Nói đến Dương Thận, thực ra trước đây Y Xuân chưa từng chú ý đến y.
Hôm sư phụ đưa đệ tử lên núi, sự chú ý của họ đều đặt trên người cô bé Văn Tĩnh xinh đẹp như châu ngọc kia, vốn chẳng ai nhìn tới y.
Trong ấn tượng của Y Xuân, y là cậu thiếu niên trông như giá đỗ, thích dùng mái tóc dày che đi gương mặt, rất kiệm lời, thường lẳng lặng đứng một bên, chẳng có cảm giác tồn tại.
Khi ấy, sư phụ bảo hai người nàng đưa họ tham quan sơn trang, Mặc Vân Khanh đã cuỗm Văn Tĩnh chạy mất từ lâu, chả thấy bóng dáng.
Nàng chỉ đành quay đầu nói với sư đệ mới tới cứ một mực im lặng không lên tiếng: “Chúng ta cũng đi thôi, chậc, đệ tên là Dương, Dương…”
Vị sư đệ này quả thật ảm đạm đến chẳng có tý tia sáng nào, ngay cả tên, Y Xuân cũng đã quên mất.
“Dương Thận.” Thiếu niên cúi đầu mở miệng, giọng khàn khàn, “Sư tỷ, đệ tên Dương Thận.”
“À đúng vậy! Dưỡng Thận Dưỡng Thận.” Khẩu âm Y Xuân lạ lùng, đã thành công khi phát âm Dương thành Dưỡng* (杨 [yáng] thành 养 [yǎng]).
Hai chữ Dưỡng Thận vang dội lượn lờ giữa không trung, những bà bác nhóm lửa, ông chú dọn củi không rõ nguyên nhân xung quanh đều tò mò trông sang đây.
Đọc tên người ta thành thế này, chắc chắn là nàng ta cố ý.* (杨[Dương – cây dương] 慎[Thận – thận trọng]; 养[Dưỡng – bồi bổ] 肾[Thận – quả thận])
Dương Thận quyết định ghét nàng cả đời.
Y Xuân nhanh chóng phát hiện cậu thiếu niên này rất khó lường.
Rõ ràng nhìn rất giống cọng giá nhưng lại ngang bướng đến mức khiến người ta bất ngờ, liều mạng luyện công, xem thân thể như chả phải của mình, mạng sống cũng chả phải của mình nốt, cả sư phụ vốn nghiêm khắc cũng đã từng chẳng kìm nổi, hạ lời bảo y đừng nóng vội, tập võ là một quá trình cần phải tiến hành từng bước.
Nói thì nói thế, song Dương Thận có thể là đệ tử chăm chỉ nhất của sư phụ trong mười mấy năm qua, hơn nữa tuy thiên phú* (tư chất trời cho) không bằng Y Xuân nhưng vẫn hơn con trai nhà mình, thoáng đánh bóng liền rực rỡ. Sư phụ không khỏi dời lòng chuyên sủng Y Xuân sang bớt cho y, thậm chí sau giờ Dậu* (từ 5 giờ đến 7 giờ tối) còn dành một canh giờ chỉ điểm riêng cho Dương Thận.
Rất rõ ràng, bấy giờ Dương Thận và Y Xuân mới là những đệ tử mà ông ấy quý mến và quan tâm, Mặc Vân Khanh là con trai ông nhưng lại bị xếp sau.
Lúc này, việc nàng đến tỏ bày cùng Mặc Vân Khanh bị vị sư đệ trầm tĩnh kiệm lời phát hiện, y luôn mồm nói rằng không phải cố ý nghe lén, song trong lòng chả biết đã cười nhạo nàng đến tận đẩu tận đâu.
Y Xuân nhún nhún vai: “… Chả sao, dù gì cũng đã vậy.”
Nàng vốn đã tham dự vào vở hài kịch lớn nhất đời rồi, nên dù có xuất hiện thêm bất cứ loại tuồng chèo gì sau đấy nữa, nàng đều có thể mặt không đổi sắc.
Dương Thận lặng lẽ đứng phía đối diện, cũng chẳng biết nên nói gì.
Việc này quả thật rất khó xử, y sớm đã nhận ra Y Xuân thích Mặc Vân Khanh, lại biết trong lòng Mặc Vân Khanh vốn chẳng có nàng ta, tuy vậy, tự mình bắt gặp, thực sự rất bối rối.
Y Xuân dợm hai bước, khẽ nói: “Đi, đến Nhất Tấc kim đài. Sư phụ vẫn chưa dạy hết bộ kiếm pháp lần trước, đệ chắc muốn học lắm nhỉ? Ta dạy đệ nhé.”
Dương Thận do dự gật đầu, bước theo nàng một đoạn ngắn, cuối cùng không nén nổi, thấp giọng: “Sư tỷ à…”
Y Xuân không quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng thoảng qua: “Đừng an ủi ta, chẳng sao cả.”
Giọng y còn nhẹ hơn: “Không phải thế… Đệ chỉ muốn nhắc tỷ, Nhất Thốn kim đài không nằm trên đường này.”
Nàng đành dừng lại, Dương Thận lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy, thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Sư tỷ, hôm nay đừng đến đó nữa, chẳng bằng tỷ về nghỉ ngơi một tý?”
Y Xuân khẽ thả chiếc ô trúc tía đẹp đẽ xuống đất.
Nàng xoay người, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười: “Ta thực sự đã nghĩ rằng huynh ấy cũng thích mình nhiều như này. Trước đây, chính miệng huynh ấy nói, bọn đại sư huynh đều rời khỏi đây rồi, trong sơn trang chỉ thừa lại mỗi hai chúng ta, vậy nên Y Xuân không thể chạy mất, chẳng thế thì huynh ấy sẽ rất cô đơn. Vì thế ta ở lại, nhưng xem ra, dường như người bỏ đi trước lại là huynh ấy.”
Dương Thận rủ mi xuống, một lúc sau, thấp giọng: “Trên đời chẳng có thứ gì không thay đổi cả, sư tỷ là người cởi mở, nên hiểu rõ điều này.”
Y Xuân gật gật đầu: “Ừm, đệ nói đúng.”
Dương Thận nghiêng đầu, thanh âm càng nhẹ nhàng: “Vậy thì… đừng khóc nữa.”
Y Xuân lau đôi má ướt sũng, thở dài: “Không phải đâu, chỉ là nước mưa thôi.”
Dương Thận không nói gì.
Trên tay nhớp nháp rất khó chịu, Y Xuân cúi đầu nhìn mới nhận ra lòng bàn tay hồng hồng trắng trắng, chẳng ngờ là son phấn lúc nãy thoa lên mặt, giờ thì hay rồi, bị mưa rửa trôi đi, lúc này đây e rằng mình quả thực đã nhập vai mặt hoa* (trong tuồng hát) hài hước.
Nàng vội vã dùng tay áo gắng sức lau mặt, sau đấy lại phát hiện son phấn dây ra la quần mới, bẩn một mảng to, nàng “Hầy” một tiếng, cười khổ: “Quả là người xui xẻo thì đến uống nước nguội cũng bị sặc, bộđồ này ta mặc lần đầu tiên, vềđến nhà mẹ mắng ta chết mất.”
Dương Thận gạt tóc bết nước ra sau, sờ sờ mũi, bỗng mở lời: “Cách ăn mặc hôm nay của sư tỷ rất đẹp, khác xa trước đây.”
Y Xuân hơi khó tin nhìn y, đại khái là cậu thiếu niên này rất kiệm những lời an ủi con gái như này, đến tai cũng đã đỏửng, nghiêng đầu, cố ra vẻ tự nhiên.
Thật chẳng nghĩ rằng người đầu tiên khen cách ăn mặc cùa mình khá đẹp mắt là y.
Nàng ngây người một lúc lâu, bỗng nở nụ cười, đây là nụ cười thực sự.
Phút chốc, Dương Thận dợm bước đi, nếu biết trước thì y đã không nói rồi, đây là phản ứng gì vậy!
Y Xuân chạy nhanh đến chộp lấy y, cười nói: “Được rồi, cảm ơn đệ, Dưỡng Thận.” Bỗng nàng thấy vừa mắt hơn với cậu thiếu niên gầy yếu thấp bé, thích xõa tóc che mặt này, thế nên: “Dưỡng Thận à, đệ cũng rất dễ nhìn, sau này chắc chắn sẽ là một chàng trai khôi ngô.”
Dương Thận nhíu mày nhìn nàng, đột nhiên thấy hối hận khi mình rỗi hơi an ủi người ta, thần kinh nàng còn cứng hơn cả cây tre già nữa, vốn chả thể bị tổn thương được.
“Là Dương Thận, Dương Thận đấy! Dưỡng Thận nào! Gọi tên người ta thành ra thế, vui lắm phải không?!”
Y nhịn không nổi nữa liền bùng nổ.
Y Xuân cuống quít sửa lại: “Xin lỗi, Dương Thận* (lần này là 羊肾: thận của con dê…), ta sẽ chẳng bao giờ gọi sai nữa đâu.”
Mẹ nàng là người vùng khác, không rõ là khẩu âm vùng nào, Y Xuân nghe từ nhỏ nên quen rồi nên chẳng có vấn đề gì, người khác thì thấy giọng này rất rất quê mùa.
“Thực chả thể chịu nổi cô này…” Dương Thận lẩm bẩm một câu, “Hôm nay không luyện võ nữa, đệđi đây. Tỷ cũng nhanh về nhé.”
Y Xuân lắc đầu, gỡ búi tóc đẫm nước ra, gạt hết về sau, dùng dây buộc lại: “Thôi, cùng ta luyện kiếm pháp đi, ta cần phải tìm việc gì đó để làm.”
Dương Thận bắt kiếm gỗ trên lưng, có chút khâm phục nàng, nói: “Cũng được. Nhưng hôm nay đừng luyện Phất Liễu kiếm pháp nữa, hai chúng ta so chiêu nhau, phải bộc lộ hết thực lực của mình ra.”
Vừa dứt lời, chỉ cảm nhận được một đạo kình phong ập thẳng vào mặt, y vội vã chặn lại bằng kiếm gỗ, hét to: “Vẫn chưa đến Nhất Thốn kim đài mà! Tỷ xuống tay nhanh quá rồi đấy?!”
Mái tóc dài ướt nước sau lưng Y Xuân vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, nói: “Đệ đỡ tốt lắm, ta sẽ không nương tay đâu!”
Liều lĩnh so chiêu cả buổi chiều dưới mưa trong rừng đào, hậu quả là cả hai người đều sốt cả, bẹp dí trên giường hai, ba ngày.
Lúc sư phụ đến thăm bệnh, Y Xuân đang sốt đến độ đầu váng mắt hoa, nhẫn mạo kim tinh* (nổ đom đóm mắt), cung kính dâng lên cái lư hương được lầm tưởng là chung trà.
Vì vậy mà sư phụ bất đắc dĩ thở dài: “Nằm xuống đi, đừng lộn xộn nữa.”
Cha mẹ đang làm việc, trong nhà chỉ còn em gái Nhị Nựu, nó thấy ông chủ thì chân đã mềm ra, vốn không dám tiến vào bưng trà đưa nước, sư phụ đành phải tự châm một chén trà lạnh ình, thử một ngụm lập tức ghét bỏ, đặt sang bên cạnh.
“Sốt cao lắm à?” Ông ngồi cạnh giường, vắt khăn mới đắp lên trán nàng, tiện thể dém góc chăn.
Y Xuân nghẹt mũi đến là nghiêm trọng, lắc đầu mạnh: “Không, chẳng sao đâu ạ, mai con đã lên núi được rồi, xin Người an lòng.”
Sư phụ trầm mặc chốc lát, thấp giọng buông lời: “Vân Khanh đã xin ta, hi vọng được ấn định hôn sự với Văn Tĩnh thật sớm, ta đồng ý rồi.”
Y Xuân bỗng hắt xì thật to, nước mũi đầy mặt, hấp tấp dùng khăn lau lau: “Oa, tốt, tốt thật. Được ăn cỗ rồi.”
Chàng ta có cần gấp gáp đến vậy không? Ngày kia vừa thổ lộ cùng chàng, hôm nay đã nhận được tin chàng ta vội vàng thành hôn với Văn Tĩnh. Nàng bày tỏ thôi mà, cũng có phải ăn thịt người đâu, sao chàng ta lại bị kích thích ghê vậy?
Lẽ nào chàng ta nghĩ nàng sẽ cắn chặt không buông?
Sư phụ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, thoáng yên tâm, lại nói: “Văn Tĩnh vẫn còn nhỏ, vừa mười ba thôi. Ta định để chúng lập hôn ước trước, đến khi con bé cập kê mới chính thức cử hành hôn lễ.”
Y Xuân chẳng biết mình nên nói gì cho phải, đành cười gượng.
“Y Xuân, con là đứa trẻ ngoan.” Sư phụ bỗng cảm khái một câu, “Nên yêu cầu của sư phụ dành cho con cao hơn rất nhiều so với người khác. Hi vọng con có thể thành tài, kế thừa Trảm Xuân kiếm, để Giảm Lan sơn trang nổi danh trên giang hồ. Sư phụ không muốn con giống những cô câu bé bình thường, đến tuổi bèn lập gia đình, sinh con đẻ cái, phí hoài cả một đời.”
Y Xuân nén không nổi lại hắt xì một cái, bóp mũi nói: “Con, con ổn mà, sư phụ, con biết rồi.”
“Con và Dương Thận, đứa nào cũng rất chăm chỉ, sư phụ vui lắm. Kiến thức hiện nay của Dương Thận còn ít, hơi non nớt, sức ta có hạn, khó tránh khỏi đôi khi sơ suất, con thân là sư tỷ, cũng như nửa sư phụ của nó rồi, rảnh rỗi thì nên chỉ dạy nó nhiều hơn.”
Đương nhiên rồi, nàng liên tục gật đầu.
Sư phụ dừng một chút, thần sắc bỗng dưng nghiêm túc hẳn: “Y Xuân, con có biết nếu muốn kế thừa Trảm Xuân kiếm phải khổ luyện như nào không?”
“… Con biết.”
Muốn kế thừa Trảm Xuân, chẳng phải chỉ cần dựa vào sự đồng ý của sư phụ.
Sư phụ của sư phụ trước khi chết đã để lại một túi gấm, trong đó có một quyển mật sách được phong kín, viết một việc mà người kế thừa Trảm Xuân kiếm cần phải làm được. Chỉ có những đệ tử nổi bật mới có thể tìm được quyển mật sách trong túi gấm, sau đấy, ai làm xong việc này trước, người đó sẽ được thừa kế Trảm Xuân.
Sư phụ nói điều này với nàng, chẳng khác nào bảo nàng và Dương Thận là hai đệ tử may mắn được xem mật sách, để kế thừa Trảm Xuân, họ phải hoàn thành một nhiệm vụ, ai xong trước sẽ được kế thừa.
Y Xuân ho hai tiếng, khàn giọng nói: “Sư phụ, Người muốn lập tức quyết định ai sẽ kế thừa Trảm Xuân kiếm à?”
Nàng và Dương Thận mới mười bốn tuổi, bây giờ nhận kiếm hình như hơi sớm?
Sư phụ cười, bảo: “Đương nhiên không phải để các con kế thừa ngay bây giờ, ta chỉ muốn các con làm tốt công tác chuẩn bị ra ngoài kiểm nghiệm thực lực bất cứ lúc nào, tuy trong sơn trang có sư phụ dạy võ nghệ cho các con, nhưng kinh nghiệm và lòng người thì chẳng thể nào dạy được, thừa lúc tuổi còn trẻ, xông xáo nhiều cũng tốt.”
Y Xuân gật gù, sư phụ vỗ vai nàng, đứng dậy nói: “Con nghỉ ngơi cho khỏe, lành bệnh hẵng lên núi. Vi sư sẽ bắt đầu truyền dạy Hồi Yến kiếm pháp.”
Y Xuân lập tức mừng rỡ.
Hồi Yến kiếm pháp chính là món võ công tuyệt diệu nhất của Giảm Lan sơn trang, nàng ngấp nghé nó đã lâu, ước gì khỏe ngay tức thì để về học.
Gần như đã vứt Mặc Vân Khanh ra sau đầu.
Quả nhiên nàng vẫn không thể phụ lòng mong đợi của sư phụ, kế thừa Trảm Xuân mới là mục tiêu của nàng, tình yêu gì gì đó kia, cứ để gió cuốn đi. Những ‘sợi dây’ trói buộc sắc mảnh như này dễ làm tổn thương người ta nhất.
Lúc về núi, gặp Dương Thận, bệnh y cũng khỏi rồi, đang múa kiếm gỗ ở Nhất Thốn kim đài.
Y Xuân đến đấy, ho một tiếng, ý là bắt chuyện.
Dương Thận đầu đầy mồ hôi, lười quay đầu đáp lời, một lúc sau mới nói: “Tỷ yên tâm đi, đệ chưa kể ai.”
Y Xuân khẽ giọng: “Thật không nói ai đấy nhé?”
Nàng vẫn chưa thân với y, không tin lắm. Thoáng nhìn thằng nhóc này rất nham hiểm, có lẽ trong lòng đầy suy tính này nọ, chẳng thể xem thường.
Dương Thận không khỏi giận dữ, vứt kiếm gỗ xuống, chụm tay lên miệng hét to: “Này! Mọi người đến đây đi! Hai ngày trước ở rừng đào Hậu Sơn đã xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp đó —–“
Y Xuân lật đật kéo y, dùng tay bịt mồm lại: “Rõ ràng đệ đã hứa không nói mà!”
Dương Thận liếc xéo nàng một cái, chìa tay ra: “Đệ vốn muốn nhét việc này vào lòng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng do thái độ nghi ngờ của sư tỷ khiến người khác quá khó chịu, đưa năm mươi văn tiền đây, đệ sẽ kín miệng.”
Lần này đến lượt Y Xuân điên lên: “Đây rõ là đệ đang đe dọa ta!”
Thế nên, y tiếp tục rêu rao: “Mọi người đến đây đi —– Việc hôm ấy xảy ra ở rừng đào Hậu Sơn —–“
Tóc Y Xuân suýt nữa đã dựng thẳng lên hết, vội cuống quít lấy tiền trong tay áo ra, nhét vào tay y.
“Ba mươi văn, không kỳ kèo!”
Dương Thận lập tức im bặt, áng chừng tiền trong tay, hài lòng nhét vào ngực áo, nhặt kiếm gỗ lên, xem như chẳng có gì xảy ra mà tiếp tục khua khoắng.
Y Xuân có tật giật mình, nhìn trái ngó phải, xác định xung quanh không có người làm nào bị lừa đến, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất thình lình, giọng sư phụ vang lên từ dưới đài: “Ở rừng đào Hậu Sơn đã xảy ra chuyện gì vô cùng khủng khiếp thế?”
Nhất thời tay chân nàng luống cuống, ước gì có môt cái lỗ dưới đất, nàng sẽ chui vào, không bao giờ ngoi lên nữa.
Dường như tâm trạng sư phụ rất tốt, gương mặt thoáng ý cười, bước qua nhìn hết đứa này lại ngó đếnđứa kia. Hai người họđều là đệ tử ông yêu quý, thế nên vẻ mặt ông hết sức dịu dàng.
Dương Thận cố ý ngoảnh đầu lại liếc Y Xuân, nét mặt kỳ lạ, dọa nàng sợđến mức mặt cắt chẳng còn giọt máu.
“Dạ, hôm ấy con phát hiện ra một con cáo ở rừng đào Hậu Sơn, rất dễ thương.” Y nói đến là tự nhiên.
Trong nháy mắt, Y Xuân từđỉnh cao của sự căng thẳng rơi xuống, cả người mềm nhũn.
Len lén lườm Dương Thận một cái, y cũng đang nhìn về phía này, cười với nàng, có vài phần xảo quyệt.