Trẫm

Chương 46: Tiểu Thiếu Gia (2)




Năm Sùng Trinh thứ nhất, chính là năm nay, người này được đảng Đông Lâm đề bạt, lập tức làm Lại bộ thượng thư.

Nhảy qua nhảy lại nhiều lần, thuật khống chế thuyên chuyển của hắn, người xem hoa cả mắt, ai cũng không biết con hàng này rốt cuộc là bên nào.

Ngươi nói hắn nịnh nọt đi, người ta lại không sợ quyền quý.

Ở lúc đảng Đông Lâm suy thoái, giúp đỡ đảng Đông Lâm nói chuyện. Lại ở khi đảng Đông Lâm mạnh nhất, trở mặt với đảng Đông Lâm. Ở lúc Ngụy Trung Hiền vừa mới quật khởi, không biết xấu hổ đu bám hoạn đảng. Lại ở lúc Ngụy Trung Hiền quyền thế ngập trời, đứng ra giương mắt vì đảng Đông Lâm, hơn nữa làm ầm lên muốn Ngụy Trung Hiền giao ra quyền to nội các.

Dựa theo quy luật này, hôm nay đảng Đông Lâm nổi bật không ai bằng, Vương Vĩnh Quang lại nên đến lúc nhảy ra chống lại rồi.

Trong lịch sử, nội các đảng Đông Lâm triều Sùng Trinh, chính là Vương Vĩnh Quang liên hợp hai người Chu, Ôn đánh sập... Đây là một cây gậy ngoáy phân xỏ xuyên qua tranh đấu đảng phải cuối đời Minh, chỉ cần bản thân không chê ghê tởm, như vậy ghê tởm chính là người khác!

Phí Ánh Hoàn, Hồ Mộng Thái tuy ở lệch Giang Tây, lại mỗi tháng đều phải đọc đường báo*, mượn nó để hiểu biết thế cục trong triều.

* báo chí, công cụ phổ biến tin tức thời Minh

Mỗi lần đọc được tin tức lớn về Vương Vĩnh Quang, đều làm bọn họ hoàn toàn không hiểu gì cả, căn bản xem không hiểu Vương Vĩnh Quang rốt cuộc muốn làm gì.

Hồ Mộng Thái nói: “Ta lần này đến núi Hàm Châu bế quan tu học, chính là vì ngăn trở cử chỉ mua quan của gia phụ. Ta cũng ở từ đường Hồ thị thề, ba năm sau không thể đỗ tiến sĩ, trở về núi Hàm Châu tiếp tục bế quan!”

“Hữu Lễ thật có chí khí, ngu huynh liền cùng ngươi chăm chỉ học tập... Hai tháng!” Phí Ánh Hoàn đau hạ quyết tâm.

Hồ Mộng Thái buồn cười nói: “Đối với Đại Chiêu huynh mà nói, hai tháng đã là không dễ dàng.”

Thuyền cập bờ.

Triệu Hãn buông bản 《 xuân thu 》kia, trả lại cấp gia đồng của Hồ Mộng Thái, thứ đồ chơi này không có lão sư giảng giải, căn bản là không có cách nào tự học thành tài.

Khó trách Quan nhị gia cả đời đều đang đọc 《 xuân thu 》, sách này có thể đọc mấy đời.

Trong tay mang theo hòm sách, Triệu Hãn đi theo mọi người, chậm rãi tản bộ tới núi Hàm Châu.

Tư thục ở ngay dưới núi, học sinh của nó đều chưa thi đỗ tú tài.

Thư viện ở giữa sườn núi, người có công danh mới có thể lên núi học lên cao.

Tư thục Hàm Châu quy mô không lớn, chỉ có mấy gian phòng học mà thôi, mỗi gian phòng học có thể ngồi hai ba mươi học sinh. Mặt khác có Tàng thư lâu, còn có ký túc xá học sinh, học sinh nhà xa có thể lựa chọn ký túc.

Triệu Hãn tới trong sân tư thục, thấy học sinh trong phòng học, có số ít ăn mặc cực kỳ keo kiệt, thời tiết cuối mùa thu thế mà còn đi chân trần. Hắn không khỏi hỏi: “Ngụy thúc, con em nhà nghèo có thể học miễn phí sao?”

Ngụy Kiếm Hùng gật đầu nói: “Chỉ cần có chí hướng học, đều có thể đến núi Hàm Châu cầu học. Không thu học phí và tiền quà giáo viên, nhưng sách vở, bút mực cần tự chuẩn bị. Thực có thần đồng đã gặp qua là không quên được, Phí thị chắc chắn giúp đỡ họ thi lấy công danh.”

Đất Giang Nam, văn phong cực thịnh, tỷ lệ biết chữ phi thường cao.

Dù là nô bộc Phí gia, tùy tiện kéo ra mấy người, cũng có một nửa có thể đọc hiểu tiểu thuyết thông tục.

Căn cứ nhật ký văn nhân Triều Tiên, sớm ở thời điểm trung kỳ nhà Minh, có thể dựa vào viết chữ ở Giang Nam tiến hành trao đổi. Mà phương Bắc lại không được, văn nhân Triều Tiên nói, ở Giang Nam tìm mấy người qua đường, luôn có thể tìm được người biết chữ, mà phương Bắc có khả năng cả ngày cũng không gặp được.

Duyên Sơn bên này cũng là như thế, thư viện Hàm Châu đã miễn thu học phí, vậy bọn họ liền vui vẻ đưa đứa nhỏ đi học. Cho dù không thi đỗ tú tài, cũng có thể làm gia nô, tiểu nhị cho Phí thị, có thể biết chữ thường thường có thể được ưu đãi.

Phí Ánh Hoàn ở trong đình nghỉ ngơi một lát, con trai ngốc của hắn liền được đưa đến.

Phí Như Hạc là một thằng nhóc mập, không phải là mập nhão, mà là béo khỏe. Con hàng này chạy bước nhỏ tới, dập đầu hô: “Ra mắt phụ thân, ra mắt biểu dượng (Hồ Mộng Thái)!”

Ở trước mặt con trai, Phí Ánh Hoàn đặc biệt nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bài học đến chỗ nào rồi?”

Phí Như Hạc trả lời: “Đã học tới 《 Quý thị thiên 》.”

Phí Ánh Hoàn nhất thời giận dữ: “Vỡ lòng mấy năm, ngươi thế mà vẫn đang học 《 Luận Ngữ 》?”

Tứ thư có trình tự học tập, theo thứ tự là: 《 Đại Học 》, 《 Luận Ngữ 》, 《 Mạnh Tử 》, 《 Trung Dung 》.

Đọc sách vài năm còn đang học 《 Luận Ngữ 》, vậy chỉ số thông minh thật sự có một chút cảm động (nghĩa xấu)...

Phí Như Hạc quỳ ở trên mặt đất không dám nói lời nào, ánh mắt đảo như rang lạc liếc về phía Hồ Mộng Thái, hy vọng biểu dượng có thể hỗ trợ nói tốt vài câu.

Hồ Mộng Thái cười mà không nói, thậm chí đang nhịn không cười ra tiếng.

Phí Ánh Hoàn đầu đau muốn nứt, cũng không muốn phí võ mồm nữa, chỉ nói: “Ta tìm cho ngươi thư đồng, cùng nhau đọc sách với ngươi. Hắn tiểu tứ thư cũng chưa đọc xong, nếu là ngày nào đuổi kịp và vượt qua ngươi, lão tử tất nhiên tự tay đánh gãy chân của ngươi!”

Phí Như Hạc nói thầm: “Con đã có thư đồng.”

Phí Ánh Hoàn quát lớn: “Học vấn của ngươi tiến bộ chậm chạp, thư đồng cũng khó thoát trách nhiệm, ta đổi cho ngươi đứa tốt hơn!”

Phí Như Hạc cầu xin nói: “Phụ thân, Phí Thuần rất tốt, không cần đổi nữa. Nếu đổi thư đồng, con khó tránh khỏi không thích ứng, chỉ sợ sau này học bài càng khó khăn.”

Thật đúng là con mẹ nó có chút đạo lý.

Phí Ánh Hoàn nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì không đổi, chỉ thêm một thư đồng. Triệu Hãn lại đây, làm quen với tiểu thiếu gia một chút!”

Triệu Hãn tiến lên chắp tay: “Ra mắt tiểu thiếu gia.”

Phí Như Hạc ngẩng đầu nhìn Triệu Hãn, nhất thời không vui: “Ngươi là thư đồng của ta, dựa vào cái gì ta quỳ, ngươi còn đứng ở đó? Mau mau theo ta cùng nhau quỳ!”

Triệu Hãn trả lời: “Ta là công tử phái tới giục tiểu thiếu gia học tập, không phải quỳ cùng tiểu thiếu gia.”

Phí Như Hạc lập tức cáo trạng: “Phụ thân, thư đồng này không nghe lời, mau mau mang hắn đuổi đi!”

Phí Ánh Hoàn phi thường hài lòng, mỉm cười nói: “Nên như thế. Triệu Hãn, về sau tiểu thiếu gia ham chơi, ngươi có thể thay ta dạy dỗ nó. Chỉ cần không đánh chết đánh tàn phế đánh phá tướng (vỡ mặt), tùy tiện đánh như thế nào cũng được!”

“Tuân mệnh!” Triệu Hãn chắp tay.

Phí Như Hạc trợn mắt há hốc mồm, cảm giác cuộc sống của mình sau này không dễ dàng.