Bùm—
Cửa phòng bị tông mạnh văng bật ra, xào xạc đu đưa trong làn gió mai mát mẻ.
Đan Thục đầu đội trái banh lông trắng phau như tuyết bổ xộc lên giường, moi phắt Nhan Đàm đang quấn mình trong chăn ra, khóc lóc bù lu bù loa:
“Nhan Đàm, Nhan Đàm tỉ tỉ… Hu hu hu, không xong rồi không xong rồi, hu
hu hu…”
Nhan Đàm hận hết chỗ nói, nàng đang yên ổn nằm trên
giường say giấc mộng đẹp, kết quả bị tiếng kêu khóc như mổ lợn giết dê
của tiểu lang yêu làm cho giật mình tỉnh giấc, thực tình không phải cấp
độ phẫn nộ bình thường.
Đan Thục ôm lấy nàng lắc lắc, tiếng khóc
càng oang oang hơn: “Nếu mà để cha nhìn thấy, nhất định sẽ giết chết đệ, người nói đệ là nỗi sỉ nhục của lang tộc, thiên hạ không tìm đâu ra
lang yêu nào ngốc như đệ nữa hết, hu hu hu…” Nó khóc miết khóc miết, đột nhiên bật ra một tiếng nấc cụt.
Tiểu lang yêu rất ngốc, điều này Nhan Đàm từ sớm thì đã phát hiện, từ lúc cha nó bao che bảo Đan Thục
nhà hắn chỉ là tuổi còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện lắm thì đã phát hiện rồi. Có thể hóa thành hình người, đa phần đều đã đến tuổi thành
niên, mà đã thành niên thì không tính là bé bỏng nữa rồi. Riêng như Nhan Đàm trước đây lúc hóa người còn chưa thành niên, loại việc này cực kì
hiếm gặp.
Nàng vỗ vỗ lưng Đan Thục, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Rốt cuộc
là làm sao rồi? Đệ gần đây không phải tu luyện có tiến bộ, còn khiến cái đuôi mất luôn rồi sao, cha đệ sao lại đòi giết đệ chứ?”
Đan Thục vừa nấc cụt vừa nói chuyện một cách đứt quãng: “Tai, tai của đệ không xong rồi…”
Tiểu hồ ly nãy giờ bám lấy đỉnh đầu nó nhấc mình lên một chút, để lộ đôi tai với vị trí không được đối xứng cho lắm bên dưới.
Hóa ra Đan Thục mới vừa cho được cái đuôi biến mất liền muốn xê dịch đôi
tai sói trên đỉnh đầu xuống hai bên mặt, kết quả không biết hụt tay làm
sao, đôi tai kia chẳng những không chạy xuống hai bên mặt mà ngược lại
còn biến thành không cân xứng trên đỉnh đầu.
Nhan Đàm lật chăn
chui ra, vừa khoác áo ngoài vào rửa mặt súc miệng, vừa vắt khô khăn chìa sang: “Lau mặt đi, ta giúp đệ nghĩ cách xem thế nào, nếu như thực sự
không được thì đi tìm Dư Mặc sơn chủ nhờ giúp một tay.”
Nàng vừa
dứt lời, tiểu hồ ly chợt loạng choạng chực té, bi ai níu lấy tóc của Đan Thục kêu toáng lên. Đan Thục mặt mày méo xẹo: “Đau đau đau, Tử Viêm đệ
đừng có túm ta mạnh như vậy! Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ coi đó, đệ thực tình
không cách nào sang tìm Dư Mặc sơn chủ.”
Bởi nên mới đành lui xuống lựa chọn thứ hai.
Nhan Đàm thở dài một tiếng, bắt đầu lật tìm chồng sách vở liên quan đến tu
hành trên bàn. Chỗ sách cổ này đều là của tiền nhân để lại, được tập hợp lưu giữ rất đầy đủ ở chỗ Dư Mặc, nàng mấy ngày nay đã mượn về xem.
Đan Thục chùi chùi mặt, bộ dạng đáng thương ngồi chồm hổm một bên nhìn nàng lật sách.
Nhan Đàm lật hết quyển này đến quyển khác, đột nhiên lên tiếng: “Chiêu càn
khôn thuật này chắc là dùng được… Trên sách viết, trước đây có một lư
yêu sau khi từ hình dạng con lừa hóa thành người thì móng guốc bị mọc
trên mặt, bèn dùng càn khôn thuật dịch chuyển bộ guốc xuống dưới lòng
bàn chân. Nếu dùng cách này di chuyển đôi tai của đệ xuống hai bên mặt,
chắc là cũng được chứ nhỉ?”
Đan Thục xốc lại tinh thần, vỗ ngực nói lớn: “Đệ không sợ đâu, Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ cứ thử đi đừng ngại!”
Nhan Đàm không nhịn được cốc đầu nó một cái: “Có sợ cũng là ta sợ đây nè,
không lẽ đệ không biết người thi thuật có thể bị yêu pháp phản phệ hả,
ta mới nguy hiểm hơn đệ nhiều đó.” Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu mặt tròn
kế bên: “Đệ ngồi đây, để ta thử xem thế nào.”
Đan Thục ngồi ngay
ngắn nghiêm chỉnh trên ghế, nhưng lưng vẫn còn run run, miệng cà lăm cà
lặp nói: “Lỡ như, lỡ như cuối cùng không thành, hai tai của đệ chạy
xuống dưới chân thì làm sao đây?”
Nhan Đàm vô tình đáp: “Vậy thì đệ thay đôi giày bự hơn một chút chứ sao.”
Nàng cẩn thận đọc đi đọc lại chỗ chú văn trên sách, đoạn tay trái mới bắt
quyết, đối diện với đỉnh đầu Đan Thục bắt đầu niệm, đang niệm tới mấy
chữ cuối cùng thì bất chợt nhớ ra tiểu hồ ly đang nằm úp bụng trên đỉnh
đầu nó, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra sai sót, có khi nào tiểu hồ ly sẽ mọc
dính lẹo vào mặt Đan Thục không đây, chừng đó nàng không cần Lâm Lãng
với Tử Lân động thủ, tự mình kiếm cọng dây thừng thắt cổ chết quách cho
rồi.
“Tử Viêm, đệ xuống đây một lúc cái đã.” Nhan Đàm chìa tay
đưa tiểu hồ ly sang bàn, chuyên tâm niệm tiếp mấy chữ cuối cùng, ai dè
đúng vào lúc niệm đến chữ sau chót, tiểu hồ ly thình lình nhảy tót lên,
ngồi xổm ngay trên đỉnh đầu Đan Thục. Nhan Đàm cảm thấy đầu váng mắt
hoa, cảnh vật trước mắt lắc lư không ngừng. Nàng khó nhọc cúi đầu nhìn
xuống, chỉ thấy thân xác mình ngồi bên bàn, do đang dần mất đi chỗ dựa
từ hồn phách mà chầm chậm ngã ra sau, còn nửa phần hồn phách đã rời khỏi cơ thể này lại đang di chuyển về phía tiểu hồ ly.
Tiêu rồi. Ý
nghĩ chạy xẹt qua như dòng điện trong đầu, nàng nhân lúc hồn phách còn
chưa hoàn toàn thoát ly cơ thể, tức khắc thi thuật một chiêu tỏa hồn
chú, cố định cả Đan Thục và tiểu hồ ly tại chỗ.
Bịch một tiếng,
Nhan Đàm chỉ cảm thấy thân người lắc mạnh cái, nàng lăn xuống đất té
ngã, trước mắt ngợp một trời sao. Nàng rên tiếng than đau, kinh khiếp
phát hiện mình đang phát ra tiếng kêu rừ rừ ư ử.
Không, không phải chứ?
Nhan Đàm dụi dụi mắt, chỉ thấy trước mắt là một bộ vuốt hồ ly, ngẩng đầu
nhìn quanh một vòng, đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, chỉ là toàn bộ đã
trở nên rất đồ sộ.
Nàng và Tử Viêm hoán đổi cơ thể rồi.
May là trước đó đã thi thuật tỏa hồn chú, thế này tiểu hồ ly đã chiếm đóng
thân thể nàng và tiểu lang yêu kia đều sẽ không thể bay nhảy lung tung.
Tỏa hồn chú là cấm thuật, cho dù là Dư Mặc hay Tử Lân đều không biết
dùng, dĩ nhiên trừ nàng ra không ai có thể giải được. Đương nhiên, cấm
thuật đa số đều sẽ phản phệ lên người thi thuật, thế nhưng trải qua quá
trình học tập và nghiên cứu cần cù không ngừng nghỉ, nàng đã mang tác
động phản phệ truyền sang người kẻ bị thi thuật, hai người bọn họ sau
khi tỉnh dậy áng chừng sẽ mất ngủ trong mười ngày nửa tháng.
Nhan Đàm hì hục nhảy lên chồng sách trên bàn, lại hì hục bám víu vào cuốn
sách lật tới lật lui, cuối cùng hì hục banh mắt ra dòm đống khải thư (1) bự tổ bố.
Bộ vuốt hồ ly cứ trượt lên trượt xuống, nàng còn phải
cẩn thận không bấu rách trang sách, dù gì đây đều là của Dư Mặc sưu tầm, nếu như bị nàng bấu hỏng, Dư Mặc nổi giận lên nói không chừng sẽ đem
nàng chôn xuống ao sen ngoài cửa thưởng ngoạn.
Nhan Đàm nhảy lên
trang sách, tỉ mỉ nghiêm túc muốn tìm cách phá giải càn khôn thuật,
nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm ra cách gì. Lẽ nào trời muốn diệt
nàng, muốn nàng từ nay về sau phải làm một con cáo ư? Đây còn chưa được
xem là việc đau khổ nhất, nàng nhớ mang máng Tử Viêm còn cách ngày hóa
thành người tới một trăm năm mươi mấy năm lận. Năm tháng đằng đẵng thế
này, nàng phải làm sao trải qua đây trời?
Còn nữa, sau cùng nàng
phải làm thế nào giải thích việc này với mọi người? Tử Viêm nếu muốn
dùng bộ lốt của nàng sống qua ngày, dựa trên điệu bộ dính chặt như keo
của nó với Đan Thục trước mắt, lại tưởng tượng thử tình cảnh bộ lốt của
nàng quấn cứng ngắc lấy Đan Thục ư ư a a kêu miết. Nhan Đàm rùng mình
hai cái, lại dùng bộ vuốt bấu mở một quyển sách khác.
Loại việc này tuyệt đối không thể xảy ra.
Vạn nhất cuối cùng không thể hồi phục, nàng vẫn là tự tay tuyệt đường sống của mình thì hơn…
Nàng đang hì hục vùi mình trong đống sách vắt óc suy nghĩ thì chợt nghe có
tiếng bước chân rất khẽ rất trầm ổn bước tới trước cửa, âm thanh này vô
cùng quen thuộc, không phải là—
Nhan Đàm giật bắn, từ trong đống
sách lăn lê bò lết chui ra, trong tích tắc cứng đờ tại chỗ, thậm chí có
thể nghe thấy âm thanh bộ xương hồ ly kêu rắc một tiếng.
Dư Mặc
đứng cạnh cánh cửa phòng đã bị Đan Thục tông mở, dừng lại giây lát, đoạn nhấc gót bước vào trong. Hắn cúi đầu nhìn lướt qua bộ lốt ngã sõng soài dưới đất của Nhan Đàm, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Nhan Đàm trong bộ lốt
hồ ly nằm giữa đống sách trên bàn.
Nhan Đàm đã sốt ruột tới rối
như một mớ bòng bong, nàng nên làm sao đây làm sao đây, vờ như không có
chuyện gì, hay là nhại kiểu dáng vẻ khiếp hãi hắn của Tử Viêm? Giữa lúc
nàng đang nóng ruột thì nhìn thấy mấy ngón tay thon dài rắn rỏi lướt qua trên đỉnh đầu mình, cầm một quyển sách lên lật ra liếc qua vài liếc
mắt.
Nhan Đàm toàn thân đông cứng, nàng bất chợt nhớ ra, cuốn
sách Dư Mặc cầm lên chính là cuốn có ghi chép về càn khôn thuật. Hắn,
hắn sẽ không nhìn ra được chuyện gì đấy chứ? Nếu như để hắn biết được
nàng vốn chỉ là muốn giúp Đan Thục chỉnh lại vị trí đôi tai mà kết quả
lại xoay sang đổi lốt với tiểu hồ ly, không biết sẽ bị chế giễu thế nào
đây nữa. Chuyện này đúng là mất mặt quá đi.
Dư Mặc đoạn nhẹ nhàng đặt sách xuống, xoay đầu sang nhìn thân xác Nhan Đàm đang nằm sõng soài không biết trời trăng gì dưới đất. Hắn nhìn hết một lúc, khóe miệng
không rõ thế nào lại phảng phất hiện lên nét cười, hơi cúi người xuống
nắm lấy mấy ngón tay của bộ lốt kia.
Nhan Đàm ngồi xổm trên bàn thở phào nhẹ nhõm, Dư Mặc chắc là không phát hiện ra điều gì.
Thế nhưng mà, nàng thình lình lông tơ dựng ngược, Dư Mặc nắm tay nàng làm
gì vậy? Không lẽ, hắn thực ra có thứ sở thích gì người khác không biết?
Nhan Đàm bịch cái lăn từ trên bàn lăn xuống, té chổng bốn vó lên trời. Dư
Mặc nghe thấy động tĩnh quay lại, bốn mắt nhìn nhau giây lát, đoạn hắn
đột nhiên đứng dậy bỏ ra ngoài.
Hắn, hắn cứ vậy mà bỏ đi sao? Dù
gì bộ lốt của nàng cũng còn nằm chỏng chơ dưới đất mà, cũng không thèm
dời nàng sang chỗ nào êm hơn một chút. Nhan Đàm lật mình, rất chi giận
dữ, Dư Mặc đối với nàng thật không khỏi có phần vô tình quá rồi.
Nàng ngước đầu lên, chỉ thấy Dư Mặc mới ra khỏi cửa đột nhiên đánh vòng trở
lại, tự nhiên bước tới trước mặt véo lấy cổ mình xách lên.
Nhan
Đàm nhìn chăm chắm vào đôi ngươi thâm trầm đen sẫm của hắn, trong lòng
có thứ hy vọng khó tả nên lời: Hắn vẫn là đã nhận ra nàng rồi ư? Thực ra như thế cũng không phải không tốt, nói không chừng hắn sẽ có cách khiến nàng biến lại hình dạng ban đầu, chỉ là động tác Dư Mặc xách nàng thật
tình khiến nàng thấy không dễ chịu.
Dư Mặc xách theo Nhan Đàm
trong bộ lốt hồ ly ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại, đi được vài
bước thì bắt gặp Bách Linh đang thả bộ ngược chiều.
Bách Linh tay ôm vài chiếc ngoại bào đã được giặt sạch sẽ gấp gọn gàng, mỉm cười cất lời: “Sơn chủ.”
Dư Mặc khẽ gật đầu, đợi lúc rẽ ở góc đường quẳng Nhan Đàm sang một bên, mắt chả buồn liếc lại bỏ đi thẳng.
Nhan Đàm lăn tròn một vòng trên đất, căm phẫn giơ vuốt hồ ly về phía bóng lưng hắn.
Dư Mặc, ta hận ngươi.
Nhan Đàm chấn thương tinh thần một lúc, quyết định vẫn là nên trông cậy vào
bản thân. Đầu tiên phải bò trở lại phòng mình, sau đó mới có thể tiếp
tục nghiên cứu chỗ yêu pháp trên mớ sách cổ.
Nàng loạng cha loạng choạng lon ton chạy được một lúc, trước mặt đột nhiên sượt qua một
luồng gió lạnh, bèn vội rúc người thành một trái banh lăn ra sau tránh.
Giữa đám lá vụn tung bay chao liệng, Đường Châu đang luyện kiếm với một
phong thái dũng mãnh hiên ngang. Đúng là tài hoa ngời ngời, Nhan Đàm cào cào bộ vuốt hồ ly, tán thưởng trong lòng một câu.
Đường Châu chợt dừng chiêu kiếm đang luyện, cùng nàng giao mắt giây lát, đột nhiên cúi người bế nàng vào trên cánh tay.
Nhan Đàm cảm khái không thốt nên lời, quả nhiên vẫn là sư huynh có lòng nhân hậu.
Đường Châu dùng chuôi kiếm chống cằm, khóe miệng khẽ cười: “Loài tam vỹ linh hồ này rất hiếm, không ngờ nơi này lại có một con.”
Thanh xà tiểu yêu đang săm soi sau lưng hắn lập tức tiếp lời: “Đây là đệ đệ
ruột của hồ nữ Lâm Lãng, vừa được mang tới đây năm ngoái.”
Đường
Châu à tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Nhan Đàm, miệng lẩm bẩm: “Ta còn tưởng đâu…” Hắn đặt Nhan Đàm trong bộ lốt hồ ly xuống, tự nhiên xoay người đi về phía thanh xà tiểu yêu kia.
Nhan Đàm đực mặt ra hết một lúc:
Hắn cứ vậy mà đi hả? Không phải chứ, nàng vốn còn định mượn tay Đường
Châu về lại nhà mình mau một chút nữa.
Thanh xà yêu nọ chợt lên tiếng hỏi: “Đường công tử, công tử hôm nay không tới tìm Nhan Đàm cô nương ư?”
Đường Châu không mấy để tâm ừm tiếng: “Vừa nãy gặp sơn chủ của các người,
huynh ấy bảo Nhan Đàm còn ngủ, nên không sang đánh thức nàng ấy nữa.”
Nhan Đàm nổi quạu, Dư Mặc đúng là quá độ vô lại, cho dù nàng thực sự còn
đang ngủ chưa dậy, vậy tốt xấu gì cũng nên giúp dời người nàng từ dưới
đất lên giường chứ? Còn Đường Châu cũng vậy nữa, việc không bình thường
như vậy mà cũng không đi xem thử, uổng phí bọn họ còn có giao tình vào
sinh ra tử!
“Vậy hôm nay để ta dẫn công tử dạo chơi nơi này nhé?” Thanh xà yêu thướt tha duyên dáng bước tới bên cạnh Đường Châu, ngọt
ngào cười duyên.
Nè, Đường Châu hắn là thiên sư, chuyên môn đuổi quỷ trừ yêu đó, bộ nàng không sợ hắn bán đứng mình sao hả?
Nhan Đàm và tiểu thanh xà này quen biết nhau từ lần đầu đặt chân đến Da Lan
sơn cảnh, họ đều được chọn làm thị thiếp cho sơn chủ đưa tới nơi này.
Nhưng cuối cùng Dư Mặc đã chấm trúng nàng.
Thực ra dung mạo của
tiểu thanh xà này rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, nhưng Dư Mặc cuối cùng không chọn nàng ta xét tình lý cũng là điều dễ hiểu.
Hoa
cắm trên đầu tiểu thanh xà này đều rất tươi đẹp rực rỡ, nhưng hoa đẹp
hơn đi nữa mà cắm đầy đầu thế này thì cũng chả đẹp được tới đâu.
Nhan Đàm gục mặt ủ rũ chân thấp chân cao chạy về phòng mình, đột nhiên có
một giọt nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đáp trúng vào ngay trán nàng.
Nàng ngước nhìn thử sắc trời, hôm nay trời trong nắng đẹp, nhìn không giống
như sắp sửa đổ mưa. Nàng chầm chậm dòm lên đỉnh đầu, chỉ thấy trên ngọn
cây là một con biên bức tinh bự chảng đang treo ngược mình, miệng chảy
nước dãi dòm nàng chằm chằm, từ từ nhe hàm răng sắc nhọn sáng loáng
trong mồm ra.
Nhan Đàm cứng đờ tại chỗ, đợi khi hoàn hồn thì đã lăn lông lốc xuống sườn núi, bõm cái đâm đầu vào đúng một vũng bùn nhão.
Chú thích:
(1) khải thư: còn gọi chính thư hay chính khải, thể chữ bắt nguồn từ cuối
thời Đông Hán, phát triển toàn diện trong giai đoạn Ngụy, Tấn và Nam Bắc triều, đạt đến đỉnh cao dưới thời nhà Đường và được sử dụng rộng khắp
cho đến ngày nay.