Trẫm

Chương 42: Bán Quan Bán Tước




“Công tử, chúng ta cũng không cầm ô?” Ngụy Kiếm Hùng hỏi.

Phí Ánh Hoàn nói: “Cứ đi theo, thu ô lại đi, dù sao mưa cũng không lớn.”

Triệu Hãn trái lại rất hưng phấn, dù sao cũng là chỗ ở cũ của Tân Khí Tật, có thể cách không lãnh hội một phen phong thái thánh hiền.

Nghe nói tuần phủ muốn tới bái tế, lý trưởng bản địa sớm chờ đã lâu.

Phụ cận dân chúng họ Tân rất nhiều, có một số là hậu duệ Tân Khí Tật, có một số là con cháu gia phó Tân Khí Tật.

Lý trưởng họ Tân, một đường dẫn tuần phủ đi suối Biều *, giới thiệu nói: “Nơi đây chính vì chỗ ở cũ của tổ tiên.”

* Biều tuyền, hay suối Gáo, nằm ở chân núi Qua, thôn Kỳ Tư, thị trấn Gia Hưng, huyện Duyên Sơn, thành phố Thượng Nhiêu, tỉnh Giang Tây

“Non xanh nước biếc, thật sự là chỗ tốt để quy ẩn điền viên!” Ngụy Chiếu Thừa liên thanh tán thưởng.

Tân Khí Tật ở Giang Tây có hai nơi biệt thự, một là Giá Hiên trang viên, cháy sạch sẽ. Vì thế lại xây Biều Tuyền trang viên, cũng ở đây sống quãng đời còn lại, ôm tiếc nuối mà mất.

Triệu Hãn bị chen ở trong đám người ngoại vi, tuổi nhỏ thấp bé, kiễng chân nhảy nhót, rốt cuộc thấy rõ Biều Tuyền đại danh đỉnh đỉnh.

Nháy mắt hối hận, không bằng không thấy.

Chỉ là một dòng suối núi, chảy vào hố đá hình dạng cái gáo, không có bất cứ sự ngạc nhiên kinh diễm nào, thậm chí có thể nói phi thường bình thường.

Nhưng, bài từ tác phẩm Tân Khí Tật truyền lại đời sau, hai phần ba đều ở đây sáng tác, trong đó bao gồm câu kia: “Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liêu thanh sơn kiến ngã ứng như thị.”

Triệu Hãn đột nhiên liên tưởng đến Tần Hoài bát diễm, không biết vị Liễu Như Thị kia, có bắt đầu treo biển hành nghề buôn bán hay không.

Ngụy Chiếu Thừa mang tới một cái gáo, múc nước ở trong suối Gáo, sau khi nhấm nháp tán thưởng không dứt: “Trong thuần ngọt lành, thế gian hiếm có, các vị có thể uống nước suối đánh giá.”

Đều là sĩ tử bản địa, làm sao chưa từng uống nước suối Gáo?

Ài, coi như chưa từng uống đi.

Các sĩ tử nhao nhao tiến lên, ngươi một ngụm ta một ngụm, đều là từ ngữ khen ngợi, giống như uống là quỳnh tương ngọc dịch.

Đột nhiên, gió thu mãnh liệt, hạt mưa như đậu.

Bất chấp một lần mưa bụi đáng đời này, Ngụy Chiếu Thừa hai tay ôm đầu, lệnh người hầu nhanh chóng bung dù, sau đó chạy chậm về trên thuyền trú mưa.

Nhân khi cao hứng mà đến, hết hứng mà về.

Mộ Tân Khí Tật ở giữa sườn núi, khẳng định không có cách nào đi tưởng nhớ nữa, mọi người ngồi thuyền đường cũ quay về huyện thành.

Triệu Hãn đứng ở cửa khoang thuyền, thưởng thức đội thuyền trong màn mưa, lại nghĩ đến sắc mặt Ngụy tuần phủ, trong lòng nhịn không được ghê tởm một trận.

Phí Ánh Hoàn cũng tới thưởng thức cảnh mưa, tâm tình sung sướng nói: “Thật là mưa đúng lúc, nếu không còn phải đi theo leo núi. Nếu có được bạn thân, đội mưa tảo mộ Giá Hiên tiên sinh, cũng coi như việc phong nhã thống khoái trong đời. Nhưng nơi đây đều là lũ đu bám, sẽ chỉ quấy nhiễu tiên sinh trên trời có linh thiêng!”

Triệu Hãn chỉ vào hơn mười chiếc thuyền nơi xa: “Những cái đó đều là nha dịch tạo lại?”

“Không phải, đa số sai dịch lâm thời.” Phí Ánh Hoàn lắc đầu nói.

Sai dịch lâm thời, chính là dân chúng làm không công cho quan phủ.

Vì cùng tuần phủ đi du sơn ngoạn thủy, tri huyện Duyên Sơn chiêu mộ rất nhiều dân chúng phục dịch. Không những không cho tiền lương, dân chúng còn cần tự mang lương khô, thậm chí những con thuyền đó cũng là miễn phí chiêu mộ.

Mặt khác, vì lên núi mà chuẩn bị rượu và đồ nhắm dưa và trái cây, cũng từ chỗ dịch hộ tương quan thu. Cho dù bỏ dở nửa chừng, không lên núi tảo mộ, tất cả vật tư cũng không trả lại, tỷ lệ đại khái sẽ bị các tạo lại chia cắt!

Tức là nói, Ngụy Chiếu Thừa tâm huyết dâng trào du lịch một chuyến, liền có thể dẫn tới một số dịch hộ nào đó bán vợ đợ con.

Càng thêm đáng sợ là, Ngụy Chiếu Thừa còn tính đi bái tế thư viện Nga Hồ!

Nơi đó thuộc về thánh địa lý học, hơn nữa bỏ hoang lâu ngày. Một khi tuần phủ đích thân tới bái tế, nhất định phải dựa theo lưu trình nhà nước, còn phải tiến hành quét tước tu sửa đơn giản. Ít thì tiêu phí mấy trăm lượng, nhiều thì tiêu phí hơn vạn lượng, tài chính huyện Duyên Sơn trực tiếp sẽ sụp đổ.

Mà Ngụy Chiếu Thừa có thể đạt được cái gì?

Thanh danh!

Thư viện Nga Hồ, là nơi đám người Chu Hi, Lữ Tổ Khiêm, Lục Cửu Linh, Lục Cửu Uyên tụ tập giảng dạy, bởi vậy đặt nền móng lý học, tâm học hưng thịnh mấy trăm năm.

Ngụy Chiếu Thừa tùy tiện tế bái tu sửa một phen, có thể mượn nó nổi tiếng bốn biển.

Trở lại huyện thành, mang Ngụy tuần phủ đưa về khách sạn nghỉ tạm, Phùng tri huyện lập tức triệu tập các sĩ tử họp.

Đối mặt một đám cử nhân, tú tài, Phùng Tốn tư thái thấp tới mức giống như cháu nội, hầu như dùng giọng điệu ăn xin nói: “Các vị đều là hiền tài bản huyện, Dao Hải Công muốn tu sửa thư viện Nga Hồ, đây là hành động vĩ đại trọng chấn văn mạch Duyên Sơn. Còn xin các vị bằng hữu, đều tự về nhà nói với trưởng bối, có thể mỗi nhà đều quyên tặng một ít tiền bạc hay không. Huyện nha thật sự quá nghèo, có thể bỏ trên dưới một trăm lượng bạc đã là đập nồi bán sắt...”

Phùng Tốn không nói sai, quan phủ Duyên Sơn quả thật không có tiền.

Trấn Hà Khẩu, một trong bốn đại danh trấn Giang Tây, đường lớn tám tỉnh, trung tâm mậu dịch. Trấn Nga Hồ, khống chế con đường làm ăn khoảng cách ngắn nhất Giang Tây tới Chiết Giang. Trấn Vĩnh Bình, khống chế con đường làm ăn duy nhất Giang Tây tới Phúc Kiến!

Chỉ ba trấn này, đã có thể khiến huyện Duyên Sơn tài chính dư dả.

Nhưng không thu được thuế!

Hơn nữa huyện Duyên Sơn to như vậy, dân cư trong danh sách của quan phủ chỉ còn hơn một vạn, dẫn tới các loại thuế phụ thu cũng không thu được bao nhiêu.

Phùng Tốn vị tri huyện này, làm là nghẹn khuất vô cùng.

Vừa nghe tri huyện kêu gọi quyên tiền, các sĩ tử tập thể hóa thân Thái Cực tông sư.

Thư viện Nga Hồ vị trí hẻo lánh, trừ phi đại nho đương thời đích thân tới dạy học, nếu không căn bản là không chiêu mộ được học sinh. Bản triều từng tu sửa vài lần, mỗi lần tu sửa đều hoang phế, thuộc loại chuyện tốn sức mà không được lòng.

Bảo thân sĩ hào tộc góp bạc, mua thanh danh cho tuần phủ, giúp tri huyện lấy lòng thượng quan, cút qua một bên đi!

“Bẩm huyện tôn, trong nhà vãn bối còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước.”

“Nói để huyện tôn biết, tiện nội ở nhà chờ sinh, vãn sinh phải trở về chăm sóc.”

“Huyện tôn, vãn bối gặp mưa bị lạnh, lúc này đầu đau muốn nứt, muốn tìm đại phu kê hai thang thuốc.”

“Huyện tôn...”

Trong lúc nhất thời, sĩ tử đều giải tán, Phùng tri huyện gấp đến độ muốn khóc.