Dư Mặc bắt chéo hai
tay sau lưng, qua hết một lúc mới chậm rãi cất lời: “Cũng đã đặt chân
đến đây thì dĩ nhiên phải đi cho đến cùng, sao lại có thể nửa đường bỏ
cuộc?”
Nhan Đàm kinh ngạc nhìn hắn, không khỏi buột miệng: “Dư Mặc?”
Dư Mặc giơ tay đẩy nhẹ vai nàng: “Đi thôi.” Nhan Đàm thông suốt nhoẻn cười, má phải thoáng hiện một lúm đồng tiền.
Đào Tử Khí chèo thuyền ra đến giữa hồ, đoạn đột nhiên thẳng tay vứt mái
chèo ra xa rồi nhảy tõm xuống nước, mặt hồ phẳng lặng nổi lên những vòng gợn sóng lăn tăn. Dư Mặc dang tay giữ lấy hai bên mép thuyền, điềm tĩnh cất giọng: “Để ta xuống trước.” Nói dứt lời cũng liền đưa chân xuống
nước.
Bấy giờ đã là mấp mé hoàng hôn, tà dương đỏ nhạt nhuộm đều
một màu ửng đỏ lên những đụn mây bên đường chân trời, đến cả mặt hồ xanh biếc cũng gợn nhẹ những dải sóng đo đỏ. Nhan Đàm cúi người nằm dài ra
mạn thuyền, nàng nhìn xuống mặt nước, lại ngẩng đầu lên trông sắc trời,
miệng bất giác bảo: “Đợi đến buổi đêm có trăng sao, không phải sẽ thành
Kính Hồ Thủy Nguyệt rồi ư?”
Đường Châu ngắm chiếc má trắng ngần
như men sứ của nàng, khi nàng cười khóe mắt sẽ hơi cong lên, ánh mắt
trong suốt ngây thơ vô tội. Hắn khẽ thở dài cất lời: “Hai người việc gì
phải đi cùng ta?”
Nhan Đàm lắc lắc ngón tay cười đáp: “Ngươi
tuyệt đối đừng có hiểu lầm, ta không phải vì ngươi đâu à nha. Thứ nhất
là để ngươi sớm ngày gặp lại vị cô nương trong mộng kia, thứ hai là vì
ngày tháng thực tình quá đỗi vô vị, thỉnh thoảng kiếm việc để làm cũng
tốt.” Nàng quay đầu nhìn ráng chiều bên đường chân trời, lại cúi xuống
nhìn vào mặt nước, miệng lầm bầm: “Lạ thật, sao Dư Mặc đi lâu quá vậy?”
Nàng chầm chậm đưa tay vào nước, mới vừa khua được vài cái thì đột nhiên
nước hồ bắn tung tóe lên trước mặt. Dư Mặc trồi đầu ra khỏi mặt nước,
vươn tay bấu lấy mạn thuyền, miệng thở ra một hơi dài: “Xuống đi, ta sẽ
dẫn đường.”
Nhan Đàm liền nhảy khỏi thuyền, vẫy vẫy tay gọi Đường Châu: “Mau đi thôi!” Nàng chìa tay sang nắm lấy cổ tay hắn, giọng nhỏ
nhẹ bảo: “Ngươi chỉ cần nín thở đi theo ta là được.” Nàng nhìn Dư Mặc
lặn vào nước rồi cũng từ từ trầm mình xuống theo. Từ dưới nhìn lên, nước hồ một màu lam nhạt trong veo lấp loáng, dưới chân cơ man toàn là sỏi
và cát trắng, rong biển các loại trải dài dưới lòng hồ, chốc chốc lại có chú cá thân mình dài mảnh mềm mại quẫy đuôi lướt qua.
Dư Mặc rẽ
nước đi đầu, có đến ba nén nhang sau thì đột nhiên trồi người lên khỏi
mặt nước. Nhan Đàm cũng ngoi đầu lên theo hắn, trông thấy không xa trước mắt là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, dãy bậc thang bằng cẩm
thạch đổ dài xuống nước, bước lên vài bước, mây mù kéo thành sợi mảnh
lững lờ trôi giữa không trung, lượn lờ vây quanh cả người.
Tất cả những thứ này, như thực mà cũng như ảo, khiến người ta có cảm giác cứ như đang bước đi trên những tầng mây mỏng.
Phía ngoài cung điện là một bia đá sừng sững, bên trên là bốn chữ được viết bằng thể triện (1): Kính Hồ Thủy Nguyệt.
Nhan Đàm quay đầu ra sau, bên đường chân trời là một mảnh trăng khuyết sáng
vằng vặc, trăng phản chiếu trên mặt hồ, bóng trăng bàng bạc khẽ lay
chuyển theo sóng nước.
Đường Châu thấp giọng: “Đây đích thị là Thần Tiêu cung…”
“Hai lần trước vào Thần Tiêu cung đều có người giúp ta dẫn đường, riêng lần
này thì không.” Dư Mặc quay đầu, mày hơi chau lại, “Thần Tiêu cung chủ
đã muốn mượn tay Đường huynh giải mở phong ấn của thần khí, xem ra hẳn
đã bố trí cơ quan bên trong…” Hắn còn chưa nói dứt lời thì trước cung
điện chợt xuất hiện một bóng người áo bố luộm thuộm, chân đi guốc mộc.
Một dải sương mù lượn qua, vừa khéo khiến bóng dáng kia hòa quyện vào
biển mây mù, loáng thoáng có thể nhìn thấy người này tay nâng vạt áo,
bước chân phiêu diêu nhẹ lướt.
Nhan Đàm buột miệng thốt lên:
“Người đó là… Ngũ Thuận?! Y không phải đã rơi xuống động đá vôi rồi ư,
sao bây giờ lại ở đây?” Nàng đuổi theo được vài bước thì phát hiện
khoảng cách giữa bọn họ không những không giảm mà ngược lại còn mỗi lúc
một nới dài ra. Tên hái thuốc Ngũ Thuận kia trông cứ như đang bị thứ gì
đó lôi đi, bước chân thoăn thoắt vội vã.
Đường Châu nhìn nàng: “Có khi nào ngươi nhận lầm người rồi không?”
Nhan Đàm trong lòng cũng có chút hoài nghi, đành đáp: “Có thể là ta đã nhìn lầm rồi.”
“Nhan Đàm xưa nay cẩn thận tỉ mỉ, hãy chưa lúc nào nhìn lầm qua, người đó rất có khả năng chính là Ngũ Thuận.” Dư Mặc điềm đạm cất lời. Nhan Đàm đây
phải gọi là nhận sủng mà lòng cả kinh: “Thật ra ta chả được tỉ mỉ như
ngươi nói đâu, đúng là đã tán dương quá lời rồi.”
Thần Tiêu cung
đã gần ngay trước mắt, những nơi tầm mắt có thể quét tới đều là một mảng đen ngòm, bốn bề lặng thinh không một tiếng động.
Ba người chầm
chậm đi trong bóng tối, bước chân chạm đất phát ra tiếng động khe khẽ.
Cứ như vậy đi hết một quãng, Nhan Đàm cuối cùng nhịn hết nổi lên tiếng:
“Chỗ này sao mà tối hù vậy nè, đến cây đèn cầy cũng không chịu thắp.”
Nàng chẳng qua chỉ tùy miệng than phiền một câu, thế nhưng lời vừa nói
dứt thì xoẹt một tiếng, chung quanh lập tức tràn ngập ánh nến sáng bừng.
Dư Mặc thần tình có phần phức tạp dứt khoát cất giọng: “Mau đi cho nhanh,
tránh đêm dài lắm…” Câu này của hắn còn chưa nói dứt thì hai bên chợt có tiếng phùn phụt nổi lên liên hồi, từng cụm lửa to giận dữ bốc cao, chỉ
trong chớp mắt đã nung mặt đất thành một màu hườm đỏ. Đường Châu không
nhịn được bảo: “Mặt đất ở đây đều được đúc từ sắt!”
Nhan Đàm bấy
giờ đã chắn chắn trăm phần trăm mấy ngày nay bản thân đụng độ phải sát
tinh. Lúc vừa chạy được vài bước còn chưa có cảm giác gì, nhưng chỉ một
chốc sau đã cảm thấy như gan bàn chân đang bị lửa đốt. Hai bên lối đi
đều là những ngọn lửa hung tợn, lưỡi lửa thè ra nuốt vào, không ngừng
cuồn cuộn táp mạnh về phía bọn họ. Nhan Đàm ngửi thấy có mùi khét, cũng
chẳng có thời gian nghĩ xem nó rốt cuộc xuất phát từ đâu, chỉ mải lo
không ngừng chạy tới trước. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy đáng mừng
chính là bản thân dù gì cũng là yêu, ít nhiều trong hỏa ngục này cũng đỡ vả hơn phàm nhân một chút.
Nhoáng cái ba người bọn họ đã chạy
đến cuối đường, trước mặt lại là một khoảng lớn mai hoa trang (2). Những chiếc cọc mai hoa này cao hơn hai người gộp lại, bên dưới chi chít gai
sắt, chiếc nào chiếc nấy sáng loáng, không cần chạm thử cũng biết vô
cùng sắc nhọn. Nếu trong một lúc không cẩn thận rơi khỏi cọc thì lập tức sẽ bị vạn mũi xuyên tim, kẻ có bản lĩnh cao hơn, đáp xuống vẫn có thể
đứng vững thì cũng không khỏi hai chân bị đâm nát.
Nhan Đàm nhất
thời ngập ngừng không biết có nên tự tìm đường lui hay không thì Dư Mặc
đã không chút do dự nhảy thẳng lên mai hoa trang. Thấy nàng còn đứng
ngẩn ra đó, hắn bèn cằn nhằn: “Ngươi còn ngẩn người ra đấy làm gì, mau
lên đây!”
Nhan Đàm đành dùng yêu khí cưỡi gió bay lên. Chân đạp
trên cọc, nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, trong lòng thật có chút ớn lạnh. Thần Tiêu cung chủ có thể nghĩ ra thứ phương pháp tu hành này, có thể
thấy được con người hắn nhất định có bệnh.
Đường Châu đối với đám cọc gỗ này mặt không biến sắc, dễ dàng như đạp trên đất bằng cất bước
đi qua. Nhan Đàm rất lấy làm lạ: “Đường Châu, coi bộ ngươi rành thứ này
quá ha…”
Đường Châu xoay đầu nhìn nàng, thái độ không mấy bận tâm đáp: “Người học võ ít nhiều đều luyện qua mai hoa trang, gia sư cũng
rất ưa chuộng món này.”
Nhan Đàm hoảng nhiên đại ngộ, chợt một
tiếng nổ rầm trời vang lên sau lưng, luồng hơi nóng khổng lồ từ phía sau ập đến, mũi chỉ có thể ngửi thấy một mùi lưu huỳnh nồng nặc. Nàng giật
bắn cả người, vội vã di chuyển tới trước, luồng nhiệt phía sau cũng đuổi sát theo. Chẳng cần ngoái đầu lại nhìn nàng cũng biết đã xảy ra chuyện
gì: Không ngờ Thần Tiêu cung chủ lại còn đặt sẵn thuốc nổ ngoài cửa, đợi bọn họ vừa tiến vào thì liền châm ngòi.
Tiếng nổ đinh tai nhức
óc, những cụm lửa nhỏ không ngừng bắn tới chỗ nàng, Nhan Đàm thậm chí có thể ngửi thấy những sợi tóc trên đầu mình từng đợt bốc mùi cháy khét,
trong khi đó mai hoa trang trước mặt đi mãi cũng còn chưa thấy điểm
dừng.
Nàng lắng nghe tiếng gió đuổi sau lưng, cử động dứt khoát
tránh liền được mấy cụm lửa, chân lại tức khắc đạp lên cọc gỗ, còn chưa
đứng vững thì đã nhảy sang một cây cọc khác. Thân thủ nhanh nhạy như
này, hơn nửa đời trước của nàng đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, bất
luận là động tác nào cũng đều tuyệt đối gọn ghẽ chuẩn xác.
Nhan
Đàm mỗi lúc một tiến bộ, cũng bắt đầu có chút thông suốt vì sao phàm
nhân lúc luyện võ lại thích dùng thứ cổ quái dị hợm này. Chợt một bóng
người vụt qua trước mặt, thậm chí còn chưa kịp đến một cái chớp mắt,
nàng xác thực đã nhìn thấy trên mai hoa trang là một bóng dáng gầy cao
dong dỏng, tao nhã cao quý, không sai chính là Thần Tiêu cung chủ!
Trong lúc thân thể treo giữa không trung, Nhan Đàm đã nhìn thấy rõ mồn một
khuôn mặt của người đó: Nàng có thể xem là đã gặp qua không ít người và
yêu vẻ ngoài xuất chúng, nhưng lại là lần đầu gặp phải kẻ có tướng mạo
thế này. Nếu nói Thần Tiêu cung chủ dung mạo xấu xí thì ngược lại ngũ
quan của hắn tuấn tú vô song, song nếu như nói hắn có một gương mặt đẹp, thế thì trên đời này sẽ không còn kẻ xấu xí nữa.
Chú thích:
(1) thể triện: một thể chữ Hán cổ xuất hiện và được dùng rộng khắp Trung
Quốc dưới thời nhà Tần, đến triều Hán được sử dụng chủ yếu trong lĩnh
vực điêu khắc trang trí và con dấu.
(2) mai hoa trang:
còn gọi mai hoa quyền, là một thể loại quyền thuật Trung Quốc thực hành
trên các cọc gỗ, hình thành từ cuối thời Minh, được sáng lập bởi Trâu
Hoành Nghĩa. Hoa mai nở rộ vào thời điểm khi đông chưa tận, xuân chưa
đến, bao hàm ý nghĩa tiên tri tiên giác, hợp với đạo lý phòng bị và ra
tay trước đối phương để giành phần thắng; thêm vào môn quyền được chia
làm năm thế, vừa khéo hợp với hình dạng năm cánh của hoa mai, vì thế lấy tên là mai hoa quyền. “Trang” là cọc, ở nhiều ngữ cảnh trong truyện
“mai hoa trang” dùng chỉ bản thân những chiếc cọc.