Trẫm

Chương 44: Huấn Cổ Học (2)




Phí Ánh Hoàn cùng Lý thị, luận quan hệ có thể tính là biểu huynh muội, mấy gia tộc lớn của huyện Duyên Sơn tất cả đều là thân thích.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, người còn lại đứng thẳng.

Triệu Hãn xách hòm sách hầu ở bên cạnh, hoàn toàn đảm đương tấm bối cảnh thịt người, Tửu Phách trái lại bưng cái vò đi qua hầu hạ.

Hồ Mộng Thái đột nhiên chỉ vào Triệu Hãn: “Huynh trưởng lại thêm một đồng tử? Ba đứa còn ngại không đủ à.”

Phí Ánh Hoàn đắc ý nói: “Kẻ này thông minh, giống như ngọc thô.”

“Vậy ta trái lại phải kiểm tra chút.” Hồ Mộng Thái nói với Triệu Hãn, “Tiến lên đây.”

Triệu Hãn chắp tay nói: “Ra mắt Hồ tướng công.”

Hồ Mộng Thái hỏi: “Năm nay mấy tuổi, đọc tứ thư chưa?”

Triệu Hãn trả lời: “Năm nay mười tuổi, tứ thư ngũ kinh, trọn bộ từng đọc, chỉ thuộc một chút một chút.”

Hắn có thể thuộc cái gì?

Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai... Trên sách giáo khoa có, Triệu Hãn đều biết ngâm nga.

Làm học sinh chuyên nghiệp văn học ngôn ngữ Hán, đương nhiên cũng có điểm mạnh của bản thân.

Ví dụ như mạch lạc văn học cổ đại Trung Quốc phát triển, Triệu Hãn biết phi thường rõ ràng, hơn nữa lý giải đối với tác giả lớn tác phẩm xuất sắc, tuyệt đối vượt qua đại bộ phận người đọc sách cổ đại.

Chỉ một bộ 《tuyển tập tác phẩm văn học các đời Trung Quốc》, đã bao quát hầu như toàn bộ tác phẩm lớn cổ đại. Hơn nữa thứ đồ chơi này còn là môn bắt buộc, lão sư giảng giải từng câu từng chữ, thi cuối kỳ thất bại phải học lại.

Thậm chí còn có một môn 《 huấn cổ học 》, âm vận, văn tự, ngữ pháp đều phải biết, chẳng qua nội dung khoa chính quy tương đối thô thiển, thi nghiên cứu sinh có thể chuyên lựa chọn phương hướng này.

“Tuổi còn nhỏ, cũng dám nói từng đọc cả ngũ kinh? Ta cũng chỉ tập được bản kinh.” Hồ Mộng Thái cười nói, “Thôi được, ngươi dùng một bài thơ trong《 Kinh Thi 》, để hình dung một chút hôm qua gặp được Ngụy tuần phủ.”

Triệu Hãn há mồm sẽ: “Thạc thử thạc thử, vô thực ngã thử! Tam tuế quán nữ, mạc ngã khẳng cố. Thệ tương khứ nữ, thích bỉ nhạc thổ...”

* bài Thạc Thử - Con chuột to - Kinh thi - Khổng Tử

Con chuột to! Con chuột to! Chớ ăn nếp của ta. Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi. Mày chẳng chịu đoái tưởng đến ta. Ta sẽ đi và bỏ mày. Để đến một đất yên vui kia, một đất có đạo đức kia. Một đất yên vui, một đất có đạo đức.

“Ha ha ha ha ha!”

Hồ Mộng Thái tựa như rất thích cười, Triệu Hãn còn chưa đọc thuộc xong một bài thơ, hắn đã ôm bụng cười phá lên.

Phí Ánh Hoàn cũng buồn cười, vỗ tay tán thưởng: “Thơ này rất chuẩn xác, thật là một con chuột to.” Lại hỏi Hồ Mộng Thái, “Như thế nào, đồng tử này của ta thông minh hay không?”

Hồ Mộng Thái đánh giá: “Như ngươi, chanh chua bỡn cợt.”

Phí Ánh Hoàn có chút không vui: “Ngươi nói ta bỡn cợt thì ta nhận, vì sao còn phải thêm hai chữ chanh chua?”

Hồ Mộng Thái cười hỏi Ngụy Kiếm Hùng: “Lão Ngụy, công tử nhà ngươi chanh chua hay không?”

Ngụy Kiếm Hùng sờ mũi nói: “Đừng kéo ta vào.”

“Ha ha ha ha ha!”

Hồ Mộng Thái cười to lần nữa, cũng không để ý tới Triệu Hãn, mà là trực tiếp kiểm tra Phí Ánh Hoàn: “Đại Chiêu huynh, hôm qua tiện nội hỏi ta, hai chữ xạ cùng ải là ngược hay không. Xạ, thốn thân, ải dã. Ải, ủy thỉ, xạ dã. Ngươi giải thích thế nào?”

chữ Xạ: 射

chữ Ải: 矮

Nơi đây cũng có thể hiểu theo 1 ví dụ tiếng việt: Chữ Dài chỉ dài 3 chữ cái, chữ Ngắn lại dài 4 chữ cái.

Phí Ánh Hoàn nhất thời sửng sốt, không biết giải thích như thế nào, thậm chí hoài nghi trăm ngàn năm qua thực dùng ngược rồi.

Hồ Mộng Thái nháy mắt, hỏi: “Đại Chiêu huynh, muốn ta dạy cho ngươi hay không?”

Triệu Hãn biết thiếu gia nhà mình sĩ diện, lập tức lên tiếng: “Cái này đơn giản, công tử đã sớm dạy ta.”

Hồ Mộng Thái cười nói: “Vậy ngươi nói một chút.”

Triệu Hãn lấy ngón tay chấm rượu, trước vẽ một cây cung, lại vẽ một bàn tay, sau đó viết chữ “Xạ”. Lại vẽ một cây mâu, vẽ người quỳ xuống đất nâng vật, ở bên cạnh viết chữ “Ải”.

Phí Ánh Hoàn nháy mắt hiểu ý, theo bản năng vỗ tay khen ngợi, hô thành tiếng lại lâm thời sửa lời: “Tốt! Tốt... Trí nhớ tốt, bài học dạy ngươi nhiều ngày thế mà còn nhớ rõ!”

Lý thị đột nhiên mím môi cười hỏi: “Thật sự là huynh trưởng dạy?”

Phí Ánh Hoàn da mặt rất dày, hỏi ngược lại: “Nếu không phải ta dạy, chẳng lẽ còn có thể là nó tự học?”

Đã làm màu, vậy thì làm màu triệt để!

Triệu Hãn đột nhiên chen vào nói: “Công tử nhà ta nói, quả thật có hai chữ dùng bị ngược, nhưng không phải là Xạ cùng Ải.”

Hồ Mộng Thái vừa hồ nghi, vừa tò mò, hỏi: “Hai chữ nào?”

Triệu Hãn cũng không đáp lại, mà là quay mặt về phía Phí Ánh Hoàn: “Công tử, ta có thể nói không?”

Phí Ánh Hoàn vẻ mặt đắc ý, ra vẻ tiêu sái: “Nói với bọn họ là được, người trong nhà không cần giấu riêng.”

Triệu Hãn lần nữa lấy ngón tay chấm rượu, viết xuống chữ phồn thể “Mạch” cùng “Lai”.

chữ Mạch: 麦

chữ Lai: 来

Lý thị ghé đầu tới hỏi: “Hai chữ này sao lại dùng ngược?”

Triệu Hãn trích dẫn một câu trong《 Kinh Thi 》: “Di ngã lai mưu.”

Hồ Mộng Thái nói: “Đó là phương pháp có thể thay nhau, ‘Lai’ thông ‘Mạch’, không thể chứng minh hai chữ dùng ngược.”

Triệu Hãn chưa lập tức giải thích, mà là viết ra một chữ “Mạch”, sau đó mang nửa bộ phận dưới lật thành “Chỉ -止”.

Hồ Mộng Thái nháy mắt há hốc mồm, “Chỉ” chính là “Chỉ”, chữ Mạch vì sao phải thêm ngón chân?

Thực dùng ngược rồi!

Ban đầu tạo chữ, “Lai” bày tỏ mạch tử (lúa mạch), “Mạch” bày tỏ lai vãng (lui tới).

“Di ngã lai mưu” trong《 Kinh Thi 》, cũng không phải chữ gì có thể thay nhau, mà là phương pháp sáng tác thật sự của mạch tử.

Hồ Mộng Thái giờ phút này vui lòng phục tùng, đứng dậy chắp tay nói: “Mấy tháng không gặp, Đại Chiêu huynh học vấn thế mà tiến bộ thần tốc, tiểu đệ bội phục cực điểm!”

Phí đại thiếu gia cả người thoải mái, nâng tay cười nói: “Không cần như thế, ngồi xuống nói chuyện.”

Lý thị nhìn Phí Ánh Hoàn một cái, lại nhìn nhìn Triệu Hãn, toàn bộ hành trình mỉm cười không nói.

Ngụy Kiếm Hùng vụng trộm dựng thẳng ngón tay cái cho Triệu Hãn, ý tứ là tiểu tử ngươi thật trâu bò, hôm nay làm công tử nở mày nở mặt rồi!

Trâu bò cái gì chứ.

Ví dụ kinh điển của huấn cổ học, có một số giáo viên dạy tiết đầu tiên, đã tung ra để hấp dẫn hứng thú của học sinh.

Nếu có thể mang cái này quên mất, giáo viên huấn cổ học của Triệu Hãn, sợ phải xuyên việt qua theo, mang hắn hành hung một trận rồi lại xuyên trở về!

Đêm đó ngủ lại ở Hồ gia.

Phí Ánh Hoàn được Hồ lão thái gia mời đi ăn cơm, Triệu Hãn thì theo hạ nhân Hồ gia cùng nhau dùng cơm.