người ta đã bắn tiếng rồi, nếu ai dám đi tìm Lục Côn Sơn đàm cuộc làm ăn này, chính là không để cho hắn mặt mũi, sau này sẽ là địch nhân.

Người nào dám?

Người địa phương tự nhiên không dám.

Nhưng có một người dám!

Người Nhật Sato Thứ Lang, hắn là tới kiếm tiền, làm xong trở về nước là được rồi.

Mới mặc kệ cái gì là Lưu tiên sinh tức giận hay không.

Hắn lần đầu tiên tới viếng thăm, Côn Sơn từ chối gặp, uyển chuyển biểu đạt một chút, chính mình là người Trung Quốc, tuy không có người chịu bán, nhưng vẫn là không muốn cùng người Nhật làm kinh doanh.

Sato Thứ Lang sau khi trở về rất tức giận, một đệ tử Trí Đường tìm cơ hội tiếp cận hắn, khuyên bảo hắn: “Hắn không thông suốt, ngài có thể dùng biện pháp cưỡng ép! Tìm một người lợi hại kín đáo đưa cho hắn một khoản tiền, hỗ trợ tạo áp lực, Lục Côn Sơn không muốn bán cũng phải bán.”

“Tìm ai?”

Người nọ đương nhiên sẽ không nói Trí Đường, thuận miệng bịa ra một cái tên: “Nam Hổ Bang, tôi quen biết với lão đại của Nam Hổ Bang, mời hắn hỗ trợ, tuyệt đối đi.”

Vì vậy tên Sato Thứ Lang này theo người nọ định ngày hẹn với người gọi là lão đại Nam Hổ Bang, kỳ thật chỉ là tiện tay tìm một người giả trang mà thôi, mấy tiểu đệ khác cũng đều là khách mời.

Sato Thứ Lang bị bộ dáng của bọn họ hù dọa đến sững sờ, ngoan ngoãn cho một số tiền lớn, người nọ đáp ứng giúp hắn.

Phái hai ba trăm người đi đến nhà Côn Sơn, sau đó cái gọi là thư phòng đàm phán, tất cả mọi người cảm thấy Côn Sơn nhất định sẽ chịu uy hiếp, thật ra chính là đóng cửa phòng lại, vị giả trang lão đại kia đối với Côn Sơn quy củ thành lễ, Côn Sơn nhàn nhã mời hắn uống trà: “Không cần khách khí, đều là huynh đệ một nhà, lấy được bao nhiêu?”

Người nọ nói con số, Côn Sơn nghe xong cười cười: “Làm không tệ, vất vả cậu rồi!”