Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 35: Chương 35






Sống???
Không khí chớp mắt ngưng đọng, giống như có người sử dụng phép thuật đóng băng thời gian, chỉ để lại ảnh tĩnh cảnh bọn họ trợn mắt há hốc mồm, biểu tình không dám tin.

Mọi người nhìn về phía bạn thân đang thở dốc ngồi dậy, lại nhìn đôi mắt chớp chớp thiên chân vô tà của Lục Chỉ, hít sâu một hơi.

Người đã chết cũng làm cho sống lại, hỏi ngươi có phục hay không? Phục! Bọn họ đều phục!
"Em có thể yên tâm rồi." Nam Thừa Phong nhu hoà nhìn Lục Chỉ, khoé miệng khẽ nhếch, liếc nhìn trợ lý Thân.
Trợ lý Thân giựt giựt mắt, vâng vâng vâng, biết người ngài thích lợi hại rồi, đừng khoe khoang nữa.

Lại nghĩ đến Nam tổng vốn không có cảm tình, đối với sự vật sự việc nào đều lạnh nhạt đến cực điểm, trợ lý Thân vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Chân Tùng thở phào, giơ ngón cái cười nói, "Quả nhiên, ông chủ ta vẫn là ông chủ ta."
"Thần...! thần tiên sao? Ngài là...?" Người cha chỉ biết Lục Chỉ là thiên sư trừ tà, nhưng cải tử hoàn sinh, đây là việc thiên sư có thể làm sao? Hắn không tin, ít nhất hắn gặp được người có thể đoán mệnh đã là không tồi.
Tài xế và bí thư là lính đánh thuê xuất ngũ, sinh tử cái gì chưa thấy qua, lúc này thế nhưng không nhịn được phải xoa xoa mắt, không phải ảo giác, thế nhưng thật sự sống?
"Ôi cái đệch! Xác chết vùng dậy!" Thiếu nữ kinh ngạc cảm thán, nhìn qua cô gái hừ lạnh một tiếng, "Để xem cô còn chống chế thế nào?"
Nếu nói trước đó sắc mặt cô ta chỉ là trắng bệch, này một cái chớp mắt, liền giống như đã giã từ cõi đời.

Chuyện này...!sao có thể? Chuyện này...!bây giờ nên làm gì đây?
"Bạn thân cô sống lại, cô không vui mừng sao?" Lục Chỉ mỉm cười.
Cô bạn thân có vẻ hít thở thông thuận, sau khi uống nước Chân Tùng đưa, thân thể cũng thoải mái không ít, cô xoay người nhìn về phía Lục Chỉ, cảm kích lệ tràn bờ mi.
"Đa tạ ngài, nếu không có ngài, em trai tôi đời này đến một người thân cũng không có."
Nghĩ đến em trai, nước mắt cô lại tuôn trào như thác đổ.

Cô không sợ chết, nhưng cô không thể bỏ rơi đứa em trai duy nhất, bọn họ là cô nhi, sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có đối phương.

Nếu cô chết, em trai cô chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vọng, nếu nó chịu không nổi, vậy hết thảy nỗ lực của nó từ trước đến nay đều sẽ bị huỷ hoại.

Cô ruột đau như cắt, cho nên mặc dù bạn thân đã chết, cũng đau khổ giãy giụa không chịu rời đi, cô thật sự hối hận, hối hận vì cái gì lại vượt lửa băng sông vì người bạn như vậy, để rồi liên luỵ người thân mình thống khổ.
Cô vốn tưởng rằng mình chỉ có thể làm một cái oán quỷ, thống khổ nhìn em trai bị dày vò, không nghĩ tới trời cao rủ lòng thương, cha mẹ phù hộ, cho cô gặp được vị thần tiên Lục Chỉ này, thế mà lại cứu sống cô.
"Đại ân đại đức, tôi cả đời khó quên, đại sư, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cả đời sẽ không bao giờ quên ngài." Cô bạn thân cảm thấy có ngàn vạn lời nói cũng không thể biểu đạt hết lòng cảm kích của mình.
"Không có gì, mạng số cô chưa tận, từ giờ hãy sống cho tốt, cô sẽ sống lâu trăm tuổi." Lục Chỉ cứu người cũng không cần cảm tạ.
"Cảm ơn." Người bạn thân cảm kích rơi lệ, cô thật không biết phải làm thế nào mới báo đáp hết ơn cứu mạng của Lục Chỉ.
"Cô mới vừa khôi phục, thân thể còn rất suy yếu, đừng quá kích động, lá bùa này cho cô, sau khi về luôn mang trên người, sau một tháng để linh hồn ổn định thì sẽ không còn việc gì cả." Lục Chỉ đưa một lá bùa cho người bạn, cẩn thận dặn dò.
Trợ lý Thân nhìn túi quần jean của cậu, thật không hiểu rốt cuộc đứa nhỏ này cất nhiều bùa như vậy ở đâu.
"Vâng đại sư, ơn cứu mạng này suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên, đời này kiếp này ngài có bất kỳ yêu cầu gì, dù phải vượt lửa băng sông tôi cũng không chối từ!"
Cô gái này hiển nhiên là một người rất trọng đạo nghĩa, nếu không cũng sẽ không vì bạn bè mà bỏ mạng.
"Không cần đâu." Lục Chỉ lắc đầu, chỉ cần có thể cứu được người tốt, cậu đã rất hài lòng rồi.
"Cô cũng cần cảm ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, người được cứu về bây giờ chưa chắc đã là cô đâu." Lục Chỉ chỉ chỉ Nam Thừa Phong.
Yêu ma trong cơn gió vừa rồi rất lợi hai, cậu toàn tâm toàn ý cứu người không cách nào phân tâm, rất dễ dàng bị hớt tay trên, đến lúc đó tỉnh lại là ai cũng không dám nói.

Người bạn vội vàng nói với Nam Thừa Phong: "Cảm ơn, cảm ơn ngài!"
"Không có gì." Nam Thừa Phong nhàn nhạt đáp, chuyện khác hắn không quan tâm, hắn chỉ làm vì Lục Chỉ.
"Giúp người rất vui nhỉ." Lục Chỉ nhìn hắn, đôi mắt cong cong cười.
Đáy lòng Nam Thừa Phong đột nhiên động, bỗng nhiên nổi lên cảm giác không sao nói rõ được, thật giống như có một ngọn đèn xuất hiện giữa khung cảnh hắc ám, ấm ấm áp áp chiếu sáng giữa trời đông giá rét, nói thật hắn cũng không rõ vui sướng là gì, "Hẳn là vui sướng đi."
"Đúng vậy." Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ, có thể được cậu đến cứu rỗi đương nhiên vui sướng.
Cô bạn thân vô cùng cảm kích hai người bọn họ, nhưng trước mắt cô còn chuyện quan trọng phải làm, cô muốn lôi kẻ hại cô ra đòi lại công lý.

Mới vừa rồi cô vẫn luôn đứng bên cạnh bạn mình, càng nhìn càng thấy một mặt ích kỷ lạnh nhạt của cô ta, trái tim lại càng băng giá, mình vì tình bạn mà trả giá bằng cả tính mạng, cô ta thế nhưng dùng mọi cách giảo biện, chết cũng không hối cải.
"Cô không nghĩ tới tôi cũng có ngày được sống lại đúng không." Người bạn thân nhìn cô gái đang run bần bật trước mặt, từng câu từng chữ, thì ra tâm nguội lạnh đến cực hạn sẽ làm người ta vô cùng bình tĩnh.
"A Tình..." Cô gái run rẩy nói không được đầy đủ, "Chúng ta...!chúng ta chính là bạn bè."
"Bạn bè? Cô còn có mặt mũi nói như vậy? Lúc cô giết tôi có hay không nghĩ chúng ta là bạn bè?" Người bạn cảm thấy hết thảy quả thật hoang đường, nhiều ít năm tình bạn cô luôn thật tâm thật tình, thế nhưng lại tiêu tốn cho một con bạch nhãn lang!
Người ta nói hoạn nạn thấy chân tình, không đến thời điểm mấu chốt, ngươi vĩnh viễn không thấy rõ bộ mặt thật của con người.

"Đúng là do cô giết!" Chân Tùng tức giận trừng mắt nhìn cô gái, "Cô vì sao lại đi giết bạn thân mình!"
Mọi người sôi nổi nhìn qua.

Cô gái bị trùng trùng điệp điệp ánh mắt nghi ngờ vây quanh, giống như đang cởi hết quần áo bị bao người phỉ nhổ, xấu hổ cúi đầu.

Nhưng lúc này sự việc đã không thể khống chế, cô nôn nóng cân nhắc, lấy cớ chối bỏ trách nhiệm.
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, điên cuồng chỉ vào thiếu nữ, "Đều là do cô ta! Đều là do cô ta, A Tình, vì thế tớ mới ngộ sát cậu!"
"Cái con mụ điên này, liên quan gì đến bà đây, cô muốn trách thì trách chính cô, còn có thằng chồng ma quỷ kia của cô ấy." Thiếu nữ phản bác nói, cô đúng là không biết xấu hổ nhưng không thể so được với con mụ sát nhân máu lạnh này.
"Nếu mày sớm thừa nhận mày là tiểu tam, tao cũng sẽ không hiểu lầm A Tình là tiểu tam!" Cô gái cuồng loạn, đem trách nhiệm đẩy cho thiếu nữ.
Đáng tiếc thiếu nữ không phải thiện nam tín nữ gì, nhanh mồm dẻo miệng phản ứng cực nhanh.

"Cô điên rồi à, là lão chồng cô cố ý khiến cô hiểu lầm bạn thân mình là tiểu tam, hắn chính là hiểu rõ tính cách ích kỷ này của cô, biết cô nhất định sẽ vì hận bạn thân mà động thủ."
"Đến lúc đó hắn ta lại ra tay giải quyết cô, cầm tiền bảo hiểm kếch xù cùng tôi cao chạy xa bay, đồ ngu, bị lợi dụng còn giúp tên khốn đó đếm tiền."
"Nói thật cho cô biết, bà đây cũng chỉ nhìn trúng tiền của lão ta, nếu không phải lão gạt tôi nói có tiền thì tôi đã không tới, xui xẻo bị kéo lên con thuyền nát."
Thiếu nữ ghét bỏ trừng mắt nhìn thanh niên trong xe, khinh thường nhìn lại.
"Bà đây đúng là mặt dày, không biết xấu hổ đi làm tiểu tam, nhưng cũng sẽ không vì một tên đàn ông mà giết người, lại còn giết chính bạn thân của mình."
Mọi người nghe được đầu đuôi ngọn ngành, hoá ra chuyện này tổng kết lại là cô gái kể khổ với bạn thân rằng chồng lăng nhăng, bạn thân khuyên cô gái sớm buông tay rời đi, ông chồng ghi hận bạn thân, tính kế để cô gái hiểu nhầm bạn thân là tiểu tam, cô gái tức giận sát hại người bạn, kết quả bị chồng mình phản sát, trên đường mang hai thi thể đi thủ tiêu đụng phải quỷ, mới xảy ra chuyện sau này.
"Sao cô lại muốn giết tiểu tam? Tại sao không giết chồng mình trước?" Chân Tùng tức giận bất bình, tại sao khi xảy ra chuyện người vợ không trách chồng mình, lại chỉ chỉ trích tiểu tam.

Đây rút cuộc là cái logic gì, một cây làm chẳng nên non, tiểu tam dù không biết xấu hổ, nhưng nếu là người chồng tốt thì cũng sẽ không sa ngã.
"Thảo nào đại sư nói cô không đáng có bạn thân." Trợ lý Thân lạnh nhạt nói.
"Tình nguyện tin tưởng người chồng đối xử không tốt với mình cũng không tin người bạn luôn hết lòng hết dạ, cô rốt cuộc nghĩ gì trong đầu vậy?" Người cha khó hiểu lắc đầu, thị phi thiện ác bất phân, chỉ biết nghĩ có bản thân, người trẻ tuổi này sao lại sống ích kỷ như vậy.
"Tôi..." Cô gái nôn nóng nắm tóc, muốn giải thích nhưng không nghĩ ra được cái cớ nào khác.
"Tôi hối hận nhất là mỗi lần cô bị chồng đối xử tệ bạc, tôi thế nhưng sẽ tức giận cho cô, bi thương vì cô, khổ sở vì cô, tôi đúng là ngốc cho rằng cô thật sự muốn thoát khỏi hắn, là cô dạy cho tôi cả đời không cần dính líu đến chuyện tình cảm của người khác, cũng dạy cho tôi không bao giờ được tin tưởng hai chữ bạn bè này." Người bạn thân bình tĩnh lên án.
Cô gái kia mím môi, như bị ép đến bước đường cùng thành cắn ngược: "Một đám các người nói đạo đức để chỉ trích tôi, nhưng tôi còn cách nào khác sao, tôi chính là không thể chia tay anh ấy.


Lúc tớ giãi bày tâm sự với cậu, tớ đúng là rất khó chịu, nhưng...!nhưng tớ muốn hoà hảo với anh ấy, anh ấy lại không cho tớ cơ hội, tớ chỉ có thể đẩy trách nhiệm lên cho cậu, nếu không lỡ như anh ấy thật sự bỏ rơi tớ thì làm sao bây giờ."
Lục Chỉ đúng kiểu "Đồ điên", "Quả thật không thể nói lý với người như cô."
Cậu chưa từng thích ai, nhưng cậu tin tưởng, tình yêu không phải như vậy, mà là tôn trọng lẫn nhau, thấu hiểu cho nhau.

Nếu một người ép buộc đối phương phải trở nên hoàn mỹ, thậm chí phải vất bỏ con người thật của mình, vậy người đó nhất định không yêu đối phương, phần tình cảm này liền trở nên không có giá trị, không cần thiết phải tồn tại, huống chi lại vì thế mà đi tổn thương người chân chính bên cạnh luôn đối tốt với mình.

Cậu không cách nào hiểu được, hoàn toàn không thể hiểu được.
"Nói cho cùng, cô chỉ vì thoả mãn cảm xúc của mình thôi." Nam Thừa Phong lạnh lùng nói, "Yêu một người là làm cho đối phương hạnh phúc, chứ không phải chỉ là chiếm hữu."
Trợ lý Thân không khỏi vỗ tay trong lòng, Nam tổng nói rất đúng, đúng là tình yêu đích thực, hắn lén quan sát thần sắc của Lục Chỉ, hiển nhiên cậu cũng cực kỳ tán đồng với Nam Thừa Phong.
"Đúng vậy, giống như bạn thân đối với cô vậy, cô ấy nghĩ muốn cô sống tốt, cô thì trước sau vẫn luôn nghĩ đến luyến tiếc của mình."
"Lúc trước là tôi bị mù." Người bạn thân bình tĩnh lại, không gì lớn bằng chết tâm, cô thiếu chút nữa vì cô ta mà rời xa em trai, nghĩ đến vậy cô liền hận chết chính mình, vì sao lại không biết nhìn người.
"Chờ cảnh sát tới, tôi sẽ nói rõ ràng chi tiết tình huống xảy ra cho bọn họ." Người bạn nói, cô là người yêu ghét rõ ràng, người từng làm hại cô, cô tuyệt đối sẽ không để tình huống đó lặp lại lần hai, nếu không, sẽ là không công bằng đối với em trai cô.
"Dù sao tôi chạy cũng không thoát, không bằng tôi làm nhân chứng hiện trường cho cô, cô nói giúp tôi ít lời, tôi quả thật là không biết gì mà bị kéo đến đây, tôi còn lưu lại tin nhắn này."
Thiếu nữ chỉ chỉ di động, đúng là xui tận mạng, tưởng đâu hốt được đại gia, ai dè lại vớ phải tên tâm thần giết vợ, tuy rằng hiện nay ngoại trừ tên đàn ông nửa sống nửa chết kia, những người khác đều không có việc gì, nhưng trên pháp luật thì sẽ không kết thúc êm xuôi đơn giản như vậy được.
"A Tình, không cần báo cảnh sát! Cầu xin cậu, báo cảnh sát thì tớ xong đời rồi!" Cô gái vội vàng cầu xin.

Dù bạn thân không chết nhưng một khi cô ấy tố cáo cô có ý định đả thương người khác, đó cũng là tội rất nặng.
"Cô nhìn cô xem, cho tới bây giờ cũng không có chút ăn năn hối cãi nào." Bạn thân lắc đầu, "Tôi không chỉ báo cảnh sát, tôi còn muốn kiện cô."
"A Tình, A Tình, tớ cầu xin cậu! Ba mẹ tớ còn cần tớ chăm sóc! Cậu nếu báo người bắt tớ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!" Cô gái vọt tới trước mặt bạn thân cầu xin.
Chân Tùng che trước mặt cô bạn thân, "Cô đừng đụng vào cô ấy, cầu cái gì mà tình, nếu không phải có ông chủ tôi, cô ấy hiện tại đã chết rồi!"
"A Tình, cậu quên chú tớ là luật sư có tiếng sao? Nếu thưa kiện cậu sẽ không thắng được, ngược lại còn liên luỵ thanh danh của em trai cậu ở giới giải trí!"
"Cô, cô thế là dám lấy em trai ra uy hiếp tôi!" Bạn thân tức giận đến run tay.
Cô gái thấy bạn thân sống chết không chịu, kiên trì muốn kiện mình, nghĩ đến tương lai của mình, lại nổi cơn điên chỉ vào Lục Chỉ, "Đều tại mày, đều tại mày xen vào chuyện người khác, là mày hại tao."
Lục Chỉ mặc kệ cô ta, Nam Thừa Phong lại lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Cô gái bị ánh mắt đó doạ sợ, lập tức rút tay lại.
Nam Thừa Phong nhìn người bạn thân, "Tôi giúp cô mời luật sư khởi kiện."
Dám bất kính với Chỉ Chỉ của hắn, đúng là chán sống?
Trợ lý Thân cười lạnh, đồ đàn bà ngu xuẩn, một khi Nam tổng đã ra tay, chuyện này đã như ván đóng thuyền.
Bạn thân sửng sốt, thấy Nam Thừa Phong khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết là xuất thân phú quý, có hắn ra tay hỗ trợ, vụ kiện này nắm chắc phần thắng, "Cảm, cảm ơn ngài."
Nam Thừa Phong lạnh nhạt gật đầu, Lục Chỉ nhìn hắn chớp mắt, "Anh đúng là người tốt."
Được cậu khích lệ, Nam Thừa Phong lập tức trăm hoa đua nở, khoé miệng hơi nhích lên, cái gì cũng cam tâm tình nguyện làm cho cậu.
"Ngươi, các ngươi hợp nhau khi dễ tôi!" Cô gái khóc đến xé tim xé phổi, giúp mọi người được mục kiến một kẻ ích kỷ đến tận cùng là như thế nào, là sẽ khủng bố cỡ nào.
Mọi người không thèm để ý tới cô ta, xe cảnh sát và xe cứu thương cũng chạy đến.


Bí thư tiến lên giải thích tình huống cho cảnh sát, xe cứu thương thì mang thanh niên bị trọng thương vẫn luôn hôn mê đi bệnh viện, bởi vì thương tích ở chân quá nặng, nhân viên cấp cứu báo rằng hắn có thể sẽ mất đi một chân.
Thiếu nữ tích cực tự thú, miêu tả toàn bộ quá trình, cô gái vừa tức vừa oán bị cảnh sát bắt đi.

Người bạn thân trước tiên được đến bệnh viện, sau đó cũng đi sang cục cảnh sát làm tường trình.

Còn người cha và bé gái cũng đi bệnh viện, chờ chữa khỏi vết thương liền có thể tiếp tục cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Trước khi cô bạn rời đi, lại lần nữa khom lưng cúi chào Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, "Tôi thật sự không lời nào diễn tả hết được sự biết ơn của mình."
"Vậy thì không cần cảm tạ, sống cho tốt, nếu thật sự muốn cảm tạ tôi, thì đi làm từ thiện, giúp đỡ những người cần cô giúp." Lục Chỉ mỉm cười,
"Tôi sẽ." Người bạn thân đột nhiên gật đầu.
"Tôi tên là Mộ Tình, tôi có thể biết tên đại sư không?"
"Tôi tên Lục Chỉ, anh ấy là Nam Thừa Phong." Lục Chỉ trả lời, nhân tiện giới thiệu luôn Nam Thừa Phong làm hắn rất hài lòng với việc này.
"Lục đại sư, Nam tổng, tôi vô cùng cảm kích."
"Mộ Tình? Mộ..." Chân Tùng vỗ tay cái đét, họ Mộ trong giới giải trí không nhiều lắm, "Em trai cô là Mộ Lê?"
Mộ Tình sửng sốt, cười cười, "Đúng vậy, cậu biết em ấy?"
"Tôi là fan của cậu ấy nha! Kỹ thuật diễn của em trai cô thật sự rất tuyệt, chỉ là thiếu tài nguyên, tuy nhiên tôi tin tưởng cậu ấy sau này nhất định sẽ rất nổi!" Chân Tùng nghiêm túc nói.
"Cảm ơn, cảm ơn anh, tôi cũng luôn tin tưởng rằng em ấy sẽ thành công." Mộ Tình nói thật lòng.
"Được, tôi thật sự rất vui vì có thể gặp được chị gái Mộ Lê, cô có thể giúp tôi xin chữ ký của cậu ấy được không?" Chân Tùng vui vẻ xoay vòng vòng quanh Mộ Tình.
"Không thành vấn đề." Mộ Tình lập tức đồng ý.
Chân Tùng rất vui vẻ, Lục Chỉ cười cười, đừng nhìn Chân Tùng có ngốc nhưng thật ra người ngốc có phúc của người ngốc, em trai Mộ Tình tương lai xác thật sẽ vô cùng thành công.
Vì trì hoãn trên đường đi nên khi đến biển đã quá giữa trưa.
Nam Thừa Phong sợ Lục Chỉ đói, dỗ dành nói, "Đói bụng không em? Chúng ta qua khách sạn ăn cơm trước, được không?"
Lúc trước lu bu chuyện nên không để ý, lúc này ngồi trong xe nhàn nhã mới cảm thấy đói, "Được!"
Về mặt ăn uống, Lục Chỉ tuyệt đối không để mình thiệt, cũng không để người khác thiệt.

Ăn chính là điều cốt yếu của cuộc sống, không có ăn, cuộc sống này còn có lạc thú gì nữa đâu.
Lục Chỉ vẫn đáng yêu như vậy, chỉ là trợ lý Thân, bí thư đã không bao giờ còn có thể đối đãi với cậu như một cậu chàng xinh đẹp bị Nam tổng coi trọng nữa.

Một đám người tràn ngập sùng kính, tài xế lái xe cũng càng thêm cẩn thận từng li từng tí, sợ Lục Chỉ ngồi ở ghế sau không thoải mái.

Rốt cuộc, ai gặp được thần tiên mà không lấy lễ cung kính cung phụng chứ.
Đi đến khách sạn bí thư đặt trước, tổng giám đốc khách sạn tự mình ra cửa nghênh đón, "Nam tổng, nghe nói ngài đã tới, tôi cố ý để lại phòng riêng tốt nhất cho ngài."
"Ừ." Ngày thường Nam Thừa Phong cũng không để ý chuyện này, tất cả đều có nhân viên hắn chuẩn bị, hắn cũng lười đi quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng có Lục Chỉ, hắn liền nhất định phải chuẩn bị đồ tốt nhất cho cậu, dù chỉ một chút tì vết cũng ngại uỷ khuất cậu.

Phòng riêng cực kỳ xa hoa, có rạp chiếu phim cùng những phương tiện giải trí khác, ban công cửa sổ sát đất có thể thấy rõ rõ ràng ràng biển xanh mây trời.

Chân Tùng
trợn mắt há mồm, này so với khách sạn bọn hắn đặt còn xa hoa hơn nhiều, dù có tiền cũng chưa chắc đến được đâu.

Đi theo ông chủ lại được mở mang tầm mắt, Chân Tùng vui vẻ hớn hở, cảm thấy đời này được quen biết Lục Chỉ quả thật là phúc khí mấy đời.
Lục Chỉ ngồi trên ghế đáng yêu gọi đồ ăn, Nam Thừa Phong ngồi bên cạnh cậu ôn nhu nhìn, trong mắt đều là sủng ái bất tận, giống như toàn thế giới thu bé lại chỉ bằng một Lục Chỉ.

Trợ lý Thân mười phần bội phục Lục đại sư trì độn, bên cạnh có người vẫn luôn liếc mắt đưa tình, nhìn chằm chằm mình như vậy, thế nhưng còn có thể ngây thơ không biết gì.
"Muốn ăn gì có thể gọi, nếu đã nhờ em hỗ trợ, vậy mời em ăn bữa cơm cũng là phải đạo." Nam Thừa Phong ôn nhu doạ giám đốc khách sạn nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây...!vẫn là Nam tổng như Tu La doạ người hắn gặp trước kia sao? Hắn không phải nằm mơ đấy chứ? Hắn nhìn qua Lục Chỉ, thầm nghĩ đứa nhỏ này lớn lên cũng thật xinh đẹp, chẳng lẽ Nam tổng cũng bắt đầu nuôi su gờ bấy bi.
"Kỳ thật không cần khách khí như vậy." Lục Chỉ ngẩng đầu, Nam Thừa Phong lập tức thu hồi ánh mắt lúc trước, không để cậu phát hiện, sợ bại lộ sẽ làm cậu sợ.
"Khó mà làm được." Nam Thừa Phong kiên định cười.
"Vậy...! cũng được." Không biết vì sao, ở trước mặt Nam Thừa Phong, Lục Chỉ cũng sẽ không quá cứng đầu.

Có thể là vì Nam Thừa Phong quá mức ôn nhu khiến cậu không đành lòng đi.
"Anh thích ăn món này sao?" Lục Chỉ chỉ một đĩa đồ ăn hỏi Nam Thừa Phong và trợ lý Thân.
"Thật trùng hợp, tôi đặc biệt thích món này." Ánh mắt Nam Thừa Phong ôn nhu.
Trợ lý Thân:...!Lại nữa, ngài thích thế sao trước giờ chưa từng thấy ngài ăn lần nào?
"Vậy a, vậy chọn món này đi." Kỳ thật Lục Chỉ không thích ăn món này, chỉ là quan tâm đến khẩu vị người khác nên đề nghị nhiều món khác nhau.
Nam Thừa Phong nhạy bén bắt được cảm xúc của cậu, "Chỉ là tôi mới nhớ, gần đây tôi định ăn kiêng, không thể ăn món này."
Lục Chỉ chớp chớp mắt: "A? Vậy không gọi nữa?"
"Được." Nam Thừa Phong mỉm cười.
Trợ lý Thân bái phục sát đất, hận không thể tặng Nam tổng mấy cái ngón cái, một chữ phục!
"Ông chủ, có cua hoàng đế này." Chân Tùng chỉ chỉ thực đơn nói, "Người không phải thích ăn món đó nhất sao?"
"Ờ..." Lục Chỉ sẽ không nói dối, không phủ nhận.

Nếu là cậu trả tiền nhất định không nói hai lời, thích ăn gì thì gọi đó, nhưng hôm nay là người khác mời khách, vẫn cần thăm hỏi ý kiến mọi người mới hợp lý.
"Anh thích ăn món đó không?" Lục Chỉ cười tủm tỉm hỏi Nam Thừa Phong.
Không biết anh ấy có thích không nhỉ? Còn cậu thì thật sự rất thích, nhưng nếu người ta không thích, cậu cũng ngại không dám gọi.
"Vô cùng thích." Nam Thừa Phong khẳng định, tươi cười dịu dàng phảng phất có thể nhấn chìm người ta.
Lục Chỉ lập tức vui vẻ, "Tôi cũng thích nữa."
Nam Thừa Phong nghe chữ "Thích" này, tim vọt lên tận cổ, ngón tay ngứa ran, rất muốn vươn móng xoa xoa khuôn mặt đáng yêu của Lục Chỉ, cuối cùng vẫn là ráng nhịn xuống.
Chọn món xong, khách sạn nhanh chóng mang từng món từng món lên, một bàn thịnh yến khiến Chân Tùng thèm chảy nước miếng.
"Thật nhanh a." Chân Tùng kinh ngạc cảm thán.
"Phòng riêng VIP có đầu bếp chuyên dụng." Giám đốc khách sạn ân cần giới thiệu.
Giám đốc khách sạn tự mình rót rượu cho Nam Thừa Phong, lại nhìn thấy một cảnh tượng, trong lòng trời long đất lở.

Nam tổng thế nhưng tự tay lột cua cho Lục Chỉ, còn chấm sẵn nước chấm, thiếu điều muốn đút tận miệng, nhìn không khác gì chăm sóc yêu chiều một em bé, chăm như chăm con, rốt cuộc đứa nhỏ này có mị lực gì mà khiến Nam tổng nhọc lòng như vậy? Bất quá, hắn trộm cẩn thận đánh giá Lục Chỉ.

Đúng là lớn lên rất đẹp, tính cách đáng yêu, đặc biệt khiến người yêu thương, cũng khó trách sao Nam tổng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
"Ăn ngon không?" Nam Thừa Phong ôn nhu hỏi, sợ cậu có chút nào không hợp khẩu vị.
"Ngon, mùi vị thật thơm." Lục Chỉ nhìn giám đốc khách sạn, khen thiệt tình, "Đồ ăn chỗ các người ăn ngon thật." Cậu đặc biệt thích.
"Ôi chao, ngài khách khí quá, ngài ăn ngon chính là vinh hạnh của chúng tôi." Giám đốc ân cần nói, chỉ với việc đứa nhỏ này đi cùng với Nam tổng đến, hắn đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận, càng đừng nói đến việc nhìn thấy Nam tổng cưng cậu ấy như bảo vật trân quý độc nhất vô nhị, lại càng không thể sơ sót.
"Sau này nếu ngài muốn tới ăn lúc nào cũng được, cứ gọi điện cho tôi, tôi trực tiếp giữ lại phòng riêng cho ngài."
"Được nha, cảm ơn ông." Lục Chỉ cười cười, ăn ngon là lạc thú.
Cậu vui vẻ, Nam Thừa Phong liền vui vẻ.

Nhìn thấy Nam Thừa Phong vui vẻ, tâm tình những người khác cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, không cần giống như quá khứ, chỉ cần thấy Nam tổng liền bị khí tràng lạnh băng doạ sợ nơm nớp.

Nghỉ ngơi ăn trưa xong, điện thoại Chân Tùng vang lên, hắn cầm lên nghe máy, nhất thời ngơ ngẩn, cũng cung cung kính kính nhận điện thoại.
"Xin chào Cửu gia, có chuyện gì sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn thấy có người nói 1m6 lùn quá, nhưng có lẽ do tác giả từng thấy nhiều idol đáng yêu lớn lên cũng không quá cao, cho nên cảm thấy cũng bình thường, mọi người chỉ cần để ý người ta lớn lên xinh đẹp là được nha..