Trảm Xuân

Quyển 2 - Chương 17: Vĩ thanh




Hôm ấy, con cáo già là Yến môn chủ gặp con cáo bự Thư Tuyển, một “con” thì vội vã chạy về nơi đã hẹn, giữa đường đã lạc vài chập, “con” còn lại thì vừa bị sát thủ tập kích, cả người nhếch nhác.

Hai con cáo chạm mặt nhau, cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả.

Thư Tuyển hào phóng đưa Yến môn chủ đến núi tuyết ở phía Tây Bắc đất Điền, mộ của cha chàng đường hoàng nằm dưới gốc gây, khiến Yến môn chủ mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Thư Tuyển vác hai bình Thiêu Đao Tử đến, đưa lão một bình, chỉ bảo: “Giờ lão tới rồi, dù là thù cũ hay oán mới, cũng chẳng còn gì phải trốn tránh nữa. Lão muốn quật mộ, quất xác, cứ việc làm. Nhớ là làm xong thì chôn lại, dọn dẹp mồ mã đàng hoàng là được.”

Dứt lời, chàng xoay người đi mất.

Yến môn chủ cười nhẹ: “Ta không muốn quật mộ hay quất xác, cứ xem là đến thăm một anh hùng hiệp khách đã qua đời vậy. Thư Tuyển, cậu và cha cậu, thực ra rất giống nhau. Tới đây uống vài chén với lão già này đi.”

Thư Tuyển cũng cười, gãi mũi, hãy còn trẻ nên vẫn còn tính hay hờn mát, “Ta sao mà giống ông ấy?”

Yến môn chủ rót một bình Thiêu Đao tử lên bia của Thư Sướng, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Bao nhiêu năm rồi, đều đã qua cả. Nó chết rồi, ngươi cũng đã chết, người đã chết thì tính toán ân oán lúc còn tại thế làm gì? Cuối cùng cũng sẽ đến ngày những người còn sống đều chết cả, ngày ấy ta chỉ cho rằng nó nghĩ không thông, hóa ra ngươi cũng vậy.” Lão lặng lẽ uống một chén, hồi lâu không nói.

Thư Tuyển ngồi xổm cùng lão giữa tuyết, uống Thiêu Đao Tử rồi cười: “Lão già ông nói thì hay, những người còn sống đều chết cả, vậy nghiệp bá phát triển Yến môn tính sao đây?”

Yến môn chủ chậm rãi lắc đầu, “Chính vì con người rồi sẽ chết đi, nên mới phải mưu một phen bá nghiệp. Phải để lại một vài điều gì đó, dù là trong lòng người hay trên thế gian, đấy là những thứ mà chết đi rồi sẽ không thể mang theo, nếu không, uổng phí một đời, sống làm gì nữa?”

Lão thấy Thư Tuyển chỉ cười, nụ cười thật nhạt lại lơ đãng, bèn nói: “Ta có hai đứa con gái, lớn mười chín, nhỏ mười bảy, chưa từng hứa gả. Nếu cậu có ý với Yến môn, ta gả cả hai cho cậu. Tiểu tử, đàn ông trên đời, sao có thể không mưu nghiệp lớn?”

Thư Tuyển vẫn chỉ cười, đôi mắt cong cong. Chàng chỉ trời rồi chỏ đất, nói: “Nghiệp lớn của ta, chính là cả đời này làm một kẻ giang hồ lắm tiền nhiều thời gian, cưới một người vợ tốt, sinh một trai một gái. Dù là lòng người hay thế gian, có vết tích do ta để lại hay không, thì quan trọng gì? Chỉ cần cả đời này, mình sống vui vẻ hay không. Lão già, lão và ta không cùng đường.”

Yến môn chủ ha hả cười hai tiếng, vỗ vai chàng, không bàn tiếp nữa.

Ngày kế xuống núi, biết tin Y Xuân bị giam lỏng ở Yến môn, Thư Tuyển trẻ tuổi đi nhanh, đến Yến môn rước vợ ra trước một bước.

Ra khỏi thành Giang, từ phía xa đã thấy xe ngựa của Yến môn chủ, lúc lướt qua hai người, xe dừng lại một chút, Yến môn chủ ló đầu ra nhìn, gật đầu cười: “Thế nhé, từ biệt không hẹn ngày hội ngộ.”

Sau khi xe ngựa đi xa, vẫn có thể nghe được giọng của Y Xuân, “Hóa ra một tháng nay chàng đi cùng lão già Yến môn, lão là người thế nào?”

Thư Tuyển nghiêng đầu suy nghĩ. “Ờ… Là một anh hùng, đại khái là kiểu thay triều đổi đại dựng trời mở đất ấy.”

“Thế thì mệt mỏi quá.”

“Thì thế, mệt lắm.”

Đi được một đoạn, nàng lại nói tiếp: “Thư Tuyển, ta có một tin mừng muốn báo chàng.”

“Ồ? Muốn bảo ta rằng cả tháng nay nàng sống rất tốt, tự nuôi mình thành một con heo mập rồi à? Đúng là mừng thật…”

“Không phải, thực ra… Ta có thai rồi.”

“Có thai à, đúng là mừng thật… Cái gì? Có thai?!”

Có người ngã lăn ra đất, có vẻ một hồi một chốc không bò dậy nổi. Có người cười, có người hét, có người nhảy, có người ồn ào, cuối cùng tất cả quay về với tĩnh lặng, chỉ có giọng nói hơi run của Thư Tuyển vang lên.

“Ngày mai phải xách tiểu Nam Qua về, nàng ổn định một chỗ cho ta, không được hớt ha hớt hải.”

Hình như kẻ hớt hải nhất là Thư-nào-đó sắp được làm cha mới đúng.

Y Xuân cứ ha hả cười suốt, thừa cơ thò tay vò rối đầu tóc dài thướt tha của chàng, vùi cái đầu rõ ràng đang kinh hoàng lúng túng, mất hồn mất vía, vui mừng vô cùng lại làm ra vẻ bình tĩnh kia vào lòng mình.




Lời cuối: Từ ngày “bấm máy quay” đến nay đã gần hai năm, mình cũng chả biết tại sao bản thân lại lười và rầy rà đến thế, thực xin lỗi các bạn đã quan tâm theo dõi bộ truyện này. Nhưng đúng như lời hứa của mình với một vài bạn, truyện đã hoàn chính văn trong ngày cuối cùng của năm 2015.

Đêm nay là giao thừa, chúc các bạn có một cái Tết Nguyên Đán tròn vành, hạnh phúc.❤

2014.05.22 – 2016.02.07

From Kéo with❤