Lục Chỉ nghiêm túc nhìn nhìn tay mình, chớp chớp mắt, lại nghiêm túc đưa tay lên hỏi, "Là tay này? Hay là tay này?"
Tên lưu manh nhướng mày, đứa nhỏ này thoạt nhìn mềm như bông, vừa nhìn là thấy kiểu cậu ấm, không nghĩ tới thế mà không bị doạ sợ chút nào.
Mình uy hiếp cậu ta, cậu ta thế nhưng còn phối hợp với mình.
Đứa nhỏ này lá gan quá lớn hay là vô tâm vô phế hay là thiếu tâm nhãn đây.
Tên lưu manh thấy không uy hiếp được cậu, càng không nhìn thấy được thần sắc hoảng sợ mà hắn mong chờ, trong lòng rất khó chịu.
Dân lấy mạng kiếm tiền như hắn, dạng người gì chưa từng thấy quá, dạng người gì chưa từng uy hiếp qua, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi, cơ thể run rẩy của đối phương, trong hắn liền cảm thấy thoả mãn tột cùng, lại càng thêm hứng thú với chuyện đe doạ đối phương, giống như đối phương càng sợ hãi, hắn lại càng hứng.
Đã.
Nhưng người trước mắt này lại không trúng chiêu, ngược lại còn cười đùa vui vẻ hơn cả hắn, sao cậu ta còn có thể cười được như thế? Tên lưu manh cực kỳ không vui, lúc hắn cao hứng, người khác sẽ xui xẻo, lúc hắn không cao hứng, lại càng có người phải xui xẻo.
"Mày có bị ngu không? Tao muốn đáng gãy tay mày mà mày còn đứng đó cười cái...!gì...!Hự!"
Tên lưu manh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có người đạp thẳng ngực hắn một phát, người còn chưa kịp nhìn thấy nhưng hắn đã bị đạp bay ra ngoài, đập người lên tường một cái thật mạnh, tán bể cả gương treo tường của bà chủ quán.
Không khí nháy mắt ngưng trọng, người đứng vây xem như ngừng thở.
Tên lưu manh miệng sùi bọt mép, một câu cũng không nói nổi, thân thể như phát tín hiệu cho hắn rằng tui sắp hỏng rồi.
Hắn mơ hồ nhìn chằm chằm người đá bay hắn, đôi mắt mờ mịt, giống như thấy Tử thần, ngực nghẹn nửa ngày cũng chưa thông.
Hắn ôm ngực nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Hắn cũng hiểu quyền cước, chưa từng bị người đánh đến mức không thể đánh trả như này, lập tức bị sự sợ hãi chèn ép, hôn mê bất tỉnh.
"Tìm chết." Hàn khí bao phủ toàn thân Nam Thừa Phong, không ai có thể nói chuyện với Lục Chỉ kiểu đó trước mặt hắn.
Trợ lý Thân đẩy đẩy mắt kính, hắn còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ lại tự mình dâng đến cửa.
Bất quá, hắn nhìn sang Nam Thừa Phong, tuy rằng nhiều năm qua Nam tổng chưa từng động tay chân, từ trước đến này vẫn rất có chừng mực, nhưng chạm đến Lục đại sư là chạm đến nghịch lân của Nam tổng a.
Mấy tên lưu manh khác thấy đại ca bị đá bay, lập tức máu dồn lên não muốn báo thù cho đại ca.
"Đ*t con m* mày dám đá đại ca bọn tao! Mày m* nó không muốn sống nữa à!"
Đám đó thả Chân Tùng ra chạy đến chỗ Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong quay mặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn chúng một cái, đám lưu manh lập tức hoảng hồn lùi về sau một bước.
Chân Tùng bị thả ra lập tức chạy qua chỗ Lục Chỉ.
"Không sao chứ." Lục Chỉ hỏi.
"Còn ổn." Chân Tùng nói, nhìn sang Nam Thừa Phong, nãy hắn đứng cách ra Nam tổng nhất, tận mắt chứng kiến Nam tổng tức giận, càng ngày càng thấy sợ hãi.
"Vậy là tốt rồi." Lục Chỉ gật đầu, "Rốt cuộc tình huống này là thế nào?"
"Bọn họ uy hiếp người toàn khu phố phải rời đi." Chân Tùng nói, nhìn sang Nam Thừa Phong, đè thấp giọng hỏi trợ lý Thân, "Tên lưu manh kia nói Nam tổng chống lưng cho ông chủ bọn họ, đây là chuyện gì?"
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong nhíu mày, hỏi trợ lý Thân, "Có chuyện này?"
Trợ lý Thân liều mạng lắc đầu, đám giang hồ này đúng là tự tìm đường chết.
"Bọn họ là người công ty Đạt Vũ, lúc trước có cho nhân viên tới tìm tôi nói chuyện hợp tác hạng mục, bởi vì quy mô hạng mục không lớn nên không báo lên cho ngài, tôi cũng không biết những người này ở sau lưng lại làm ra loại chuyện này."
"Ừ." Nam Thừa Phong lên tiếng.
Trợ lý Thân có quyền trực tiếp xử lý chuyện hợp tác hạng mục, chỉ có những hạng mục đặc biệt quan trọng mới cần báo trước lên Nam Thừa Phong, cho nên hành động này của hắn cũng không tính là quá phận tắc trách.
"Thì ra Nam tổng cơ bản không biết chuyện này." Chân Tùng hiểu ra, "Vậy mà bọn họ dám dùng thanh danh tập đoàn Nam thị đi diễu võ dương oai bên ngoài?"
Trợ lý Thân trầm mặt, "Các hạng mục nhỏ bên ngoài đa phần đều do cấp dưới của tôi phụ trách, Nam tổng rất ít khi để ý, chuyện này...!núi cao hoàng đế ở xa..."
Chân Tùng hiểu, địa vị Nam Thừa Phong quá cao, một ít việc nhỏ sẽ không cần ra mặt, cũng sẽ không bị trình lên trước mặt hắn, khó trách khỏi có ít người lợi dụng sơ hở.
Hắn nhìn sang đám người rõ ràng không hề biết mặt Nam Thừa Phong, lắc lắc đầu, đây đúng là tự đâm đầu vào họng súng mà.
"Làm sao bây giờ?" Đám lưu manh nhất thời sợ hãi khí tràng của Nam Thừa Phong, không dám tiến lên, lại khó chịu muốn báo thù, "Người này có địa vị gì?"
"Không cần quan tâm địa vị gì, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một mình hắn sao?"
"Không phải, là hai tên, tên đeo kính kia thoạt nhìn cũng rất lợi hại."
Bọn chúng tự động phân Chân Tùng và Lục Chỉ vào nhóm vũ lực thấp.
"Vậy được, hai người chúng ta đối phó với tên đeo kính, những người còn lại đối phó tên lớn lên đẹp trai kia."
"Nhất định phải báo thù cho đại ca!" Đám người đó nghiến răng nghiến lợi vọt lại đây.
Nam Thừa Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn chúng, hiển nhiên là không để đám ô hợp vào mắt.
"A? Khoan đã." Lục Chỉ nhìn tên dẫn đầu nói, "Ấn đường ngươi biến đen, hôm nay sẽ gặp xui xẻo nha?"
Tên dẫn đầu vừa giơ dao lên liền khựng lại, "Thằng nhóc, mày nói bậy gì đó."
"Có phải gần đây ngủ không ngon, hay gặp ác mộng không?"
Tên lưu manh vừa nghe liền ngơ ngẩn, "Sao mày lại biết!"
"Ừ, có phải trước kia ngươi bỏ đói mẹ ngươi hay không?"
Tên lưu manh sợ đến mức thiếu chút nữa thả dao tại chỗ.
Lục Chỉ mở to đôi mắt, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm: "Bà ấy tới tìm ngươi kìa, lo đốt thêm tiền giấy đi."
"Má ơi!" Sắc mặt tên lưu manh tái nhợt, hoảng sợ la to lên một tiếng.
Lục Chỉ cười tủm tỉm nhìn sang tên thứ hai đứng sau hắn, tên này lập tức cảm thấy lạnh toát.
"Ngươi vì muốn có con trai nên từng phá bỏ năm cái thai con gái, có phải không?"
Tên thứ hai cũng trắng bệch mặt mày.
Lục Chỉ đột nhiên gật đầu, biểu tình "Chúc mừng ngươi", "Đúng vậy! Con gái ngươi đến tìm ngươi đó! Đang nằm bò trên người ngươi đó nha ~"
"A ——!" Tên thứ hai ngồi xổm xuống đất ôm đầu kêu to.
Lục Chỉ lại tiếp tục chuyển sang tên thứ ba, tên thứ ba liền sởn tóc gáy, lá gan hắn vốn dĩ rất nhỏ, giờ càng teo tóp, nuốt nuốt nước miếng, "Tôi chưa từng hại chết người."
"Ừ ừ." Lục Chỉ cười hắc hắc, "Ta biết, nhưng trước kia ngươi từng ác ý đâm chết một con chó, cho nên buổi tối thường nghe thấy tiếng chó sủa có đúng không?"
"Aaaa!" Tên thứ ba trợn trắng hai mắt, miệng sùi bọt mép ngã sóng soài trên đất.
Lục Chỉ cười tủm tỉm, "Tiếp theo tới lượt ai đây ~"
Mấy tên đứng phía sau lập tức tan đàn xẻ nghé chạy tuốt ra ngoài cửa hàng.
"Cái đ*ch, cậu ta thật sự là thần tiên, chuyện này làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, bọn chúng ta có mấy ai sạch sẽ chứ."
"Mau gọi báo cho ông chủ."
Mấy tên còn dư lại sau khi thương lượng, vội vội vàng vàng gọi cho ông chủ.
"Ông chủ, chúng tôi bị đứa nhỏ khi dễ."
"Hả?!" Bên kia điện thoại vang lên tiếng khó hiểu.
Trợ lý Thân nhìn tên lưu manh cầm đầu, lắc lắc đầu, nói với đám lưu manh, "Gọi cứu binh thì nhân tiện gọi cho hắn chiếc xe cấp cứu đi, xem chừng bị vỡ nội tạng rồi."
Vài người thấy trợ lý Thân nói chuyện không nhanh không chậm, vân đạm phong khinh, không khỏi càng thêm sợ hãi, người bên kia điện thoại cũng nghe thấy, lập tức bùng nổ.
"Cái gì? Đứa nào muốn chết! Dám đánh thủ hạ ông vỡ nội tạng?"
"Chuyện đó không phải đáng sợ, còn có chuyện đáng sợ hơn, ông chủ, ông chủ mau tới đây đi." Đám lưu manh cầu cứu, những người này ai cũng đáng sợ hết.
"Chờ đó cho ông." Đối phương giận dữ hét, "Chờ ông tới, ông "chơi" nguyên đám!"
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.