Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 20




Một cuối tuần, Chu Minh Nghĩa mang tiểu đội của mình về nhà họp bàn công việc.

Họp đến trưa, một đội mệt mỏi, sau khi chấm dứt thảo luận, mọi người tính toán ra ngoài ăn cơm.

Duẫn An Nhiên đã trở lại.

“Nhiên, chúng ta ra ngoài ăn cơm, em đi cùng đi.” Lúc Duẫn An Nhiên mang đồ uống vào phòng, Chu Minh Nghĩa nói với cậu.

Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Không được, em ăn rồi, mọi người đi đi, em muốn nghỉ ngơi.”

Chu Minh Nghĩa nhìn cậu có chút đăm chiêu, lúc Duẫn An Nhiên rời khỏi thư phòng, anh đưa tay giữ chặt tay cậu, lưu luyến nắm thêm một lúc mới buông ra.

Mọi người nhìn thấy một màn này, nhất thời không nói nên lời.

Bách Anna đã biết quan hệ giữa Chu Minh Nghĩa và Duẫn An Nhiên, bởi vì cô không chỉ một lần vô ý nghe thấy những cuộc điện thoại giữa hai người, ngữ khí thân thiết cùng giọng nói trìu mến khiến cô hiểu ra, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, một người đàn ông điều kiện tốt như vậy lại bị một người đàn ông khác giữ lấy.

Nhưng có biện pháp gì? Anh nhất định cảm thấy ở bên cậu là hạnh phúc.

Cuối tuần, trời chiều đổ mưa to. Duẫn An Nhiên vội vàng chụp ảnh lại không mang theo ô, bị mắc mưa.

Sắp đến 7 giờ, Chu Minh Nghĩa gọi điện thoại đến. “Nhiên, hiện tại ở nơi nào?”

“Chuẩn bị tan tầm.”

“Anh còn phải đợi thêm một lúc mới có thể đi.”

Duẫn An Nhiên bên kia điện thoại nói. “Không sao, em về trước nấu cơm, đợi anh về.”

Mũi nhất thời ngứa ngáy, Duẫn An Nhiên nhịn không được hắt xì một cái, chảy nước mắt.

“Làm sao vậy? Dính mưa có phải hay không?” Chu Minh Nghĩa lập tức hỏi.

“Không sao.”

“Em hiện tại ở đâu?”

“Ngay gần công ty anh.”

“Đến đây.” Chu Minh Nghĩa ra lệnh.

“Không cần đâu.” Duẫn An Nhiên muốn về trước.

“Gọi em đến thì em cứ đến đây, không được bác bỏ.” Chu Minh Nghĩa nghiêm túc.

“Được rồi, được rồi.” Duẫn An Nhiên bất đắc dĩ đi vào chứng khoán Vạn Khải.

Vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên liền hỏi. “Bảo em đến làm gì?”

Chu Minh Nghĩa lấy ra một bộ quần áo. “Đến, đi tắm rửa một cái, miễn cho cảm lạnh. Chờ một chút chúng ta cùng nhau về nhà.”

Duẫn An Nhiên đi vào phòng nhỏ nhìn một cái. “Thực đầy đủ hết, anh ở trong này sao?”

Chu Minh Nghĩa buông tay. “Không có biện pháp, có khi đại án tử đến, làm liên miên không ngớt, cho nên Vạn Khải có chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi và tắm rửa để nhân viên có thể sử dụng khi cần công tác suốt đêm. Có một số nhân viên công ty thuê phòng dài hạn ở vùng phụ cận khu ngân hàng.”

“Hợp tác thật tốt.”

“Đúng vậy, không hợp lại làm sao kiếm tiền.”

Tắm rửa một cái, Duẫn An Nhiên thay bộ quần áo mới Chu Minh Nghĩa đưa cho, lại uống ly sữa nóng, cảm giác thoải mái không ít, ngã vào sofa trong văn phòng, mí mắt không khỏi díp lại.

Chu Minh Nghĩa ngồi trên sofa, để Duẫn An Nhiên gối đầu trên đùi mình, lại lấy ra một chiếc chăn đơn đắp cho cậu.

Dựa vào Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ngủ ngon lành.

Cửa phòng nhẹ nhàng gõ hai tiếng, Bách Anna đi vào, nhìn ông chủ không ngồi ở sau bàn làm việc mà ngồi trên sofa, hơn nữa bên cạnh có người, không khỏi hổi hận bản thân liều lĩnh.

Chu Minh Nghĩa đưa tay ra tỏ vẻ không quan hệ, nhẹ giọng nói. “Không có chuyện gì, cô tan tầm đi.”

“Vâng, như vậy, Chu tiên sinh, tôi đi trước.”

Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, tay còn lại để Duẫn An Nhiên nắm.

Bách Anna nhìn đồng hồ, đã sắp 8h tối, hiện tại là thời gian riêng tư của ông chủ, anh làm như vậy cũng không có gì không đúng.

Chính là trong lòng Bách Anna không biết là tư vị gì, cô vẫn nghĩ Chu Minh Nghĩa sẽ kiên trì độc thân, bởi vì anh rất chuyên tâm vào công việc, nhìn không ra anh sẽ ở bên cạnh người khác. Lâu nay Chu Minh Nghĩa vẫn giữ mình trong sạch, xử sự rất có chừng mực. Kết quả, anh lại chọn người bầu bạn là người không có chút tương quan gì với cuộc sống của anh.

Aiii, năm viên kim cương trong thành phố mất đi một viên.

Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên cùng đi thăm cha mẹ.

Nghe Duẫn An Nhiên thuật lại những chuyện hay, chuyện thú vị trong công việc, Đổng Vân cao hứng trong lòng, sau khi ở cùng với Chu Minh Nghĩa, An Nhiên tiến bộ không ít, thành thục hơn, xem ra, lúc ấy đồng ý cho con cùng sống với Chu Minh Nghĩa, học tập ở Minh Nghĩa là chính xác.

Trong phòng khách, Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên sửa sang lại giường ngủ. “Thu thập cho rộng giường là tốt rồi, không cần phiền toái như vậy.”

Duẫn An Nhiên không quay đầu lại. “Ít nói, anh biết cái gì?”

Chu Minh Nghĩa cười hắc hắc, đứng lên ôm Duẫn An Nhiên từ phía sau, cánh tay choàng qua vai cậu.

Duẫn An Nhiên vội vàng đẩy anh ra. “Không cần, anh nghiêm túc một chút.”

“Sợ cái gì?”

Hai người đang ôm nhau, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Chu Trọng Hàn đi vào. “Minh Nghĩa, gối đầu thiếu một cái có phải hay không?”

Hai người vội vàng tách ra.

Chu Trọng Hàn nhăn mi, chưa nói gì đi ra ngoài.

Duẫn An Nhiên hạ giọng. “Bác Chu thấy.”

Chu Minh Nghĩa cười thản nhiên. “Vậy cũng không có gì.”

Duẫn An Nhiên bất an lắc lắc ngón tay, Chu Minh Nghĩa ôm vai cậu.

Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Trọng Hàn gọi con vào thư phòng, đi thẳng vào vấn đề. “Con và An Nhiên là như thế nào?”

“Cha, cha hỏi như vậy là ý tứ gì?”

“Chỉ mong là cha nghĩ nhiều, hai anh em các con thân thiết với nhau là chuyện tốt.”

“Cha, chúng con không phải anh em.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói.

“Coi như là anh em, con chiếu cố nó thật tốt.”

“Đương nhiên, con sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, vì chúng con đã sống chung.” Chu Minh Nghĩa nói lạnh nhạt.

“Cái gì?” Chu Trọng Hàn đứng lên.

“Con nói, con và Nhiên đã sống chung.”

“Con!.” Chu Trọng Hàn kinh ngạc. “Con nói cái gì?”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn cha mình.

“Chu Minh Nghĩa, con, con rốt cuộc có biết mình đang nói gì không? Con như thế nào có thể làm ra loại chuyện này!” Chu Trọng Hàn đứng lên, lớn tiếng rít gào, mặt đỏ lên.

“Cha, bình tĩnh một chút, chuyện này không có gì. Chúng con hiện giờ ở bên nhau rất vui vẻ.”

“Chu Minh Nghĩa!.” Chu Trọng Hàn tức giận đến suyễn hơi.

Chu Minh Nghĩa không nói gì, chỉ im lặng nhìn cha mình.

Chu Trọng Hàn bị sự bình tĩnh của đứa con chọc giận thêm, đi vài bước đến trước mặt Chu Minh Nghĩa, giơ tay tát một cái.

Chu Minh Nghĩa không trốn tránh, bị một cái tát này, nửa bên mặt rõ ràng hằn dấu tay.

Đổng Vân nghe thấy âm thanh la hét ầm ĩ, đẩy cửa tiến vào, vừa thấy một màn như vậy liền vội vã chạy tới ngăn Chu Trọng Hàn. “Trọng Hàn anh làm cái gì vậy? Sao anh có thể như vậy?”

Chu Minh Nghĩa quay sang. “Dì Vân, không có gì.”

Chu Trọng Hàn kêu lên. “Con còn nói không có gì, còn nói không có gì? Chính con phạm phải chuyện gì? Con dám nói không có gì?”

“Cha, con không thấy mình làm sai.”

Đổng Vân vội vàng an ủi Chu Trọng Hàn. “Trọng Hàn, không cần tức giận với con, Minh Nghĩa lớn, nó biết.”

“Nó biết cái gì, nó, em có biết nó phạm phải tội gì không?”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, không tin Chu Minh Nghĩa có thể làm ra chuyện khiến Chu Trọng Hàn tức giận.

Chu Trọng Hàn thở gấp, nâng ngón tay chỉ vào mặt đứa con. “Nó, nó nói cho anh biết, nó hiện tại sống chung với An Nhiên.”

Đổng Vân ngây dại.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn Đổng Vân. “Dì Vân, con sẽ chăm sóc An Nhiên thật tốt, xin dì hãy yên tâm.”

Chu Trọng Hàn kêu lên. “Yên tâm, yên tâm cái gì, con, này…” Chu Trọng Hàn lại giơ tay lên đánh, Đổng Vân muốn ngăn cũng ngăn không kịp, lúc này, Duẫn An Nhiên vọt vào thư phòng, thay Chu Minh Nghĩa đỡ một tát, “chát” một tiếng, mặt Duẫn An Nhiên bị đánh trúng.

Chu Trọng Hàn sửng sốt, ông không nghĩ sẽ đánh Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên che trước người Chu Minh Nghĩa. “Bác Chu, xin bác không cần tức giận Minh Nghĩa, là con, đều là con, là con muốn được ở bên anh ấy, nếu bác muốn đánh, đánh con là được rồi.”

Đổng Vân nhìn đứa con. “Nhiên, con…”

Chu Minh Nghĩa nắm vai Duẫn An Nhiên, nhìn hai vị lão nhân. “Được rồi, cha, đánh cũng đánh rồi, chúng con đi về trước, một thời gian nữa chúng ta sẽ nói lại chuyện này, con cảm thấy hiện tại mọi người cần bình tĩnh một chút.”

Đổng Vân kinh ngạc nhìn hai đứa con trai. “Các con, các con, thật sự…”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút, kéo Duẫn An Nhiên rời đi.

Ngồi trong xe trên đường trở về, Duẫn An Nhiên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, như nghĩ tới điều gì. “Này, anh cố ý phải không?”

“Cái gì?” Chu Minh Nghĩa lái xe bằng một tay, tay kia cầm tay Duẫn An Nhiên.

“Bác Chu có thể không thấy chúng ta ôm nhau, anh là cố ý.” Duẫn An Nhiên quay sang nhìn người yêu.

“Đúng vậy, không tồi, em càng ngày càng hiểu anh.”

“Vì cái gì? Vì cái gì muốn bác Chu tức giận?”

“Dù sao sớm hay muộn gì ông cũng biết, sớm hay muộn cũng sẽ tức giận. Nếu sớm một chút để ông đánh, anh cho rằng tốt hơn.”

Về đến nhà, nằm trên giường, Duẫn An Nhiên bất an hỏi. “Làm sao bây giờ? Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?”

Chu Minh Nghĩa xoa tóc Duẫn An Nhiên. “Không đồng ý thì thế nào? Bây giờ còn cần bọn họ đồng ý chúng ta mới cùng nhau sao? Không quan hệ, không quan hệ.”

“Vậy, bọn họ sẽ thế nào a?”

Chu Minh Nghĩa nghĩ nghĩ một chút. “Anh nghĩ, đầu tiên hẳn là dì Vân cùng cha thương lượng, sau đó dì Vân sẽ đàm luận với em, dì Vân lại nói lại một lần nữa với anh, cuối cùng anh sẽ đàm đạo với cha.”

“Vì cái gì?”

“Chuyện hôn nhân mẹ ra mặt thuận tiện hơn. Cha không phải không quan tâm, nhưng bọn họ đứng từ góc độ người lớn.”

“Ai muốn cùng anh thảo luận hôn sự.” Duẫn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt, bối rối xoay người

Chu Minh Nghĩa ôm cổ cậu. “Này, em muốn bội tình bạc nghĩa.”

“Em mới không có.”

“Nếu em muốn đăng ký kết hôn cũng có thể, bất quá anh cảm thấy chúng ta không cần làm vậy.”

Duẫn An Nhiên dựa vào lòng Chu Minh Nghĩa gật đầu.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Chuyện của chúng ta, tự chúng ta rõ ràng là được.”

Đông Vệ Tinh Thành, trong nhà Chu gia, hai vị lão nhân ngồi mặt đối mặt.

Chu Trọng Hàn cảm giác sâu sắc phải xin lỗi. “Vân, anh…”

Đổng Vân cúi đầu. “Minh Nghĩa nói, đều là sự thật phải không?”

“Anh nghĩ là thật, không ngờ, nó thế nhưng làm ra chuyện tình này, nó thế nhưng…” Chu Trọng Hàn cầm tay vợ mình. “Thực xin lỗi, anh, anh xin em đừng… Aii, thật không hiểu nên nói cái gì mới tốt.”

Đổng Vân lắc đầu. “Em không tức giận. Em nghĩ, em cũng không để ý.”

Chu Trọng Hàn quá sợ hãi. “Vân, em nói cái gì?”

Đổng Vân ngẩng đầu. “Trọng Hàn, kỳ thật em cũng không tức giận. Em nghĩ, em không ngại.”

“Em đang nói cái gì?”

Đổng Vân cầm tay Chu Trọng Hàn, đôi mắt nai to tròn nhìn ông, tràn ngập xin lỗi. “Trọng Hàn, em, em không để ý chuyện An Nhiên và Minh Nghĩa.”

“Em, sao em có thể nói vậy?”

Trong mắt Đổng Vân ngập nước. “Trọng Hàn, thực xin lỗi, là em rất ích kỷ, em không tốt. Chính là, anh ngẫm lại xem, với điều kiện của An Nhiên, nó có thể tìm được người tốt như Minh Nghĩa làm bạn đời, em vì cái gì phải để ý?”

Chu Trọng Hàn há miệng, kinh ngạc nhìn Đổng Vân. “Em nói cái gì, An Nhiên là đứa trẻ ngoan, An Nhiên có cái gì không tốt?”

“Đúng vậy, An Nhiên là đứa trẻ ngoan, nhưng tư chất của nó bình thường như vậy, không có bản lĩnh gì đặc biệt, suy nghĩ cũng không tốt, đã hai mươi lăm tuổi, nhìn không ra nó sẽ có tiền đồ gì. Em đã nghĩ, tương lai, rồi nó sẽ tìm một cô gái kết hôn, sống thường thường thản nhiên, cả đời vô vị. Nhưng nếu nó ở bên Minh Nghĩa, vậy sẽ khác, anh xem, hiện tại cùng một chỗ với Minh Nghĩa, nó đã biết phấn đấu, cố gắng đi học, Minh Nghĩa nhất định có thể chiếu cố nó trên nhiều phương diện, dẫn đường cho nó.”

Chu Trọng Hàn trầm mặc.

Đổng Vân nói tiếp. “Thực xin lỗi, Trọng Hàn, thực xin lỗi, em chỉ lo lắng cho con của mình. Em không có khả năng chiếu cố An Nhiên cả đời, tương lai nó sẽ thế nào? Hiện giờ, kiếm ăn không dễ dàng, xã hội cạnh tranh kịch liệt như vậy, An Nhiên chỉ là một người dân nho nhỏ dưới đáy xã hội. Tương lai nó sẽ thế nào? Anh à, làm sao bây giờ đây? Em không dám nghĩ, em thật sự không dám nghĩ. Nhưng nếu cùng Minh Nghĩa một chỗ, Minh Nghĩa nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt có phải hay không? Em không phải ham Minh Nghĩa có tiền, thật sự. Nhưng rốt cuộc có tiền vẫn dễ làm nên chuyện, hơn nữa, Minh Nghĩa không phải có tiền bình thường, nếu Minh Nghĩa nguyện ý, nó nhất định sẽ chiếu cố An Nhiên thật tốt.”

Đổng Vân nặng nề cúi đầu khóc lên. “Thực xin lỗi, Trọng Hàn, em làm anh thất vọng rồi, thật xin lỗi.”

Chu Trọng Hàn ôm lấy Đổng Vân thở dài. “Aiii, không, em không sai, em không sai.”

Đổng Vân vẫn là khóc. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

“Vân, nếu xin lỗi thì phải là anh xin lỗi, anh không nghĩ con anh lại nhắm đến con em.”

“Không, không. Xin anh không cần để ý, là An Nhiên không tốt.”

Chu Trọng Hàn vội vàng nói. “Không, là Minh Nghĩa, là đứa nhỏ này không tốt.”

Trấn an Đổng Vân, Chu Trọng Hàn thấp giọng nói. “Vân, kỳ thật chuyện của Minh Nghĩa, anh quản không được, nhiều năm như vậy anh cũng chưa làm được gì cho nó, nó có được ngày hôm nay toàn bộ dựa vào chính nó, một tay một cước dốc sức làm nên, vậy nên nó chọn ai làm bạn đời anh quản không được. Anh chỉ là, chỉ là sợ em để ý, sợ em tức giận.”

Đổng Vân nghẹn ngào nói. “Không, Trọng Hàn, em là sợ anh tức giận.”

Chu Trọng Hàn lau nước mắt cho vợ. “Tính lại, nếu bọn trẻ đã muốn ở bên nhau, chúng ta cũng không có cách nào ngăn trở.”

“Anh thật sự không ngại?”

“Bận tâm mấy cũng không có biện pháp. Thành thật mà nói, anh vẫn rất thích An Nhiên, nó giống em, là đứa nhỏ thật ngoan, thật tốt. Hừ, đều là Minh Nghĩa không tốt.”

Đổng Vân giữ chặt tay chồng. “Vậy, em quay lại tìm hai đứa nhỏ nói chuyện.”

Chu Trọng Hàn gật đầu, thở dài một tiếng.

Như Chu Minh Nghĩa dự đoán, Đổng Vân trước tiên tìm đến Duẫn An Nhiên.

Hai mẹ con im lặng ngồi trong phòng trà nhìn nhau, ánh mắt hai người rất giống nhau.

“Nó, đối tốt với con?” Đổng Vân mở miệng trước.

Duẫn An Nhiên gật đầu. “Tốt lắm, tốt lắm, anh ấy thật săn sóc cho con, ở bên anh ấy con cảm thấy thật hạnh phúc.”

“Đúng vậy, Minh Nghĩa là người ân cần. Các con đã bên nhau bao lâu?”

Duẫn An Nhiên suy nghĩ một chút. “Gần một năm.”

“Đã một thời gian dài như vậy.”

Duẫn An Nhiên đỏ mặt.

“Con cảm thấy nó đối với con, là thật sao?” Đổng Vân không thể không hỏi.

“Dạ.” Duẫn An Nhiên gật gật đầu. “Mẹ, xin mẹ đừng bắt chúng con phải chia tay.”

Đổng Vân lắc đầu. “Mẹ không phản đối các con.”

Duẫn An Nhiên có chút kinh ngạc, lập tức hỏi. “Thật sao?”

“Phải, con tìm được người bầu bạn tốt như vậy, mẹ vì cái gì phải phản đối. Mẹ chỉ hy vọng các con có thể ở chung thật tốt, nó chăm sóc cho con thật tốt.”

Duẫn An Nhiên mạnh mẽ gật đầu.

Đổng Vân đưa tay vuốt ve hai má con. “Lúc con còn nhỏ, mẹ không chăm sóc cho con được, hiện tại, nếu Minh Nghĩa làm được như vậy, mẹ an tâm. Nó có bản lĩnh, có năng lực, con người lại chính trực, con ở cạnh nó mẹ thật yên tâm.”

“Cám ơn mẹ.” Duẫn An Nhiên nhìn mẹ cười.

Đổng Vân lại cười không nổi, thở dài thật sâu.

“Dì Vân tìm em, vậy kế tiếp là anh.” Chu Minh Nghĩa đã biết chuyện, nói như vậy.

“Không biết mẹ em nói cái gì với anh?”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Anh nghĩ, dì Vân hy vọng anh hứa hẹn chắc chắn.”

“Cái gì a, aiii, phụ nữ nhân đều thế.”

“Anh nghĩ câu trả lời của anh sẽ làm dì Vân hài lòng.” Chu Minh Nghĩa cười gật đầu.

“Này, không cần xem em như phụ nữ.” Duẫn An Nhiên tức giận, giữ chặt áo Chu Minh Nghĩa.

“Đánh nhau với em anh không có phần thắng, phụ nữ, em xem em có chỗ nào giống không? Lại hung hãn, miệng lại hư, không một chút dịu dàng, còn không biết làm nũng, lại bướng bỉnh, em có chỗ nào giống phụ nữ?”

Duẫn An Nhiên quát to một tiếng, đánh Chu Minh Nghĩa một quyền, đẩy anh ngã trên sofa. “Anh đi chết đi! Dám nói em như vậy.”

Chu Minh Nghĩa đưa tay kéo ngã Duẫn An Nhiên. “Anh nói đều là sự thật. Nhưng em cũng có chỗ đáng yêu. Thi thoảng sẽ thực ngoan, cũng sẽ không làm ồn anh, nấu ăn ngon, không quấy rầy anh khi làm việc, hơn nữa…”

Chu Minh Nghĩa há mồm, nhẹ nhàng cắn vành tai Duẫn An Nhiên. “Hơn nữa…”

Duẫn An Nhiên giãy dụa. “Anh đáng ghét nhất.”

“Khẩu thị tâm phi. Kỳ thật, em cũng thích anh giống như anh thích em vậy.”

“Nhàm chán, ai sẽ thích anh?”

“Em chính là mạnh miệng.”