Trảm Xuân

Quyển 2 - Chương 2




Giữa hồ Đông Giang có đảo Đâu Suất, thạch nhũ Đâu Suất vang danh thiên hạ, tục xưng là động Tiên Nhân.

Lúc Y Xuân lên đảo, trời đã tối, mặt trời sắp xuống núi. Nàng rút một tấm da dê cũ từ ngực áo ra, trên đấy vẽ đầy núi non sông nước ngang dọc, đích thị là địa đồ đảo Đâu Suất.

Trên địa đồ có chữ, chỉ rõ đâu là tổng đường, đâu là phân đường Cự Hạ. Bang Sâm Châu Cự Hạ tọa lạc nơi này.

Y Xuân cầm địa đồ lật ngang lật dọc, nghiêng đầu vẹo cổ nhìn, nhưng có làm thế nào cũng không hiểu.

Lần đầu tiên nhìn bản đồ, nàng bị đống núi non sông nước này làm hoa mắt, cụ thể phải đi đứng thế nào lại hoàn toàn bó tay.

Chạy lung tung một hồi, chợt thấy trước mặt có một gốc cây to tróc hơn phân nửa lớp vỏ, lộ ra thân cây trắng loáng, trên đấy có một mũi tên được người dùng đao khắc lên, trực chỉ hướng tây.

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, lại cúi đầu đọc địa đồ… Đoán chừng hướng tây hẳn là phương hướng chính xác, bèn đi theo mũi tên.

Không bao lâu sau, quả nhiên trước mặt lại có một gốc cây bị bóc vỏ, trên thân vẫn là một mũi tên.

Mũi tên này đã gợi lên hứng thú của Y Xuân, nàng cứ thế đi theo chúng, xem kết quả thế nào.

Chưa đến nửa canh giờ, trước mắt bừng sáng, nàng đã về lại bên hồ.

Ven hồ, trên gốc cổ thụ buộc một sợi thừng, thừng thắt vào một chiếc thuyền con. Mũi thuyền đặt một cái bếp nhỏ, bếp đang hấp một nồi cua to sắp chín, vỏ cua đỏ tươi.

Tiểu Nam Qua đã lâu không gặp đang vớt một vò Thiệu Hưng ấm được ngâm trong chậu nước nóng ra, rót đầy hai chén rượu nhỏ trên bàn, sau đó vô cùng tự nhiên vẫy tay về phía nàng: “Tỷ tỷ, đến xơi cua nhé?”

Y Xuân ngây ra.

Rèm thuyền được vén lên, Thư Tuyển ló nửa người ra, đưa ánh mắt sáng rực tia khắp người nàng hồi lâu, sau cùng lại bùi ngùi thở dài.

Bắt chuyện một câu đi, hắn thôi thúc chính mình. Nói rằng đã lâu không gặp, ba lượng bạc nàng để lại khi trước quá ít, rõ là xem thường người khác, vậy nên ta đặc biệt đến tìm và trả lại tiền cho nàng, còn nữa, trên đời chẳng có việc gì không buông bỏ được, nên nhìn nhận sự việc đơn giản một chút, nàng vẫn còn bé, cuộc đời còn dài, sau này thể nào cũng sẽ gặp được người tốt hơn, ví dụ như ta này, nàng xem, có phải ta rất tốt không…

Nhưng, những lời này dường như chẳng dễ gì thốt ra được, nhất là thốt ra bằng miệng của hắn.

Vì thế, hắn trừng mắt hằn học nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng lại vẫy tay: “Qua đây qua đây.”

Y Xuân vẫn hơi kinh ngạc, ngỡ ngàng, chậm chạp đến gần, dường như chưa tin tưởng vào mắt mình lắm, ngạc nhiên hỏi: “Thư Tuyển? Thực sự là huynh?”

Hắn muốn bẹo má nàng vài cái, xem cuối cùng là thật hay giả.

Hơn nửa năm không gặp, hắn tìm rất lâu rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn cách đối phó với bất kỳ phản ứng gì của nàng. Chỉ là không ngờ nàng lại gọi tên hắn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, mỗi lần hắn bày tỏ là một lần nàng cự tuyệt, tựa hồ chưa từng xảy ra tình huống xấu hổ nào.

Y Xuân bỗng bừng tỉnh: “Mũi tên nọ là huynh vẽ! Huynh đã sớm nhìn thấy ta rồi? Sao không chào một tiếng? Lại lén lút làm việc xấu xa gì à?” Dứt lời lại cười sảng khoái.

Thư Tuyển cũng cười khẽ, nắm tay áo kéo nàng lên thuyền, chỉ vào nồi cua trên bếp: “Có làm gì đâu, mời nàng xơi cua luộc thôi mà.”

Rượu vừa ấm, cua vừa chín tới, Y Xuân nhướng mày, thoải mái ngồi xuống.

“Sao huynh lại ở đây? Đến chơi hử?” Nàng hỏi.

Thư Tuyển trước giờ thích du sơn ngoạn thủy, dù gì hắn cũng có tiền và thời gian, ngẫu nhiên gặp ở bất cứ nơi nào khắp năm sông bốn biển, đều là duyên phận. Xa nhau đã hơn nửa năm, hôm nay gặp lại hắn, thật sự chẳng có gì thay đổi, thân thiết như xưa.

Hắn “à” một tiếng, không rõ ý gì.

Tiểu Nam Qua bưng dấm gừng lên, cười khì: “Tỷ tỷ, bọn em cả nửa năm nay đều đi tìm tỷ! Không tin thì tỷ cứ hỏi chủ tử. Ngài ấy vì tìm tỷ mà sốt ruột đến cơm cũng biếng ăn, ngủ không ngon giấc, lúc nằm mơ đều gọi tên của tỷ cả!”

Chẳng dễ gì trùng phùng, cậu nhất định phải tạo cơ hội cho chủ tử! Tục ngữ nói Hảo nữ phạ triền lang(1), muốn buồn nôn bao nhiêu cứ buồn nôn bấy nhiêu, tiểu Nam Qua sôi sục ý chí.

(1): ý chỉ trai mặt dày bám riết lấy một cô gái, đến khi cô ấy quen với việc có người kia ở bên mình, không thể thiếu mình mới thôi.

Y Xuân cười không đáp, Thư Tuyển chậm rãi bóc vỏ cua, tựa như không ai bỏ vào tai lời nói dạt dào tình cảm kia của cậu.

Tiểu Nam Qua rời đi với tâm trạng hận sắt không rèn nổi thành thép.

“Nửa năm nay du ngoạn ở đâu thế?” Thư Tuyển rót đầy rượu Thiệu Hưng cho nàng, thuận miệng hỏi.

Lời vừa buông, không khí xấu hổ mập mờ khi nãy liền biến mất, Y Xuân nói cười liên mồm, khoa tay múa chân kể lại những chuyện thú vị về người và việc đã gặp trên đường, đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên, gương mặt bừng sáng.

Thư Tuyển chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại bồi vài ba câu, khiến nàng càng kể càng vui vẻ.

Cuối cùng kể đến địa đồ mình đang cầm trên tay, Y Xuân cười: “Ta vốn định đến Thiệu Châu xem thử, đấy là quê nhà của Dương Thận, ai ngờ rẽ sai hướng, lại đến được Hành Châu kế bên. Lúc vượt sông gặp một cô gái mang hành trang toàn là tranh cuộn, ta thấy người ta vất vả quá bèn vác hộ, cô ấy vừa tốt lại vừa khéo miệng, biết ta muốn tìm Cự Hạ bang liền bảo mình biết đường, rồi vẽ tặng ta một tấm bản đồ. Tiếc là ta không biết xem, đã phụ lòng tốt của người ta rồi.”

Thư Tuyển lẩm bẩm: “Nàng đúng là may mắn, vậy mà lại bắt gặp cô nàng Trần Thiển kia. Biết bao nhiêu kẻ đánh nhau toát đầu chỉ vì muốn nhờ nàng ta vẽ một tấm bản đồ, nàng ta còn không chịu, thế mà lại tặng không cho nàng.”

Mắt Y Xuân sáng lên: “Huynh cũng biết người này hử? Cô ấy quả thực tên Trần Thiển, đúng là một người tốt!”

Người tốt tính nhất là nàng mới đúng, Thư Tuyển nghĩ thầm, cũng chỉ vì tính cách ấy, nàng mới có thể hành tẩu giang hồ trôi chảy đến vậy, mọi người đều không kìm nổi việc khoan dung đôi chút với mấy kẻ dị hợm như nàng.

“Nàng tìm Cự Hạ bang làm gì?” Thư Tuyển ra vẻ như vô ý thốt ra câu hỏi mấu chốt này.

Y Xuân chẳng chút nghi ngờ, sảng khoái đáp lời: “Thay Dương Thận báo thù cho người nhà.”

Hóa ra là vậy, Thư Tuyển đến tận giờ mới ngộ ra, tháo gỡ được mọi gút mắt. Yến Vu Phi từng bảo Dương Thận thân mang huyết hải thâm thù, hắn cũng chẳng hỏi nhiều, hóa ra kẻ thù của y là Cự Hạ bang.

Hắn nhìn Y Xuân bằng thần sắc phức tạp, trên gương mặt nàng không hề có bóng dáng của thù hận, có lẽ trong lòng nàng, tìm Cự Hạ bang chẳng qua chỉ là giúp Dương Thận hoàn thành tâm nguyện, mục đích chỉ đơn giản vậy thôi.

“Chuyện này chẳng dễ dàng gì.” Thư Tuyển chậm rãi nói, chọn con cua to nhất trong nồi đưa cho Y Xuân, “Bang Cự Hạ không phải môn phái vô danh tiểu tốt, chỉ bằng mỗi mình nàng mà muốn giết thẳng vào trong, đi mười chết cả mười. Nàng cân nhắc kỹ lại thì hơn.”

Y Xuân gật đầu, nói: “Ta biết bọn chúng rất lợi hại, vậy nên lần này chỉ đến điều tra, hoàn toàn không có ý ra tay.”

Điều tra, Thư Tuyển kìm không nổi, bật cười. Lý do của nàng lúc nào cũng vô cùng kỳ quặc nhưng lại chính đại quang minh, khiến ai nghi ngờ nàng đều trở thành những kẻ xấu xa nham hiểm.

Hắn lại lựa vài con cua to đưa cho nàng, bỗng nói: “Nàng chỉ muốn điều tra, người khác lại chưa hẳn nghĩ như thế. Tốt hơn hết là đừng đi bây giờ.”

Y Xuân lắc đầu lia lịa.

Hắn thở dài một hơi, chống cằm nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Nếu nàng nhất quyết muốn đi, ta chỉ đành phải ngăn lại, không thể để nàng đến đấy.”

Y Xuân hơi kinh ngạc, rượu suýt nữa đã sánh ra.

Thư Tuyển nhếch môi cười: “Dường như nàng đánh không lại ta đâu?”

Đôi mày nàng từ tốn cau lại, nhưng thần sắc chẳng có vẻ gì là nổi giận hay hoảng hốt vì bị lừa. Chén rượu điềm nhiên được đặt lại lên bàn, giọng nàng bình thản: “Tại sao? Huynh cũng là người Cự Hạ bang à?”

Thực ra Y Xuân chẳng biết tý gì về lai lịch của Thư Tuyển, có điều trước nay nàng kết giao bằng hữu đều dựa trên việc tính cách có hợp nhau không, nếu người ta không khai lai lịch, nàng cũng chả lắm mồm nhiều chuyện.

Thần sắc hắn hàm chứa ý khinh thường: “Sao có thể. Chỉ là ta nợ người một phần ơn nghĩa, không thể không trả, tạm thời trú lại đây. Cứ tưởng kẻ đến gây chuyện là Yến môn, không ngờ lại là nàng.”

Y Xuân thoáng đăm chiêu, rồi lập tức đứng dậy: “Nếu chuyện này khiến huynh khó xử thì ta xin cáo từ trước. Chờ huynh trả xong nợ thì ta đến sau.”

Muốn giữ nàng lại, nhưng không nghĩ ra được cớ gì hay. Thư Tuyển với tay, nắm lấy cổ tay nàng, vừa định lên tiếng, chợt thấy nàng ôm bụng, mặt cau chặt lại.

Lần này quả thực khiến hắn hoảng hốt: “Sao thế này?”

Nàng run giọng: “Bụng… Đau bụng!”

Thư Tuyển ngoái đầu nhìn nồi cua hấp trước mặt nàng, nhất thời vỡ lẽ: “Nàng ăn nhiều quá rồi.”

Cuối cùng Y Xuân chỉ có thể vô lực nằm dài trong khoang thuyền, thượng thổ hạ tả trọn một ngày, thân thể có làm bằng sắt cũng chẳng chịu nổi loại giày vò này, đừng nói đến chuyện tìm Cự Hạ bang, đến cả việc đi đứng còn khó khăn nữa là.

Thư Tuyển cực khổ ngày đêm túc trực chăm sóc, chốc chốc đổi khăn ấm chườm đầu cho nàng.

Hắn chậm rãi buông lời: “Đây là do nàng xui xẻo, không liên quan gì tới ta.”

Y Xuân sắc mặt xám ngoét: “Huynh cũng ăn mà, sao vẫn khỏe mạnh thế kia?”

“Thuốc độc ta nuốt phải còn chẳng xảy ra vấn đề gì, huống hồ chỉ là hai con cua.”

Hắn thấy nàng hơi có vẻ không phục, mắt đảo một vòng, bỗng nảy ra một kế hay, rồi phủ người sát xuống, chống tay cạnh đầu nàng, thấp giọng: “Này nhé, tiểu Cát, chúng ta trao đổi đi, cả hai bên đều chẳng thiệt hại gì. Cái chỗ hoang vu đến độ chim không thèm ỉa này chán chết được, chi bằng nàng ở lại chơi với ta vài ngày, đổi lại ta sẽ bày cách đối phó Cự Hạ bang cho nàng. Thấy thế nào?”

“Vụ này… hình như huynh lỗ vốn đấy?” Y Xuân nhìn hắn với vẻ hơi cảnh giác, người này vừa tùy hứng vừa xảo quyệt, trước nay chưa từng chịu thiệt, không chừng sau đó lại đề ra yêu cầu lạ đời gì gì đấy bắt nàng trả nợ.

Thư Tuyển cười hì hì, bới một chiếc cần câu từ trong góc thuyền ra: “Nàng dạy ta câu cá, vậy thì ta không lỗ rồi.”

Thế là Y Xuân trú lại hồ Đông Giang với hắn, ban ngày rỗi rãi thì dạy hắn câu cá, đào đất tìm giun làm mồi, dọa hai chủ tớ bọn họ muốn trốn cũng không kịp.

“Tỷ tỷ! Sao tỷ dám cầm thứ kia trên tay chứ? Còn không mau vứt đi!” Tiểu Nam Qua ôm đầu hét ầm lên, làm như mấy con giun béo tròn này sắp bò thẳng lên mặt cậu ta vậy.

Y Xuân ù ù cạc cạc nhìn bọn họ: “Giun làm mồi câu cá là tốt nhất đấy, còn không thì dùng ấu trùng cũng được. Lẽ nào hồi trước các người không dùng những thứ này làm mồi à?”

Thư Tuyển nhìn đám giun lúc nhúc với vẻ tởm lợm, thấy Y Xuân bốc một con đưa đến, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh, sắc mặc hiếm khi xám ngoét.

Y Xuân thấy bộ dạng hắn như thế thì hơi buồn cười: “Lớn vậy rồi mà còn sợ giun hả?”

Một Thư Tuyển ‘không sợ trời chẳng sợ đất, bốn bể chỉ có ta là nhất’, vậy mà giờ lại sợ con giun bé tí, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười. Hắn vẫn cứng miệng: “Ta không sợ, chỉ là rất ghét, không muốn sờ vào.”

Y Xuân cố ý bắt con giun mập mạp nhất nhét vào tay hắn, lập tức thấy hắn đứng bật dậy chạy tóe khói, biến mất nhanh như chớp. Nàng không khỏi cười ha hả.

Đến khi Thư Tuyển vác cái mặt xanh lè về, tiểu Nam Qua đã chèo thuyền đến bờ bên kia, lấy bạc mua nước vo gạo rồi.

Y Xuân ngồi trên một tảng đá bên bờ, cầm cần nghiêm túc câu cá. Ánh nắng phủ lên người nàng một lớp vàng óng, dáng người tinh tế mềm mại, vài sợi tóc rối lóe ánh kim phất phơ theo gió, làm lòng hắn nhộn nhạo lắm thay.

Hắn khẽ khàng đến gần, ngồi xuống, thấp giọng: “Này, nàng làm thầy giỏi thật ấy, học trò vừa nhập môn, phải kiên nhẫn mới đúng chứ.”

Y Xuân cười vang đưa cần trúc sang, một tay vịn cần, một tay nắm lấy tay hắn, lòng không tạp niệm, bảo ban: “Cổ tay phải vững, không cử động nhiều, nếu không, cá đến rồi huynh sẽ không phát hiện được. Câu cá là phải chuyên tâm và kiên nhẫn, nếu huynh không có lòng thì khó mà thành.”

Tội lỗi quá, nàng đúng là thầy tốt, song tên học trò lại chẳng tốt đẹp gì. Lời nàng dạy, dường như hắn chẳng bỏ vào tai nổi một chữ.

Hắn chỉ thấy độ cong đẹp đẽ của cằm nàng, chiếc mũi nhìn nghiêng thẳng thóm, hàng mi chớp động lên xuống, bên trong ẩn chứa đôi con ngươi lóe hàn quang khiến người người kinh hồn bạt vía. Trên cơ thể nàng chẳng vương mùi của bất kỳ loại huân hương nào, tóc buộc cao nhẹ nhàng khoang khoái, trên cổ lấp lánh giọt mồ hôi, song chẳng những không khó ngửi, ngược lại còn quyến rũ mê người.

Chỉ muốn nuốt thẳng nàng vào miệng, đến xương cũng không nhả ra.

Thích nàng thật ư? Thư Tuyển tự hỏi mình.

Thực ra hắn cũng không thể phân biệt rõ rốt cuộc đấy là cảm giác gì, chỉ biết rằng có một nỗi niềm thôi thúc hắn đến gần nàng, gần, lại gần hơn nữa. Nỗi niềm ấy mãi thì thầm, rằng vẫn chưa đến lúc buông tay, vẫn chưa đến lúc ly biệt, hắn thậm chí còn tham lam hơn, luôn cảm thấy rằng không đủ.

Có khi nghĩ đến nàng, lòng lại đau đớn dịu dàng, rõ ràng là đau, nhưng lại không kìm được hạnh phúc.

Có khi mơ về nàng, lòng lại khoan khoái chẳng gì sánh được, rõ ràng là khoan khoái, nhưng lại chua chát lắm thay.

Chẳng biết có phải thích hay không, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời mình, hắn lại bị kích động bởi một người con gái.

Loại kích động dường như vừa không, vừa có liên quan chặt chẽ đến thể xác, vừa đặc biệt, vừa mãnh liệt.

Nàng khẽ nhắc bên tai: “Cắn câu rồi! Kéo nhanh lên!”

Thư Tuyển nhấc cần lên theo bản năng, vận nhiều lực, được một chú cá béo tròn bay lên, cái đuôi vùng vẫy giữa trời vạch nên một đường cong tuyệt đẹp, nước cứ thế văng đầy vào mặt hai người.

Y Xuân hai mắt sáng rực, tán thưởng: “Không tồi đâu! Lần đầu đã thành công rồi! Huynh đúng là lợi hại!”

Giọt nước trên mặt nàng lấp lánh tựa thủy tinh, ánh sáng long lanh khúc xạ như chọc vào mắt hắn, đau đớn hãi hùng, hắn khép hờ mắt, rồi lại mở ra.

Nàng rất nguy hiểm, nhưng dù hiểu được điều này thì cũng đã chẳng thể làm gì. Chẳng thể làm gì được nữa.

“Đa tạ thầy dạy hay.” Hắn cười nghiêm túc, nâng ống tay áo lau nước trên mặt mình.