Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 7: 7: Chương 6






Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới tiểu thần tiên đáng yêu, khi độc miệng lên lại lợi hại như vậy.

Chỉ là, khoé miệng nàng cong lên, nghe thật là sảng khoái!
Thiếu nữ thiếu chút nữa bật cười, gông xiềng trong lòng buông thả không ít, ánh mắt cũng dần lộ ra mong đợi, cảm kích nhìn Lục Chỉ, ít nhất cậu nguyện ý đứng ra nói chuyện giúp cô.

"Ngươi nói cái gì!" Thanh niên dậm chân tức giận, giơ nắm đấm lên làm bộ uy hiếp Lục Chỉ, "Ngươi biết dượng ta là ai không? Ngươi vậy mà dám nói chuyện với ta với thái độ đó a?"
Thiếu nữ nghe thấy thanh niên hung bạo lớn tiếng mắng, lại nhìn Lục Chỉ mặt mũi đáng yêu, mím môi, bối cảnh tên này không thể trêu chọc, nàng không thể liên luỵ Lục Chỉ được.

Tuy rằng cực kỳ không muốn nhưng nàng vẫn chủ động kéo tay thanh niên, "Đừng nóng giận."
Thanh niên đang nổi nóng, hất tay nàng ra, vừa giơ tay lên chỉ mặt Lục Chỉ thì chợt dừng lại, thu hồi tay, sờ sờ cằm đánh giá Lục Chỉ.

Cái mặt này mà lại là nam giới, thật đáng tiếc a.

"Cảnh cáo ngươi, còn dám dùng cái ánh mắt đáng khinh này nhìn người, nhất định sẽ bị châm kim, đau chết ngươi."
Lục Chỉ vừa dứt lời, thah niên bỗng nhiên cảm giác được đôi mắt đau xót, hoảng sợ che mắt lại, "Miệng ngươi khai quang a."
Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa cũng thiếu nữ xinh đẹp cũng kinh ngạc nhìn Lục Chỉ.

Linh như vậy?!
Lục Chỉ hút một ngụm trà sữa, lần này chỉ là trùng hợp.

Cậu biết nhưng lại không nói, chính là phải ra oai phủ đầu a.


Thanh niên hơi sợ sợ, nhưng xoa xoa lại thấy đôi mắt không còn đau nữa, cảm thấy quái dị, vội vã muốn chạy, "Thấy ngươi lớn lên bộ dáng đáng yêu, lão tử không so đo với ngươi, cút đi."
Hắn mất kiên nhẫn quay qua thiếu nữ, "Người đẹp, chúng ta đi, trời sắp tối rồi, vừa lúc đi khách sạn ăn bữa tiệc lớn." Ăn xong lại "vận động" vui vẻ.

Thiếu nữ cầm ly trà sữa, vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng lại không dám cự tuyệt, lâm vào thế khó xử.

"Không thấy người ta không muốn đi theo ngươi hay sao? Lợi dụng mẹ nàng sinh bệnh, ngươi liền cháy nhà hôi của, cũng ít có vô sỉ đi."
Thiếu nữ hoảng sợ, "Sao ngươi biết được!"
Đúng thật vì mẹ bị bệnh nặng, không có tiền chữa bệnh, vừa lúc có thanh niên đã theo đuổi mình lâu nay mang mẹ đi bệnh viện chữa trị, cô mới bất đắc dĩ đáp ứng hẹn hò với hắn.

Cô chỉ có một người thân duy nhất này, không thể thấy chết không cứu.

"Đó chính là thần tiên đoán mệnh." Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa giơ ngón tay chỉ chỉ Lục Chỉ, kiêu ngạo hất cằm lên trời.

"Đoán mệnh?"
Thiên niên nghi hoặc nhíu mày, sau đó cười lạnh, "Nhảm nhí, hay lại học được chút ít tâm lý học liền ở chỗ này đoán mò lừa người.

Đừng để ý hắn, chúng ta đi."
"Đoán mò? Vậy ngươi thu mua bác sĩ chủ trị của mẹ cô ấy, cố ý đem bệnh tình nói nặng lên, cũng là do ta đoán mò?"
Lục Chỉ nói một câu, thanh niên tức khắc mắt tái không còn giọt máu.

Thiếu nữ nhăn mày, nghi ngờ hoảng sợ nhìn về phía thanh niên.


"Bọn bịp bợm giang hồ, đừng nghe hắn." Thanh niên nhanh chóng lấp liếm, nhưng bàn tay hơi run rẩy đã bán đứng hắn đang chột dạ.

"Nói ta là kẻ lừa đảo?" Lục Chỉ nhướng mày, còn định giữ lại ba phần mặt mũi cho ngươi, ngươi chính là muốn ta đào cả dòng họ lên phải không?
Lục Chỉ bấm bấm ngón tay, có vẻ rung đùi đắc ý, "Ngươi năm nay 28 tuổi, nói về bạn gái thì như cá diếc qua sông, ngươi đều chẳng nhớ ai ra ai.

Trong đó có mười người bị ngươi làm có bầu, hai mươi người từng đánh nhau vì ngươi.

Trừ bỏ thiếu nữ này bị ngươi thiết kế cưỡng bách bên nhau, tất cả đều vì tiền của ngươi, chân chính thích ngươi một người đều không có, ngươi rõ ràng chính là tên tra nam lừa tình gạt thân."
Thanh niên lúc này cứng họng, không nói được tiếng nào, hô hấp dồn dập, không dám tin mà nhìn Lục Chỉ, người này thế nhưng đều nói đúng hết!
"Chưa đi lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ tháng trước đi? Ngươi là đang sợ gì nha?"
Cậu không nói rõ nhưng thiếu nữ nghe xong liền minh bạch, sắc mặt tái nhợt, không dám tưởng tượng nếu mình thật sự đi khách sạn với hắn, hậu quả sẽ như thế nào.

Thanh niên bị Lục Chỉ chọc trúng tim đen, ý thức được người vây xem ngày càng nhiều, tỷ lệ bị người biết đến càng lúc càng lớn, hoảng sợ la lên, "Đừng, đừng nói nữa!"
"Vậy ngươi đảm bảo không được dây dưa với tiểu muội muội này nữa, nếu không ta đem chuyện ngươi lúc cao trung bị nữ sinh cự tuyệt, lấy nhảy lầu ra uy hiếp cô, cuối cùng trộm gà không được lại mất nắm gạo, bị cô ta đẩy từ lầu hai xuống ngã gãy xương nói ra."
Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa một bên khiếp sợ nhìn Lục Chỉ không gì không biết, một bên ghét bỏ thanh niên, thật đúng là đê tiện.

Cô nghe thấy Lục Chỉ nói ba chữ "tiểu muội muội", lại nhìn Lục Chỉ đứng thấp hơn thiếu nữ xinh đẹp một khúc, cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu còn đang vểnh lên, che che ngực; tiểu muội muội thì tiểu muội muội......!Đáng yêu như vậy, kêu cô là tiểu muội muội cô cũng chịu.

Thiếu nữ suy nghĩ kỹ đến chuyện vừa xảy ra, hoảng sợ trong lòng, không dám nghĩ nếu không có Lục Chỉ, tương lai mình sẽ trở nên tuyệt vọng thế nào, kích động thiếu chút nữa là bật khóc, "Cảm, cảm ơn ngươi."
"Nói nữa ta đánh chết ngươi!" Thanh niên thẹn quá hoá giận, lại sợ bị lão cha biết, hung hăng uy hiếp Lục Chỉ, hướng cậu đấm thẳng qua.


"Cẩn thận!" Thấy Lục Chỉ sắp bị đánh tới, mọi người vội vàng hô to, tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa thậm chí muốn vọt tới che chắn cho cậu một đấm này.

Lại không nghĩ nắm tay còn chưa chạm mặt Lục Chỉ, liền bị cậu nhẹ nhàng tiếp được.

Không khí đột nhiên an tĩnh, trên trán thanh niên nhỏ nhỏ từng giợt mồ hôi lạnh.

Lục Chỉ cười tủm tỉm nhẹ nhàng cử động tay, đem cánh tay thanh niên từ chữ "I" vặn thành chữ "L", "Ngươi muốn đánh chết ai nha?"
Thanh niên hoảng sợ nhìn cánh tay mình bị thay hình đổi dạng, đau thấu tim kêu lên thảm thiết, "AAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!"
"Banana!"Nháy mắt mọi người đang vây quanh Lục Chỉ vội tản ra.

"Ai nha, hình như dùng hơi quá sức, xin lỗi nha." Lục Chỉ chớp chớp mắt.

Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa:......!
Cô giật giật khoé miệng, nếu lúc xin lỗi tiểu thần tiên không cười lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xẻo thì càng có sức thuyết phục.

"Buông...!Buông ta ra!" Thanh niên hoảng sợ quỳ trên mặt đất đau đến hô to gọi nhỏ, "Ngươi dám đánh ta, ta muốn nói cho dượng của ta, đến lúc đó ngươi đừng hòng sống ở chỗ này nữa!"
Thiếu nữ vừa nghe, vội vàng khẩn trương kéo tay Lục Chỉ, "Ngươi buông hắn ra đi, dượng hắn là quan to, chúng ta đắc tội không nổi."
"Biết dượng ta là ai rồi chứ, thức thời thì mau buông ra cho ta!" Thanh niên cảm giác toàn bộ cánh tay đều như bị phế đi, hối hận đến xanh cả ruột, hắn không thể tin được người có vóc dáng nho nhỏ thế mà sức lực lại lớn đến như vậy!
Ăn cái gì? Rau chân vịt sao?!
Ngoài dự đoán, đối với uy hiếp của hắn, Lục Chỉ thế nhưng chỉ cười tủm tỉm, giơ một tay khác chỉ chỉ lên trời.

Mọi người bao gồm thanh niên đều khó hiểu nhìn theo hướng chỉ tay của cậu lên trời.

Không trung một mảnh xanh thẩm, mây trắng bồng bềnh thanh thản bay, trừ cái này ra, đều chẳng có gì cả.


Bọn họ rốt cuộc đang nhìn cái gì?......!
"Nhìn, mây trên trời không giống một chữ sao?"
Thanh niên ngẩn ra, không hiểu được ý cậu, "Chữ gì?"
Lục Chỉ cười tủm tỉm nói, "Lăn."
"Ngươi mắng ta!" Thanh niên sắc mặt càng thêm khó coi.

"Không phải mắng ngươi, là sự thật nga." Lục Chỉ lắc đầu.

Thanh niên càng thêm tức giận, chưa kịp mở miệng đã bị Lục Chỉ nhẹ nhàng ném ra ngoài, thân thể mất khống chế ngã về sau, lại theo phản xạ lăn vài vòng trên dất, đầu óc choáng váng quỳ rạp xuống bên chân thiếu nữ và tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa.

Mọi người vây xem hoảng sợ nhìn cánh tay trắng nõn mảnh mai của Lục Chỉ, hít một ngụm khí lạnh.

"Ai nha, giờ còn cách tết xa lắm, sao lại đi hành lễ lớn như vậy." Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa vui vẻ cười nói, chọc thiếu nữ đứng bên cạnh phụt cười thành tiếng, vội vàng che miệng lại.

"Ngươi!" Thanh niên bị trêu chọc đến thân thể đau nhức, ngực cũng bị nghẹn tức đến đau, lớn như vậy chưa từng chịu nhục nhã nào như vậy, thanh niên thiếu chút nữa ngất đi.

Ngươi chờ đó cho ta! Chờ ta nói với dượng, ta muốn ngươi cả đời cũng không thể lại đặt được chân vào phương bắc dù chỉ một bước! (Mơ đi cưng ơi, dượng cưng cũng chỉ là tôm tép so với Chỉ Chỉ mà thôi)
"Là ai đánh cháu ta!" Một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ chợt vang lên.

Mọi người ngẩn ra, thấy người đi tới thì sôi nổi hoảng sợ.

"Dượng?!" Thanh niên kích động ngẩn đầu, âm hiểm nhìn Lục Chỉ, "Ngươi xong rồi." (Vào rừng mơ bắt con tưởng bở tiếp đi cưng.

.