Ngư ông chèo thuyền về, chiếc thuyền khe khẽ đong đưa giữa lòng hồ, mái chèo khua bọt nước bắn lên ướt góc áo Y Xuân.
Sương mù dần tan, ánh sáng trong trẻo dần trải dài trước mắt, đẹp hơn cả cảnh sắc sóng nước mờ mịt trước đấy ba phần, tiếc rằng đã chẳng còn ai có tâm trạng thưởng thức.
Được nửa đoạn đường, chợt nghe phía xa vọng đến tiếng đàn tam huyền ngân tịch tình tang, phá cách thảnh thơi, tấu một điệu rồi lại có giọng nam nào đấy ca vang: “Viễn thị phi, tầm trệ sái, địa noãn Giang Nam yến nghi gia, nhân nhàn thủy bắc xuân vô giá. Nhất phẩm trà, ngũ sắc qua, tứ quý hoa.(1)“
(1): Thanh bình chẳng ở đâu xa, Giang Nam ấm áp yến vào nhà, nhàn nhã nước trôi xuân vô giá. Trà thượng hạng, dưa ngũ sắc, bốn mùa hoa nở. Đấy là một điệu từ ngắn – “Lạc Nhàn”, gợi lên tâm tình sống thanh nhàn êm ả nơi trần thế, trốn tránh sự đời, ngắm nhìn mây nước thoáng qua.
Tình cảm này cảnh sắc nọ, tiếng hát ấy con người kia, tất cả lại khiến lòng người thoắt cái đã thoải mái khoáng đạt hẳn, tựa như đang ở núi tiên.
Tiếng ca ngày càng gần, giữa màn sương có một chiếc thuyền đánh cá mui đen cỡ nhỡ chầm chậm trôi đến.
Người chèo thuyền lia đôi mắt to tròn sang, cười hì hì với Y Xuân: “Giờ mới đúng là có duyên này, tới tận đây mà vẫn gặp được nhau.”
Dứt lời, cậu lại gọi với vào khoang thuyền: “Chủ tử ra đây nhanh lên! Người trong lòng người đang ở đây kìa!”
Người. Trong. Lòng.
Đôi mày Dương Thận chợt nhướng lên, cúi đầu liếc thoáng qua Y Xuân, vẻ mặt nàng mờ mịt.
Màn trúc được vén lên, Thư Tuyển xỏa tóc, uể oải lộ đầu ra nhìn quanh một vòng, nghiêm mặt đáp: “Đâu nào?”
Tiểu Nam Qua lại bắt đầu nháy mắt ra hiệu: “Bớt ra vẻ đi ạ, là ai cứ mỗi ngày nhắc đến người ta dễ cũng phải mười lần trước mặt em? Giờ người ta ngay trước mặt đây rồi, người lại bắt đầu làm bộ.”
Thư Tuyển thở dài một hơi: “Mỗi ngày ta xướng cái tên tiểu Nam Qua của mi hơn hai mươi lần, lẽ nào là thích mi hử?”
Tiểu Nam Qua cười đáp: “Đấy là đương nhiên, trong lòng chủ tử, em hẳn phải ở vị trí đầu tiên rồi.”
Thư Tuyển liếc cậu một cái, không lôi thôi nữa.
“Huynh cũng đến dạo hồ à?” Y Xuân hỏi. Thực ra nàng khá thắc mắc rằng Thư Tuyển làm nghề gì, hình như trước giờ chưa từng thấy hắn làm việc, cả ngày mặc y phục sang trọng, trọ ở phòng khách chữ Thiên, ăn tại quán có giá từ một lượng trở lên, du sơn ngoạn thủy khắp nơi.
Lẽ nào hắn là con cháu nhà gia thế? Nhưng công phu của hắn không tốt lắm, nàng đã từng chứng kiến.
Thư Tuyển không trả lời nàng, trái lại vỗ khoang thuyền của mình: “Hôm nay tâm trạng tốt, qua đây, ta đưa các cô đến biệt viện mình chơi.”
Người này luôn quyết định tùy hứng, thoắt lạnh thoắt nóng, hai ngày trước vẫn còn lạnh lùng, nay lại mời mọc, đúng là khó đoán.
Y Xuân đang nghĩ cách từ chối khéo, nàng và Dương Thận còn phải về Giảm Lan sơn trang gấp để thăm sư phụ, ai ngờ Dương Thận đã đồng ý rất thoải mái: “Đa tạ vì lời mời thiện ý, nếu bọn ta từ chối thì bất kính rồi.”
Nàng không khỏi sửng sốt, Dương Thận khẽ giữ tay nàng lại, giọng bé như tiếng muỗi kêu: “Chuyện sư phụ hơi lạ, đừng vội trở về.”
Thuyền chài từ tốn lướt về hướng tây, đến chiều muộn, cuối cùng nó cũng đã tấp vào một bãi đá ngầm to bên bờ hồ. Trên nền đá có một tiểu viện, xung quanh là một dãy tường vây thấp màu trắng, đứng ngoài trông thấy được nóc nhà bằng ngói xanh trong viện, nom rất thanh thoát và tinh tươm, khác xa với sự hưởng thụ xa xỉ mà Thư Tuyển thường thể hiện.
Vật dụng trong nhà đều được chế tạo từ gỗ mây già, chẳng có vẻ gì là trang hoàng xa hoa.
Tiểu Nam Qua bưng trà mới pha và một mâm dưa hấu mọng nước lên, cười bảo: “Tỷ tỷ thích ăn gì cứ nói, hôm nay cho tỷ thưởng thức tay nghề của tôi.”
Y Xuân ngoạm một miếng dưa to, lúng búng đáp: “Làm đại món nào cũng được. Nghe đồn Thư Tuyển huynh sở hữu rất nhiều thứ hiếm lạ, bài hát lúc nãy cũng do huynh tự sáng tác ư? Tên gì thế? Hay lắm ấy.”
Thư Tuyển chống cằm, uể oải tựa người vào ghế mây, khe khẽ cười: “Tiểu Cát thích à? Vậy tối nay đến phòng ta nghe hát đi, chỉ hát tặng một mình nàng thôi, người khác có muốn nghe cũng chẳng được.” —– Đây chính là điển hình của tật thích đùa dai, muốn phá hoại.
Dương Thận hắng giọng, lạnh nhạt đón lời: “Đa tạ Thư công tử đã mời, hai người bọn ta không dám làm phiền buổi cơm tối nay, chỉ ngồi một lát rồi đi.” —– Đây chính là tiêu biểu của việc chuyển hướng đề tài cộng thêm cảnh cáo âm thầm.
Y Xuân tiếp tục xuýt xoa ăn dưa hấu, như chẳng nghe chẳng thấy gì cả. —– Còn đây chính là đại diện của cái sự… không phải giả ngu thì là khờ thật.
Thư Tuyển như vô tình buột miệng: “Dù gì thì các cậu trông có vẻ chẳng bận bịu mấy, ta cũng vậy, sao không ở đây thư giãn vài ngày, cớ gì cứ thích xông pha quát đánh hô giết ngoài kia?”
Dương Thận đanh mặt lại: “… Anh biết bọn ta kết thù với Yến Vu Phi à?”
“Ta nào có biết.” Hắn bật cười, “Chẳng là hôm ấy gặp tiểu Cát ở Trữ Anh viên, nghe nói nàng làm việc cho Yến Vu Phi, chưa đến hai ngày sau, các cậu lại rời đi. Trước giờ gã Yến Vu Phi ấy rất nhỏ mọn, đã không giết các cậu thì việc lôi ra hành hạ vài lượt cũng là bình thường thôi.”
Y Xuân hấp tấp nuốt miếng dưa: “Thư Tuyển, huynh đang giúp bọn ta hử? Cảm ơn huynh!”
Thư Tuyển quay mặt đi, nhạt giọng đáp: “Ta đâu nào giúp cô, đừng có mà tưởng bở.”
Y Xuân chẳng có vẻ gì là phật lòng, thò bàn tay đầy nước dưa vỗ vỗ vai hắn: “Đừng chối mà, ta biết huynh không phải người xấu, chỉ hơi độc miệng thôi.”
Thư Tuyển cau mày liếc vết bẩn to trên vai mình, lại ngẩng đầu nhìn nàng, lại bởi vì đôi mắt long lanh kia, hắn thấy mình chẳng tài nào thốt nên lời được.
Hắn từng tiếp xúc với rất nhiều người, trước giờ, đa số họ đều là loại đạo đức giả và ích kỷ, trên giang hồ có ai không mưu lợi vì mình đâu. Chẳng biết từ khi nào mà chữ “hiệp” đã biến tướng, biết một chút võ, giắt vũ khí bên mình, xông xáo vài năm trong chốn giang hồ thì đã có thể tự xưng là hiệp khách.
Hắn cũng từng tiếp xúc với vô vàn người khôn ngoan, có kẻ hễ xem là nhớ, có kẻ tài hoa tuyệt diễm, có kẻ mưu lược hàng đầu.
Hắn luôn có thể phân loại bọn họ, người giao thiệp được, người không.
Khi vừa gặp Cát Y Xuân, hắn đã liệt nàng vào phạm vi không nên quen biết.
Một con nhóc bẩn thỉu, vô cùng khờ khạo, lăn lộn trong giang hồ rồi sẽ thu hút vài mối phiền phức to, quen biết nàng sẽ chỉ khiến hắn thêm phiền toái.
Nhưng hình như hắn nhầm rồi.
Thực ra ấy, chẳng thể chỉ dùng hai chữ “khờ khạo” đơn giản mà diễn tả được con người nàng.
Phải hình dung như nào mới đúng đây?
Thư Tuyển chống cằm đánh giá nàng tỉ mỉ, từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, như thể nóng lòng muốn cởi sạch quần áo mà soi cho rõ, chẳng để ý gì đến ánh mắt lạnh băng của Dương Thận.
Nàng có hiệp khí… Không đúng lắm, vì còn bé nên thói thô lỗ vẫn chiếm phần nhiều.
Nàng rất thông minh… Cũng chẳng chính xác, là kiểu thông minh lộn xộn mơ hồ, khi nhạy bén khi ngốc nghếch.
Nàng là vật thể không xác định, khó mà sống tốt giữa cái giang hồ hỗn tạp này, tựa như một cơn gió. Nàng như vô tâm, chẳng ai có thể khiến nàng tổn thương. Nàng lại như rất rộng lượng, rất rất rộng lượng, những ân oán nhỏ bé này chẳng thể khiến nàng bận lòng.
Nàng thực sự rất mâu thuẫn, rất thú vị, rất khiến người ta không nỡ buông tay, cứ muốn tiếp xúc với nàng nhiều hơn ít lâu, hiểu thêm một chút.
Thư Tuyển bỗng nhe răng cười, cười cực kỳ mờ ám: “Tiểu Cát, hình như ta ngày càng thích cô rồi, làm sao đây?”
Y Xuân bình thản nhìn hắn, cười đáp lại: “Ta cũng rất thích huynh đấy, Thư Tuyển.”
Thư Tuyển nắm lấy bàn tay nhớp nháp của nàng, nhíu nhíu mày rồi kìm nén: “Từ giờ trở đi, chúng ta làm bạn nhé.”
Y Xuân gật đầu lia lịa: “Tốt quá tốt quá.”
Họ đang đùa à? Dương Thận đặt cái chén đang lệch sang một bên lại ngay ngắn, sắc mặt cực xấu: “Sư tỷ, trễ rồi đó, chúng ta về đi thì hơn, đừng làm phiền nhà người ta nữa.”
Y Xuân đánh rụt tay về.
Thư Tuyển khẽ than: “Tiểu Cát, đã là bạn thì cứ ở lại vài ngày. Nếu cô bị Yến Vu Phi giết, ta sẽ buồn đấy.”
… Đây là lời khuyên của bạn bè ư?
Y Xuân liếc sang Dương Thận, y lại quay mặt đi, lạnh nhạt buông lời: “Sư tỷ, ta theo tỷ thôi.”
Nàng nhìn nhìn hai bên, gãi gãi đầu: “À… Giờ khuya thật rồi, chúng ta không biết đường lại phiền tiểu Nam Qua đưa thuyền, thế thì chẳng tiện cho lắm. Ở lại một đêm, mai rồi đi nhé?”
Dương Thận không xoay lại, chất giọng vẫn nhàn nhạt: “Được thôi, ta thế nào cũng được.”
Hẳn là y giận rồi.
Lúc dùng cơm, Y Xuân thường xuyên tia sang Dương Thận, thấy y chẳng có gì khác thường cả, sắc mặt như cũ, song nàng khẳng định là y đang giận.
Ánh mắt Thư Tuyển long lanh hơn thường ngày, lập lòe ánh sáng khiến người khác sởn gai ốc, liên tục gắp thức ăn, xới thêm cơm cho nàng, nhiệt tình đến mức khiến ai nấy chẳng kịp trở tay.
Tình huống vô cùng kỳ quặc, đúng là làm người ta chẳng hiểu mô tê gì.
Ăn cơm xong, Y Xuân cầm chén trà ngồi xổm trước cửa ngắm đêm, thực ra cũng chẳng có gì đáng ngắm cả, chỉ có ban ngày thì cảnh sắc nước non mới hiện lên rõ ràng, tối thì chẳng có gì ngoài một cục đen thui.
Song vào nhà thì không ổn, Dương Thận đang giận, nàng nhất thời chẳng biết phải nói gì với y, cứ tránh mặt trước đã.
Sau lưng vọng lại tiếng bước chân, Y Xuân vừa ủ rũ ngẩng đầu lên, đã thấy Dương Thận đi đến.
Thấy nàng, y sửng sốt trước, sau đó lại sầm mặt xoay người đi về hướng khác.
“Dương Thận —–” Nàng vội vã gọi một tiếng, bật người dậy định đuổi theo. Chẳng ngờ Thư Tuyển lại xông ra từ một chỗ nào đó, mỉm cười kéo tay áo nàng: “Tiểu Cát, chẳng phải muốn nghe ta gảy đàn tam huyền à? Đi thôi.”
Vừa dứt lời đã kéo nàng đi nhanh như một cơn gió, Y Xuân vội vã ngoái đầu, mơ hồ thấy bóng lưng thon gầy của Dương Thận khựng lại, nhưng chẳng xoay người.
Bỗng dưng, như có một thứ gì đó vừa véo tim nàng, nhói đau. Nàng giãy khỏi tay Thư Tuyển, thấp giọng xin lỗi hẹn lần sau, nhấc chân liền chạy về phía Dương Thận.
Thư Tuyển cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, thế mà lại ngẩn ngơ.
Tiểu Nam Qua vẫn núp trong góc tối nhìn trò hề chẳng kìm nổi bật cười “phụt” một tiếng, bò ra từ bóng cây.
“Chủ tử bị vứt bỏ đấy nhé.” Cậu liều mồm đứng cạnh vỗ tay khen hay.
Thư Tuyển cười cười: “… Nhảm nhí.”
Cũng có phải thích nàng đâu, chỉ là đương lúc buồn tẻ chơi đùa vài bận. Nhưng bàn tay hắn giờ trống rỗng, tự dưng lại thấy hơi lạnh. Rõ là sắp sang tháng năm rồi.
Hắn dứt khoát chắp tay ra sau lưng, tựa vào gốc cây, ngẩng đầu ngắm bầu trời.
Trăng non như lưỡi câu cong cong, chẳng biết vì sao tự dưng lại nhớ đến hàng lông mi xinh đẹp trên đôi mắt ấy.
Thư Tuyển ngắm thật lâu, lâu đến nỗi tiểu Nam Qua bắt đầu ngáp mới khẽ nói: “Tiểu Nam Qua, dường như lần này, chủ tử nhà em… gặp hạn rồi.”