Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 23: Đố kỵ




Lương Văn Thanh rất rõ khuyết điểm của bản thân, hắn không giao tiếp tốt, chuyện này đối với người đại diện quả là việc khó khăn, khả năng xử lý scandal cũng không có, lời nói cũng không mấy thuyết phục, bây giờ trên danh nghĩa là người đại diện của Giản Ngôn Tây nhưng hắn lại chẳng làm được gì cho cậu.

Có lẽ đại ca nói rất đúng, với năng lực bây giờ của bản thân, giữ lại nghệ sĩ nào nên mình cũng chỉ làm cản trở sự nghiệp của người đó, bản thân trở nên mạnh mẽ mới có thể giúp người ta, không phải trơ mắt nhìn nghệ sĩ mình mang theo rơi vào vũng lầy như trước đây, chuyện gì cũng không làm được.

Lương Văn Thanh thở dài, lông mày không tự chủ nhăn lại, hạ quyết tâm. "Anh, anh nói rất đúng..."

"Cái gì rất đúng?" Trong hành lang yên tĩnh, thanh âm trầm thấp giống như tiếng sét, làm Lương Văn Thanh giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện Giản Ngôn Tây đã thử vai xong, mới từ trong phòng thử vai bước ra, hình như là nghe được đề tài hai anh em họ mới bàn luận, khóe miệng cong lên, biết rõ còn hỏi. "Có thể nói cho tôi nghe không?"

Trong lòng Lương Văn Thanh căn thẳng, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây vừa nãy liếc nhìn Ngôn Thu, cảm thấy bầu không khí trở nên hồi hộp, nói. "Chuyện đó..."

"Tôi nghĩ Văn Thanh nên tạm thời rời khỏi cậu một quãng thời gian." Lương Ngôn Thu chặn họng Lương Văn Thanh, con mắt chăm chú nhìn Giản Ngôn Tây, nói. "Em ấy muốn làm người đại diện của cậu nhưng trước đó chưa học gì. Bây giờ học bổ sung, chờ tới khi em ấy hiểu được những chuyện mà người đại diện nên làm thì mới có thể quay về giúp cậu."

Nói nghe hay vậy, vậy dục vingj chiếm hữu siêu cấp trong ánh mắt đấy là gì?

Trong lòng Giản Ngôn Tây cười lạnh, yêu thương trong mắt Lương Ngôn Thu đã không che giấu nữa, trần trụi đến mức người ngoài cũng có thể hiểu,  chỉ có tên ngốc Lương Văn Thanh mới không hiểu, chỉ cảm thấy là anh trai đang lo cho mình.

Sao có khả năng này? Lương Ngôn Thu là người ra sao, Giản Ngôn Tây hiểu rất rõ, mưu mẹo nham hiểm, dục vọng chiếm hữu dồi dào. Bây giờ y nói dễ nghe như vậy, chờ Lương Văn Thanh nghe theo y tạm thời rời khỏi giới giải trí thì sẽ không còn khả năng quay về nữa, giống như chim non bị người ta cắt đi đôi cánh, nhốt trong cái lồng son cả đời.

Cả người không được tự do.

Lương Ngôn Thu cực kỳ yêu Lương Văn Thanh, dục vọng chiếm hữu lại lớn, căn bản không hiểu cái gì là tôn trọng người khác, đây là tính cách của y.

Nếu như y thật sự tôn trọng Lương Văn Thanh, vừa nãy đã không nói mấy lời lẽ lừa lọc này mà phải đem cái lợi và hại nói cho Lương Văn Thanh biết, để cho hắn tự mình lựa chọn. Y bây giờ là đang lừa một tiểu bạch thỏ như Lương Văn Thanh, mà Lương Văn Thanh còn tin lời y. Nghĩ tới đây, Giản Ngôn Tây cười lạnh, nói. "Tôi không đồng ý."

"Cậu không đồng ý?"Lương Ngôn Thu sững sờ, trong lòng vừa kinh ngạc lại phẫn nộ, có cảm giác ngột ngạt, đôi mắt hung dỡ nhìn chằm chằm Giản Ngôn Tây. "Cậu có tư cách gì mà không đồng ý?"

"Tôi không có tư cách không đồng ý, nhưng anh Văn lại có. Lương tiên sinh thử nói xem phương pháp nào nhanh hơn học ngoài thực tiễn. Bây giờ anh Văn bên cạnh tôi, bên trên là Hứa Thích Nam, dù làm sai một vài chuyện cũng không sao, chờ sau khi anh ấy thích ứng được, cũng có thể tự lo liệu một mình, sao còn phải đi học đám lý luận vô dụng kia nữa?"

"Cậu có thể chịu được sai lầm của Văn Thanh, nhưng Văn Thanh thì không..."

"Lương tiên sinh." Giản Ngôn Tây nhíu mày, thô bạo đánh gãy lời nói của y. "Trong miệng của anh, A Thanh năm nay đã 23 tuổi, dựa theo thời gian cổ đại thì cũng đã là cha của đứa con tám tuổi, bây giờ, coi như là ở một quốc gia hiện đại, một năm trước đã bắt đầu làm việc bên ngoài, ai mà không có sai lầm."

Lương Văn Thanh. "..."

Ai có thể nói cho hắn biết tình hình hiện tại là như thế nào?

Thật đáng sợ!

Giản Ngôn Tây đi lên phía trước hai bước, cả người bước ra khỏi trong bóng tối, nhìn Lương Văn Thanh, hỏi: "Anh Văn, bây giờ anh rời đi, chờ ai trở về bên cạnh tôi, tôi cũng đã có người đại diện mới, lúc đó anh phải làm sao? Huống hồ tiếp tục ở lại không phải là không thể học, chỉ là có hơi cực khổ mà thôi."

Đúng vậy, hắn đã rời khỏi Tinh Hải, bây giờ cũng không thể trở về. Hoa Kiệt và Giản Ngôn Tây bây giờ đã trói chặt với nhau, nếu như sau này hắn trở về, bên cạnh Giản Ngôn Tây đã có người đại diện tốt hơn hắn, vậy hắn phải làm thế nào? Trong lòng Lương Văn Thanh bắt đầu dao động, không tự chủ nhìn Giản Ngôn Tây. "Tôi không sợ khổ cực."

Chỉ là hắn sợ sau này nếu có xảy ra scandal gì, hắn không thế giúp cậu.

Giản Ngôn Tây nghe vậy nở nụ cười. "Vậy thì tốt."

Lương Ngôn Thu ở một bên trông thấy Lương Văn Thanh và Giản Ngôn Tây nhìn nhau cười, lửa giận trong mắt bùng cháy, giống như muốn lập tức xông lên đấm cậu ta một quyền, lôi Lương Văn Thanh về nhà, làm cho hắn....

Lương Ngôn Thu nhắm mắt lại, bàn tay chaos sau lưng, trên mặt miễn cưỡng nợ ra nụ cười. "Như vậy cũng được."

Không thể.

Như vậy thật không bình thường.

Lúc trước là bởi vì không muốn A Thanh tổn thương nên mới để cho em ấy rời đi sao? Coi như bây giờ.... 

"Tình cảm của anh và Lương tiên sinh rất tốt sao?" Giản Ngôn Tây nhớ lại bộ dạng vừa rồi của Lương Ngôn Thu, trong nháy mắt xẹt qua một tia hứng thú.

"Đúng vậy." Lương Văn Thanh ngượng ngùng cười. "Tuy rằng cách nhau rất nhiều tuổi, nhưng khi còn bé, anh ấy không ghét bỏ tôi, đi chơi đều dắt tôi theo."

"Hơn kém bao nhiêu tuổi?"

"Mười tuổi."

Giản Ngôn Tây suy tư. "Đã ba mươi tuổi rồi. Đính hôn hay kết hôn chưa?"

Lương Văn Thanh thở dài. "Không có, mẹ tôi sắp sầu đến chết rồi, cũng không nói nổi nữa."

Năm đó cha Lương Ngôn Thu và cha mẹ Lương Văn Thanh đồng thời gặp nạn, bây giờ Lương thị là do Lương Ngôn Thu làm chủ, vậy nên y không muốn ai có thể chi phối suy nghĩ của y, mẹ y sốt ruột cũng chỉ có thể tặc lưỡi cho qua, từ mấy năm trước, Lương Ngôn Thu rời khỏi Lương gia, cơ hội làm mai cũng ít đi.

Lương Văn Thanh nói mấy lời này trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, thoạt nhìn hắn không có ý gì với Lương Ngôn Thu, vừa nãy trong mắt Lương Ngôn Thu, Giản Ngôn Tây thấy tình cảm bí ẩn, hóa ra chỉ là y đơn phương mà thôi. Giản Ngôn Tây tự giác giúp người đại diện ngu ngốc của mình tránh được một kiếp, vui vẻ nhướn mày, lưng dựa vào ghế, đang muốn ngủ một giấc, nghe Lương Văn Thanh thận trọng hỏi. "Cái kia, hôm nay thử vai..."

Giản Ngôn Tây cong miệng. "Qua rồi."

"Không qua cũng không sao, nghe nói trong giới, Trình Viễn là đạo diễn nghiêm khắc nhất, diễn viên ưu tú cũng bị ông ta mắng vài câu muốn ói máu." Lương Văn Thanh vừa lái xe vừa cằn nhằn. "Ông ta già đời, nói cái gì cũng đừng để ý, cứ làm tốt là được."

Không đúng không đúng. A!  Vừa nãy Ngôn Tây nói cái gì?

Lương Văn Thanh cảm thấy bản thân đã bỏ sót gì đó, đầu nghiêng qua một bên, ngơ ngác hỏi. "Cái gì?"

Giản Ngôn Tây nhắm hai mắt, tay phải xoa xoa trán, nở nụ cười. "Nhân vật Đế Thần Trường Đông, tôi qua cửa rồi."

Lấy được???

Đây chính là bộ phim tập đoàn Nguyên Dực đầu tư, Trường Đông là nhân vật linh hồn của phim. Vai nam chính là tiểu thịt tươi Vương Khả, vai nữ chính là hoa đán của Tinh Hải, Thiến Thiến. Là do Trình Viễn làm đạo diễn, so với «Tình Yêu Ngọt Ngào», «Tru Thần» ở một đẳng cấp khác.

Lương Văn Thanh kích động đến phát khóc, đạp phanh xe, rít gào. "Ngôn Tây, Ngôn Tây, cậu quá tuyệt vời."