Trầm Vụn Hương Phai

Chương 110: Ngoại truyện 5 ♥ Dư Mặc




Bạn có từng xem hí kịch chưa? Diễn đi diễn lại rất nhiều lần, tuy biết rõ là chuyện xưa không có thật nhưng vẫn diễn rất nhập tâm. Mà người xem diễn rõ ràng biết không phải chuyện của mình, nhưng xem lâu cũng chậm rãi hòa mình vào, như thể đó là câu chuyện của chính mình.

Dư Mặc vốn rất xem thường ả liên hoa tinh hết ăn lại nằm chơi bời lêu lổng trên thiên đình kia.

Không dưng lại xông vào địa bàn của hắn, còn quấy nhiễu thanh tĩnh của hắn, Nhan Đàm ngu ngốc.

Trên người hắn chảy dòng máu Cửu kỳ từ thời thượng cổ. Tộc Cửu Kỳ là tộc hưng thịnh nhất trong thủy tộc cách đây rất lâu, mà trước kia bề ngoài của chúng đều là nửa rồng nửa cá. Thậm chí còn cao lớn hơn rồng. Nhưng rơi vào Dư Mặc đã chỉ còn hình dáng một con cá tầm thường, thậm chí tộc Cửu Kỳ trong thiên địa cũng chỉ còn lại mình hắn.

Nam Cực tiên ông hơn nửa ngày mới chụp được con Cửu Kỳ duy nhất này về nuôi trong hồ sen bên đình viện. Trong hồ sen đươg nhiên còn có những loại cá khác, đương nhiên cũng qua ngàn chọn vạn tuyển, to có nhỏ có, bẹp có tròn có, tất cả đều là giống cái.

Ngày Dư Mặc trưởng thành đã tới gần, nếu qua ngày trưởng thành còn chưa hóa thành người thì cả đời sẽ mãi mãi là bộ dáng con cá nhỏ này. Hắn đương nhiên dốc sức tu hành, mãi đến một ngày bỗng nhiên có cảm giác đau đớn, khổ sở lao thẳng ra khỏi mặt nước.

Đây là điềm báo tu hành viên mãn.

Đang lúc hắn vô cùng đau đớn, bên cạnh ao đột nhiên truyền đến tiếng Nam Cực tiên ông. Ông ta nói: “Nhọc nhằn vất vả lao tâm lao lực nuôi nấng bao nhiêu năm trời, cả mụn trứng cũng không có nở, uổng công lão phu lựa chọn cả một ao cá cái bầu bạn.” Ông nói tới đây rồi thở một hơi thật dài, lại nói: “Hay là… con Cửu Kỳ này dính phải tật xấu gì, hay là… đoạn tụ rồi? Vậy thử thả một con cá tinh tráng ra xem, nói không chừng lại để nó hóa thành người được…” Nói xong, một con cá râu hổ bị liệng xuống dưới.

Dư Mặc vốn đang giãy đành đành trong thời điểm quan trọng, lại nghe được một câu phiêu như vậy, nhất thời ói ra cả máu.

Hắn chìm xuống đáy nước, lúc chôn mình trong bèo thì nội thương vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng con cá râu hổ kia nhìn đã chẳng đẹp mắt chút nào lại còn dám lảng vảng lại gần chỗ hắn. Dư Mặc không nhịn được nữa, giơ đuôi quật nó sang bên cạnh.

Nam Cực tiên ông vui mừng khôn xiết: “Xem ra liệng con cá này vào là đúng rồi, được việc thế này chắc không lâu nữa sẽ náo nhiệt thôi.”

Dư Mặc lần đầu biết thế nào là tức giận: Đúng hả? Náo nhiệt gì? Ai với ai được việc?

Nam Cực tiên ông cứ đinh ninh con cá này đoạn tụ, đây cũng chẳng phải chuyện hiếm gì. Đây là chuyện nhóm thượng tiên dạo này rất hay bàn tới. Vốn chỉ là đoán thôi, sau đó lại thành đồn đãi, thậm chí càng ngày càng truyền ra y như thật, ngay cả Dư Mặc cũng suýt bị lôi vào.

Vì thế lời đồn đã đến mức ngay cả chuyện Đông Hoa Thanh Quân đến hàn huyên với Luyện Không Linh Quân đến hơn nửa đêm cũng bị bóp méo đến đáng thương.

Chân thân của Luyện Không Linh Quân là Cửu vĩ linh hồ, da lông trắng tuyết, vô cùng chói mắt. Hắn hóa thành người lại càng chói mắt hơn nữa, toàn thân y phục trắng muốt phiêu dật, tay cầm quạt mạ vàng, lúc xuất hành đều tiền hô hậu ủng, trước tám tiên đồng, sau mười sáu tiên đồng, còn phô trương hơn cả Tây Vương Mẫu. Mà Đông Hoa Thanh Quân là linh thảo ngàn năm gửi hồn người sống, nhẹ nhàng tao nhã, tướng tá cũng chói mắt y chang vậy.

Đông Hoa Thanh Quân tới cạnh hồ sen, nhìn vào trong rồi thản nhiên nói: “Tộc Cửu Kỳ am hiểu nhất là bày trận pháp, hơn nữa mấy trận pháp này đều không có chút sơ hở nào, quan trọng nhất là cần tâm tư như nước, không thể có dục vọng nông cạn, thế nên bọn họ mới ít con nối dõi, thành ra như bây giờ.”

Nam Cực tiên ông thở vắn than dài: “Ta biết Cửu kì ít dục vọng nông cạn, vậy nên mới phải làm ra tới vậy mà nuôi nó đó.”

Luyện Không Linh Quân phất phất cái quạt: “Không biết con Cửu Kỳ này hóa thành người sẽ thế nào, nếu đẹp mắt chút bổn quân sẽ xem xét thu nhận.

Dư Mặc vốn còn đang chậm rì rì đu theo dòng nước, vừa nghe những lời này liền cứng ngắc như bị đóng băng.

Tiên đồng Huyền Tâm nhai rất nhàn rỗi, thường xuyên tụ tập tán gẫu những việc thượng vàng hạ cám. Tỷ như Tiên quân nhà ai lại mới thu tiên đồng, mỗ nào đó thăng giai, mỗ nào đó bị đánh xuống Thất thế luân hồi.

Giữa những việc vặt vãnh đó chính là việc về Luyện Không Linh Quân.

Luyện Không Linh Quân xuất thân hồ tộc, nuôi thành nam hay nữ cũng chẳng phân biệt được, tính tình dở dở hâm hâm. Chỉ cần ngày thường tướng mạo đẹp mắt, vậy là nam hay nữ, hay là không phải nam cũng chẳng phải nữ thì có quan hệ gì đâu.

Dư Mặc đột nhiên nghĩ, thực không muốn hóa thành hình người nữa mà.

Hắn ôm nỗi lòng này vật vờ qua hai ngày. Mà con cá râu hổ kia từ hồi bị hắn sút dắt vào thành ao liền vô cùng sợ hắn, chỉ dám đứng cách hai thước ngó lom lom. Về chuyện này, Dư Mặc không phải lười quan tâm mà là không biết quan tâm thế nào.

Cứ sống trong tình cảnh thù trong giặc ngoài như vậy, rốt cục hắn cũng gặp Nhan Đàm lần đầu tiên.

Dư Mặc thích thanh tĩnh, lúc tu hành đều nấp trong bèo, lúc đầu hắn nghe “Tùm” một tiếng, dường như có thứ gì đó bị ném vào ao sen, hắn cũng không để ý. Một lúc lâu sau lại nghe xôn xao, động tĩnh còn lớn hơn lúc nãy, hắn vẫn không để ý. Mãi đến khi bị vớt ra khỏi nước, hắn muốn không để ý cũng không được nữa.

Nhan Đàm cầm Dư Mặc mà ngẩn ngơ, vội liệng hắn vào lại trong nước, hai tay chắp lại, liên tục giải thích: “Ta chỉ tới tìm một con rắn nhỏ màu trắng thôi, ngươi có thấy nó không?”

Dư Mặc hèn mọn phun vài cái bong bóng nước khinh bỉ.

Nhan Đàm sửng sốt, đột nhiên lại bị con cá râu hổ kia nhảy lên lôi tuột vào trong ao.

Dư Mặc lúc này cũng lười khinh bỉ luôn.

Con cá râu hổ kia hạ gục Nhan Đàm xong liền vô cùng hưng phấn cọ cọ trên người nàng vài cái, một bên thẹn thùng một bên lúng búng tiếng cá mà Nhan Đàm nghe không hiểu: “Tiên tử ơi tiên tử à, nhìn nàng thật đẹp quá nha…”

Dư Mặc vô cùng khinh thường, tay ngắn chân ngắn, toàn thân cứng nhắc, cái gì cũng không có, đẹp cái quái gì? Nhưng hình như rất xứng đôi với con cá râu hổ này, cả hai ngu ngốc như nhau.

Nhan Đàm giãy dụa một hồi, cuối cùng mới đuổi được con cá râu hổ kia đi, đưa tay chụp lấy thứ gì đó màu trắng bạc ném cho tiên đồng đứng bên ao. Đôi mắt của nàng chuyển động, đột nhiên nhìn thấy Dư Mặc, sau đó chậm rãi, có thể nói là cẩn thận vươn tay, muốn kiểm ra xem hắn còn sống hay đã chết.

Dư Mặc vội văng ra xa. Hắn không muốn bị Nhan Đàm túm thêm lần nữa đâu. May mà nàng cũng chỉ sờ sờ hai cái, sau đó liền trồi lên.

Không biết có phải là nghiệt duyên trong miệng phàm nhân hay không, không lâu sau, các tiên quân Huyền Tâm nhai lại luận đạo.

Nhan Đàm đang ôm một quả đào tiên đỏ tươi ngồi trên thành ao, dùng dao xắt ra vài miếng nhỏ, ném chúng vào ao. Cá râu hổ hớn hở phe phẩy cái đuôi nhào qua chém giết.

Dư Mặc tựa vào cạnh ao nghỉ ngơi, ai ngờ Nhan Đàm lại đưa tay qua, trong tay là một miếng đào, hình như còn lớn hơn miếng vừa rồi ném xuống, cười tủm tỉm nói: “Đến đây đi, ta đút cho ngươi.”

Dư Mặc khinh bỉ, đáng tiếc Nhan Đàm nhìn không ra. Nàng đưa tay tiếp cận lại gần hơn, tiếp tục cười tủm tỉm: “Không cần khách khí, ta mời ngươi ăn đào tiên.”

Dư Mặc nhìn ngón tay nàng trong nước, ngón tay dài nhỏ trắng nõn, móng tay màu đỏ nhạt, hắn không nhìn ra tay nàng đẹp mắt hay khó coi, chỉ cảm thấy không có vảy thì đều không tính là đẹp mắt. Nhan Đàm thấy hắn nửa ngày không nhúc nhích cũng không giận, vẫn nhẫn nại chờ đợi.

Dư Mặc đột nhiên nghĩ, hay là cứ ăn luôn miếng đào tiên kia đi, miễn nàng ta phải vươn tay dài vậy, lỡ lại rơi vào ao lại hỏng bét. Đang nghĩ như vậy thì đã nghe một tiếng ùm, mặt ao gợn sóng, Nhan Đàm quả nhiên lại rớt ao.

Dư Mặc bị gợn sóng đẩy lên đẩy xuống một lát mới dừng, chỉ thấy Nhan Đàm hít một hơi, ngồi xổm dưới đáy áo không động đậy.

Hắn thấy kỳ lạ nên nổi lên mặt nước xem, chỉ thấy hai vị tiên quân đang đi qua nơi này, trong đó có một vị mặc y phục đen trắng, thấp giọng nói chuyện với tiên quân mặc áo choàng tím: “Theo huynh thấy, trận chiến ma giới với thiên đình này có thể miễn không?” Tiên quân áo choàng màu tím lạnh nhạt nói: “Bản quân mặc dù không đổi ý, nhưng nếu thật xảy ra chiến sự cũng sẽ không phản đối. Không biết ý Ứng Uyên quân thế nào?”

Hai người cứ lẩm nhẩm trò chuyện như thế, một đường đi qua.

Dư Mặc lại lặn xuống nước, chỉ thấy con cá râu hổ kia đang đớp đớp ngón tay Nhan Đàm, vừa thấy Dư Mặc liền hoảng sợ, vội vàng há mồm lui ra sau hai thước.

Nhan Đàm trừng mắt nhìn, đứng dậy đặt Dự Mặc trong lòng bàn tay, vô cùng vui vẻ nói: “Ta vốn thấy ngươi nhỏ vậy còn lo ngươi bị bắt nạt, thì ra ngươi lại lợi hại vậy đó.”

Cá râu hổ rơi lệ, khóc nức nở kêu gào: “Ngươi lại dám dùng thủ đoạn ti bỉ này đoạt tiên tử tỷ tỷ của ta, hu hu hu hu……”

Dư Mặc nhất thời cứng họng. Hắn muốn chỉnh lời cá râu hổ một chút, vị tiên tử tỷ tỷ này của nó đừng nói đến đuôi, một cái vảy cũng chẳng có, khó coi như vậy hắn chịu xem thường đã là phúc rồi đấy.

Lúc Nhan Đàm rời đi còn cất lời thề son sắt rằng thì là mà nàng về sau nhất định sẽ đến thường xuyên.

Dư Mặc thầm nghĩ, nếu nàng thường đến đây quấy rối, vậy ngày hắn tu hành viên mãn chẳng phải không bao giờ đến nữa sao? Nghĩ xong lại cảm thấy nàng ấy chắc chỉ nói cho vui, hắn cũng không nhất thiết phải phát sầu vì chuyện này.

Nhưng sự thật chứng minh Dư Mặc nghĩ sai rồi, Nhan Đàm quả thường xuyên đến thật, đôi khi mang mấy quả đào tiên tới, đôi khi lại mang sách tới niệm như niệm kinh trước ao, thậm chí còn mang cái gì mà lô trầm hương tới, khiến trong đình viện đều thoang thoảng hương sen.

Dư Mặc cũng không quá quan tâm tới nàng, dường như có thể nào thì hắn vẫn là cá trong nước. Hắn thường xuyên im lìm ẩn trong nước, nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu. Có đôi khi Nhan Đàm sẽ tới gần chút, tay áo khua trong nước. Hắn cứ nhìn như vậy, thỉnh thoảng ló đầu ra đều thấy Nhan Đàm đang nhìn hắn cười.

Từ lần đó, số lần hắn ló đầu ra lại tăng dần lên.

Hắn chỉ là một con cá, cũng không biết cười. Có người cười với mình như vậy, thật giống như bất tri bất giác đã học được loại cảm xúc này.

Hắn thậm chí còn nghĩ tuy Nhan Đàm không có đuôi, không có vảy, cũng không có bề ngoài như hắn, nhưng dường như cũng không quá khó coi.

Bẵng đi một thời gian, đột nhiên Nhan Đàm lại không tới.

Dư Mặc ngoài ý muốn lại phát hiện hóa ra ngày lại dài tới thế, bình mình rồi tới đêm, dường như trải qua một quãng thời gian rất dài. Tu hành của hắn càng ngày càng gần ngày viên mãn, toàn thân đau đớn vô cùng.

Vào thời điểm quan trọng nhất của hắn, Nhan Đàm đến. Hắn giãy dụa muốn trồi lên mặt nước, muốn nhìn nụ cười của nàng.

Bên người nàng có một nam tử xa lạ, mặc áo bào đen trắng, từ cằm đến tay trái như bị gì thiêu đốt, kết vảy lại, cho dù dung mạo đã bị hủy nhưng vẫn nhìn ra hắn ta vốn tuấn tú biết bao. Nhan Đàm ngẩng đầu lên, nhìn hắn mỉm cười.

Dư Mặc chỉ cảm thấy đau.

Hắn rốt cục đã hiểu được, có đuôi có vảy không phải đẹp, mà là xấu xí. Nam tử kia rất giống Nhan Đàm, có thịt có tay chân, còn có làn da trơn bóng. Mà hắn chỉ có độc một màu, lạnh như băng vảy.

Hắn chỉ là một con cá mà thôi, cho dù là bộ tộc Cửu Kỳ thượng cổ, cuối cùng cũng chỉ là một con cá mà thôi.

Hắn chậm rãi chìm xuống đáy nước, đây là nơi hắn thuộc về. Mà Nhan Đàm lại không như thế, nàng sẽ chạy, sẽ nhảy múa, không bị vây trong ao sen.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ hắn tỉnh lại thì mặt trăng cong cong đã nhô lên. Hắn nằm trên thềm đá bên cạnh ao, vảy và đuôi đều không còn, có tay chân, có làn da, trên người hắn mặc áo bào màu đen.

Dư Mặc lại nằm yên không nhúc nhích.

Tuy Dư Mặc đã hóa thành hình người nhưng ban ngày vẫn hóa thành chân thân, buổi tối mới thành hình người đi ra ngoài được một chút. Lúc mới đầu, hắn cảm thấy dùng hai chân đi đường thật khó khăn, sau đó mới dần dần tập thành thói quen.

Hắn không muốn tới gặp Nhan Đàm, huống chi dù có nhìn thấy nàng, nàng cũng sẽ không nhận ra hắn, mà hắn cũng không thể nói gì với nàng. Hắn chỉ có thể đứng ngoài thiên cung xa xa liếc mắt một cái, rồi lại liếc thêm cái nữa mới từ bỏ. Hắn đã nghe Nhan Đàm nói qua từ trước, nàng bị sư phụ đưa đến trong thiên cung quản lý sách trong đó. Lúc đó hắn không thích nghe, bây giờ nghĩ lại lại ghi tạc từng câu từng chữ trong lòng.

Dư Mặc nghĩ hắn vẫn nên cùng sống với đồng tộc, bọn họ mới giống nhau.

Chỉ là một đêm, hắn thấy Nhan Đàm lảo đảo quay về thiên cung, quần áo sau lưng như nhuộm bằng máu. Nàng đi một đoạn, rốt cục vẫn không chống đỡ được mà té xuống.

Dư Mặc tiến lên, cúi đầu nhìn nàng, hồi lâu sau mới ôm lấy nàng.

Nhan Đàm tuy hôn mê nhưng vẫn không quên động chân động tay, hung dữ đánh hắn vài cái. Dư Mặc chỉ có thể ôm nàng không động đậy, cứ nguyên như thế một đêm.

Hắn trở lại bên cạnh ao, nhìn bóng mình trong nước, cảm thấy làn da trắng như ngà voi này quá nữ tính, hoàn toàn là vẻ thiếu niên, nhìn qua còn nhỏ hơn Nhan Đàm hai tuổi. Hắn không bao giờ hóa thành hình người ra ngoài buổi tối nữa, chỉ mệt mỏi chìm trong đáy nước.

Nam Cực tiên ông đứng bên cạnh ao thở dài: “Ta thấy con Cửu Kỳ này không thể hóa người đâu, thật đáng tiếc cho tộc Cửu Kỳ bị diệt như vậy…”

Dư Mặc chỉ nghe tiếng người tiến vài bước lên gần ao sen, quần áo xanh nhạt đụng vào trong nước, sau đó một giọng nói uy nghiêm xa lạ vang lên: “Đứa nhỏ Nhan Đàm này, ta vốn tưởng nàng ấy chỉ nhỏ dại một chút, ai ngờ… aiz!”

Dư Mặc nghe được cái tên này liền không nhịn được mà bơi lên trên, xuyên qua mặt nước có thể mơ hồ thấy tiên quân băng khắp mặt mặc quần áo xanh nhạt tiếp tục mở miệng nói: “Lúc ta để nàng ấy tiếp quản sách thiên cung là bởi vì ta thấy nàng ấy rất có tuệ căn, thừa dịp tu hành mà học thêm chút tiên pháp, còn tính giao Dị Nhãn trên tay cho nàng ấy, để nàng ấy đứng vào hàng thượng tiên, kết quả nàng ấy lại nhảy vào thất thế luân hồi.”

Thất thế luân hồi?

Dư Mặc nhớ rõ có người đã từng nói qua. Thất thế luân hồi là hình pháp để trừng trị tội phạm thiên luật nặng nhất, phàm là tiên quân tiên tử đã nhảy vào thất thế luân hồi thì chắc chắn sẽ luân hồi bảy kiếp ở thế gian, nhận hết cực khổ rồi mới được trở về thiên đình. Khúc chiết trong đó quá lớn, rất nhiều tiên quân tiên tử xuống đó đã không thấy về nữa.

Chỉ thấy tiên quân mặc áo xanh nhạt kia lấy ra một hạt châu màu đen từ trong tay áo, đưa cho Nam Cực tiên ông, nâng tay thở dài: “Phiền Nam Cực huynh giao viên Dị Nhãn này cho Đông Hoa Thanh Quân, đây là ý của Ngọc Đế, để ngài ấy tìm người có tài có đức mà giao lại.

Nam Cực tiên ông tiếp lấy hạt châu, cẩn thận bỏ vào cái túi bên hông, hoàn toàn không để ý lúc xoay người, viên Dị Nhãn đã chui tọt qua một lỗ rách của túi.

Dư Mặc hóa thành hình người, chậm rãi thành người.

Một ngày trên trời, một năm dưới thế gian.

Thế gian là nơi thú vị nào, hẳn sẽ thú vị hơn thiên đình chứ.

Ngày Dư Mặc xông qua Nam thiên môn kia đã thành yêu. Hắn phạm tội tự ý trốn xuống phàm, cuối cùng lúc truy cứu, Ngọc Đế lại không phát hiện thiếu người nào trên thiên đình, chỉ đành từ bỏ.

Sau một quãng thời gian dài, hắn trú lại Da Lan sơn cảnh.

Hắn thường xuyên ra ngoài mấy ngày. Có lúc đi xem kịch, nói xem diễn không bằng nói là xem người. Vì sao một người phàm nghĩ ra được một câu chuyện xưa sẽ dựng lên cho người khác xem; Vì sao những người xem diễn không hề có quan hệ gì với câu chuyện xưa này mà xem diễn lại đau buồn?

Thật ra hắn cũng vậy, lúc xưa xem chuyện xưa của Nhan Đàm cũng đã vào diễn cùng.

Hắn dần dần quên đi diện mạo của nàng, cho dù cố sức thế nào cũng chỉ nhớ được một bóng dáng mông lung. Dù sao cũng đã lâu như vậy, hắn cũng không thể cả đời nhớ thương mãi một người. Sau đó hắn lại muốn tìm Dị Nhãn đã mất, hắn muốn tự mình tìm lại nó, sau đó giao cho Nhan Đàm.

Hắn nghĩ chó dù hắn thật sự có thể giao Dị Nhãn cho nàng, nàng cũng chưa chắc đã vui vẻ.

Nhan Đàm chính là người con gái khiến người ta giận không được mà cười cũng chẳng xong như vậy.

Lại qua một thời gian nữa, tộc trưởng tộc liên hoa tinh đi vào Da Lan sơn cảnh, mang tới mấy cô nàng trong tộc liên hoa tinh.

Dư Mặc đần người nhìn đám nữ tử xinh đẹp ngồi chồm hỗm dưới đất, bỗng nhiên lại thấy khuôn mặt cố nhớ nhiều lần hiện lên trong đầu. Nàng mặc quần áo xanh nhạt, da trắng nõn, giống như gốm sứ vậy, đầu hơi ngẩng cao, cười hì hì nhìn tộc trưởng đầu hói đến bóng loáng đang quỳ trước mặt hắn.

Ngón tay nâng ly trà của Dư Mặc run nhè nhẹ.

Đi một vòng lớn, lúc cảm giác mờ mịt như không thể nhìn ánh sáng nữa, trước mặt đột nhiên lại sáng lên.

Nhan Đàm ngẩng đầu, cười đến trong suốt, nụ cười vẫn y như năm đó nàng cười với hắn: “Ờm, tuy ta dung mạo không phải đẹp nhất, nhưng tu vi của ta cao lắm… E hèm, không phải, rất nhiều người đều bảo ta dịu dàng chu đáo lại thấu hiểu lòng người.”

Sớm chiều có thể tiêu tan nỗi nhớ như chưa từng tồn tại, cũng có thể tích tụ nỗi nhớ trong cùng một chỗ.

Dư Mặc phát hiện ra hắn rất thích nhìn Nhan Đàm cười, chỉ cần nàng vui vẻ, bản thân cho dù có ngập trong tăm tối vẫn sẽ trở thành hư không. Hắn vẫn giống trước, lúc Nhan Đàm nhiều lời nói chuyện với hắn, hắn lại ôn hòa ứng đối. Hắn không biết làm sao mới trả lời tốt được.

Da Lan sơn cảnh rất huyên náo, Nhan Đàm cũng rất thích làm ầm ĩ.

Dư Mặc thích yên tĩnh, không chịu nổi nàng bướng bỉnh với mình, càng không chịu nổi nàng bướng bỉnh với người khác, chỉ có thể chịu đựng, Ngày ngày ở trên đỉnh núi, coi như là sớm chiều bên nhau.

Cho dù không phải là sớm chiều bên nhau, vậy cũng là tạm thời ở cùng chỗ với nhau.

Dư Mặc nghĩ hắn có thể chờ, hắn dù sao cũng hết hi vọng kế thừa huyết mạch Cửu kỳ rồi. Bây giờ Nhan Đàm khổ sở ở nơi hắn không thể thấy, nàng tự khóa bản thân lại, hắn sẽ kiên nhẫn, chậm rãi ôm nàng, nói không chừng một ngày nào đó có thể sưởi ấm cho nàng. Hắn cũng đã từng nghĩ, có bao giờ nàng quay lại với người kia không? Nếu có ngày đấy hắn nhất định sẽ buông tay.

Hắn không biết Nhan Đàm có từng nghi hoặc Thiên Sư Đường Châu chính là Ứng Uyên quân năm đó hay không. Theo như việc Liễu Duy Dương khách khí với Đường Châu như thế, hắn cũng đã đoán được, nhưng lại phát hiện Nhan Đàm vẫn chậm chạp không phát hiện ra.

Trước đây có một tiểu thuyết ghi: Ngày mới quen thích cùng ngắm mặt trời mọc, ngắm ánh trăng treo thấp thoáng ngoài cửa sổ. Sau đó sóng vai nắm tay, cùng cười hỉ hả, có gì không nói với nhau?

Hắn biết Nhan Đàm lúc nó trải qua tám trăm năm độ chấp niệm trong vong xuyên, nay đã mệt mỏi rồi.

Nói không ghen tị là không thể, hắn đúng là đã ghen tị đến mức đố kị rồi.

Hai mươi năm, bọn họ luôn sống cùng nhau.

Du ngoạn hết nam bắc, hai mươi năm cùng khổ cùng cười, cho dù có bao nhiêu gian nan cách trở, ít ra bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau.