Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 135: Chương 135





Cấu trúc căn nhà cổ khá đơn giản, bước vào là một cái sân hình vuông, chính là nơi chuẩn bị của nhân viên công tác.

Đi qua khoảng sân là một đại sảnh trống trải, đại sảnh có hai cánh cửa dẫn đến hai hành lang, thông đến khu phía đông và khu phía tây.

Phía đông có mấy gian nhà bao quanh một khoảng sân rộng, thoạt nhìn có lẽ là thư phòng và phòng ngủ của nam chủ nhân, mấy gian phía tây bao quanh một hoa viên lớn, có vẻ là nơi ở của phái nữ trong nhà.

Ở phía sau có một nguyệt môn, trong đó có một số căn phòng, hẳn là nơi ở của người hầu.
Nguyệt môn: là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa, là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.
Tiền Vận tiếp tục đi bên khu phía đông, hắn đi một gian lại một gian, kiểm tra phòng ốc, hắn rõ ràng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng pháp khí của hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Lục Chỉ cũng không nói bất kỳ điều gì, cậu sẽ không can thiệp hoặc trợ giúp thi sính trong lúc thi đấu, đây là không công bằng với những thí sinh khác.

Nhưng cậu hơi nhăn mày, hiển nhiên nhìn ra vướng mắc của Tiền Vận.
Chờ Tiền Vận đi ra khỏi khu đông, MC hỏi, "Thế nào? Phong thuỷ bên này có nơi nào cần thay đổi không?"
Tiền Vận hơi nhăn mày, nhìn la bàn trên tay, "Tạm thời tôi không phát hiện gì, cách cục đều rất bình thường."
Chờ Tiền Vận tiếp tục đi lên phía tước, MC phỏng vấn Lục Chỉ, "Lục đại sư, ngài thấy thế nào? Khu đông này thật sự không có nơi nào cần sửa sao?"
Lục Chỉ lắc lắc đầu, "Nơi nào cũng cần thay đổi."
MC có hơi kinh ngạc, Tiền Vận là phong thuỷ sư, thế mạnh là phong thuỷ, hắn mà cũng nhìn không ra chứng tỏ nhiệm vụ ngoại cảnh này thật sự rất khó.
"Không phải hắn nhìn không ra mà do nguyên nhân khác." Lục Chỉ nói, thoáng liếc qua phía sau bọn họ, quỷ mị ẩn nấp bấy lâu trong khu đông, một đám đều đang ló đầu ra.
Lục Chỉ không nói gì, tiếp tục đi sang khu tây với Tiền Vận.

Tình huống tương tự lại phát sinh, Tiền Vận vẫn như cũ không phát hiện bất kỳ vấn đề gì, hắn uể oải lắc đầu với MC.
"Cái gì tôi cũng nhìn không ra." Tiền Vận nhìn Lục Chỉ nói.

Hắn rõ ràng đang rất khó chịu, hắn là phong thuỷ sư, đề mục này vốn nên là sở trường của hắn, nhưng hắn lại không làm được, cảm thấy áp lực cực lớn, hắn còn bắt đầu hoài nghi chính mình.
"Anh quá ỷ lại vào pháp khí, điểm này làm cản trở năng lực của anh." Lục Chỉ nói, "Chúng ta lựa chọn pháp khí, tu luyện pháp khí, là vì trợ lực cho chúng ta, đừng để bị pháp khí kìm hãm."
Tiền Vận ngẩn ra, cẩn thận cân nhắc lời cậu nói, hắn bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, "Lục đại sư, hình như trước giờ chưa từng thấy ngài sử dụng pháp khí?"
"Tôi không có pháp khí." Lục Chỉ nói, "Tôi dựa vào chính năng lực của bản thân."
Tiền Vận trầm mặc một lát, gật đầu với Lục Chỉ, "Tôi đã biết, có thể cho tôi thử lại một lần không?"

"Để cho các thí sinh sau đi, lát nữa có thể còn cần anh đại triển thần thông." Lục Chỉ cười, cậu cười thật tuỳ ý cũng thật hoà nhã thiên thiết, nhưng Tiền Vận tự nhiên lại cảm thấy chấn động.
Hắn đã tỉ mỉ nhìn khắp nơi này một lần nhưng không tra ra được gì, mà Lục đại sư đã sớm nắm rõ toàn cục, hiểu rõ tình huống nơi này như lòng bàn tay.

Tiền Vận hít một hơi thật sâu, sự khác biệt một trời một vực này khiến hắn cảm thấy thật chấn động cùng áp lực.
"Kỳ thật có đôi khi không phải tôi rất mạnh, là tôi nghĩ ít đi."
Tiền Vận biết Lục Chỉ lại nhìn thấy suy nghĩ hắn một lần nữa, hắn đã không còn quá kinh ngạc, gật đầu, chắp tay với cậu, "Xin nghe lời dạy bảo của Lục đại sư."
"Không dám nhận." Lục Chỉ xua tay với hắn, Tiền Vận quay trở về khu thí sinh.
"Thế nào? Khó sao?" Thành Từ và Hoàng Phượng lập tức nhìn qua.
"Rất khó." Tiền Vận nói.
"Thí sinh không được châu đầu ghé tai." Đạo diễn nhắc nhở một câu, "Thí sinh thi xong mời đi đến hành lang bên phải nghỉ ngơi."
Tiền Vận gật đầu đi qua, bất quá vẫn nói với đạo diễn một câu, "Ông yên tâm, tôi chưa nói gì cả, bởi vì cơ bản cũng không có gì để nói." Mặt hắn xám ngắt đi sang bên hành lang, hiển nhiên phần thi vừa rồi đã đả kích hắn không nhỏ.
Thành Từ và Hoàng Phượng thấy hắn như vậy thì kinh ngạc không thôi, Tiền Vận là người rất kiêu ngạo, vòng thi này đặc biệt còn là bài trí phong thuỷ, là thế mạnh của hắn, sao lại bị đả kích đến như vậy? Bọn họ nghĩ đến vấn đề này, thái độ không khỏi nghiêm túc hơn.
Thế mạnh của Hoàng Phượng là bói toán, khả năng phong thuỷ của hắn đương nhiên không so được với Tiền Vận, rất nhanh cũng đi đến làm bạn với hắn.
"Thật kỳ quái." Hoàng Phượng nói, "Rõ ràng cảm giác được âm khí, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy."
"Tôi cũng vậy." Tiền Vận nhìn la bàn trên tay, nghĩ đến lời Lục Chỉ, cất nó đi, "Căn nhà này thật kỳ quái."
"Nhưng tôi thấy thứ đáng sợ không phải là căn nhà." Hoàng Phượng nói.
Tiền Vận nhìn cô nàng.
"Là năng lực của Lục đại sư á." Hoàng Phượng đè thấp âm thanh, "Tôi vừa nãy cái gì không nhìn ra được, nhưng tôi lơ đãng nhìn thấy...!Lục đại sư trừng mắt một cái với một chỗ, ánh mắt kia rõ ràng là cảnh cáo."
Tiền Vận ngẩn ra, bừng tỉnh nhớ đến tiếng cười lạnh trước đó, vì sao nó bỗng nhiên xuất hiện, lại vì sao nó đột nhiên biến mất, cuối cùng tiếng cười lạnh thậm chí biến thành tiếng kêu rên nhỏ hoảng sợ.
"Anh biết mà, tôi là thầy bói quẻ, tôi cảm nhận được linh hồn con người, nhưng lúc nãy cái gì tôi cũng không kết nối được."
"Tôi còn có một câu hỏi." Hoàng Phượng nghiêm túc hỏi, "Rốt cuộc Lục đại sư có địa vị gì?"
Tiền Vận lắc đầu, "Vấn đề này, sợ chỉ có tự ngài ấy mở miệng công bố chúng ta mới có thể biết được."
"Cũng đúng, ngài ấy thật sự quá mạnh." Hoàng Phượng thở dài, lại cười cười, "Sinh thời được gặp ngài ấy, chúng ta tu hành trong giới phong thuỷ không có uổng phí."
Tiền Vận vô cùng tán đồng với những lời này.
"Nhìn kìa, Thành Từ đi vào rồi, không biết anh ta có thu hoạch gì không?" Hoàng Phượng chờ mong.
Tiền Vận cũng ngẩng đầu nhìn Thành Từ, "Anh ta mạnh hơn tôi, hy vọng sẽ có thu hoạch."
Thành Từ đi vào khu đông, cũng dò xét mỗi căn phòng một lần, Lục Chỉ và MC vẫn như cũ đi theo sau hắn.
"Hai thí sinh trước đều thất bại, Thành Từ, anh kiểm tra cẩn thận như vậy, có nhìn ra được tình huống là thế nào không?" MC hỏi.

Thành Từ lắc đầu, "Tôi cần xem hết toàn bộ nơi này rồi mới có thể phát biểu ý kiến."
MC giật mình, nhìn Lục Chỉ, thấy Lục Chỉ lộ ra nụ cười đầu tiên trong hôm nay, hơi khiếp sợ, xem ra thí sinh này có hy vọng?
"Được." MC lập tức đồng ý.
Thành Từ kiểm tra xong hết hai khu phòng, MC lập tức hỏi, "Thế nào? Anh có kiến nghị sửa đổi phong thuỷ nơi này không?"
Thành Từ lại kinh ngạc nói, "Trách không được Tiền Vận nhìn không ra, có người hạ trận pháp ở đây, cố ý che giấu, còn nguyên nhân thì tôi nghĩ là không muốn người khác tìm ra được nơi này?"
"Nhưng là thiện ý hay ác ý thì tôi không biết." Thành Từ nói, "Trận pháp khiến cho cách cục phong thuỷ nguyên bản bị ẩn đi, không phá được trận pháp, sẽ không có biện pháp thay đổi phong thuỷ."
"Vậy anh có thể phá được trận pháp không?" MC lập tức hỏi.
Thành Từ xấu hổ lắc đầu, "Trận pháp này tôi nhìn không ra là cái gì; thật kỳ quái, tôi cũng nghiên cứu rất nhiều trận pháp, nhưng trận pháp này, tôi lại không nhìn ra được gì cả."
MC nhìn Lục Chỉ, "Lục đại sư, ngài thấy thế nào?"
"Không tồi, có thể nhìn ra được nơi này bày trận pháp, có nghĩa năng lực rất mạnh." Lục Chỉ gật đầu tán dương.
"Đa tạ Lục đại sư." Tuy rằng nhận được khích lệ của Lục đại sư là một điều vinh hạnh, nhưng cuối cùng hắn cũng không giải quyết được gì, đương nhiên không thể vui vẻ.
"Không sao, nơi này vốn dĩ đã rất khó, mặc dù cái gì cũng nhìn không ra, cũng không thể phủ nhận năng lực của các anh." Lục Chỉ nói.
Được cường giả khen một câu đã là vinh hạnh, huống chi còn là một câu trấn an, trong lòng Thành Từ dễ chịu hơn rất nhiều.
"Đa tạ ngài." Thành Từ nghĩ nghĩ lại hỏi, "Vậy Lục đại sư, ngài nhìn ra được sao?"
"Ừ." Lục Chỉ cười cười, "Tuy rằng sát khí nơi này rất dày, nhưng còn trong phạm vi khống chế của tôi, cho nên mới mang ra để các anh làm nhiệm vụ ngoại cảnh."
Thành Từ trừng lớn mắt, thế mà lại chính do Lục đại sư lựa chọn khu ngoại cảnh thực hành nhiệm vụ! Hắn nuốt nuốt nước miếng, có cùng cảm giác với Tiền Vận, nhưng hắn không bi quan giống Tiền Vận, ngược lại càng thêm có tinh thần.
"Còn xin Lục đại sư chỉ giáo!"
"Có lẽ những thí sinh sau có thể giải quyết được cũng không chừng." Lục Chỉ cười.
"Đúng vậy." Thành Từ gật đầu, cũng không có chút gì không phục, dù sao những thí sinh phía sau, người này lại càng mạnh hơn người kia.
Thành Từ quay về ngồi trên hành lang, Tiền Vận và Hoàng Phượng vừa nghe nói, tức khắc kinh hãi, "Bày trận? Bày trận trên cách cục phong thuỷ của nơi này/"
"Trách không được cái gì cũng không nhìn ra, xem ra lại là tác phẩm của một cao nhân thâm sâu không lường." Hoàng Phượng nói.
"Không chỉ có thế, thân phận người này hẳn rất thần bí, không phải cao nhân thường nghe tên trong giới phong thuỷ." Thành Từ phân tích.
"Còn thần bí hơn Lục đại sư sao?" Tiền Vận nhìn hắn một cái.
Thành Từ trừng hắn một cái, "Nói gì vô nghĩa thế, có thể mạnh hơn ngài ấy à."
Hắn chỉ chỉ lên trời, "Nếu nói tu vi giới phong thuỷ có giới hạn cao nhất, ngài ấy chính là giới hạn cao nhất đó."
Nói ở mức độ nào đó, Thành Từ đoán đúng rồi, nhưng có thể chính hắn cũng không tưởng tượng được, giới hạn cao nhất đó hiện giờ đã quyết định đột phá cái giới hạn cao nhất đó.


Nếu bọn họ biết, không biết sẽ còn khiếp sợ đến mức độ nào.
"Xin mời thí sinh thứ tư, Thuỷ Văn Hiên." MC thấy hắn còn giật giật khoé miệng, cô còn chưa quên mấy lời tán tỉnh nhảm xít của hắn đâu.
Lục Chỉ nhịn cười.
Thuỷ Văn Hiên vẫn mặt mày nghiêm nghị như tấm gỗ, đôi mắt sáng quắt, hắn đi lại khom lưng chào Lục Chỉ, "Lục đại sư." Từ sau vòng sơ loại bị Lục Chỉ chinh phục, mỗi lần hắn thấy Lục Chỉ đều chào như vậy, nhìn nhiều thành quen.
Lục Chỉ cũng trả lễ, "Xin chào."
Thuỷ Văn Hiên nhìn nữ MC, "Cô thật hoàn mỹ, duy chỉ thiếu một thứ."
MC biết mình không nên hỏi, nhưng cô lại tò mò nhịn không được, "Thiếu cái gì?"
"Thiếu tôi." Thuỷ Văn Hiên nghiêm túc nói.
MC:......
"Phốc." Lục Chỉ mím môi nhịn cười.

Thuỷ Văn Hiên nhìn sang Lục Chỉ, Lục Chỉ mở to cặp mắt đầy vô tội nhìn hắn, tai Thuỷ Văn Hiên dần đỏ lên.
"Lục đại sư, ngài biết ngài đang ở đâu sao?"
Lục Chỉ thu hồi biểu tình, chỉ chỉ Nam Thừa Phong sắc mặt âm trầm đứng bên ngoài.
Thuỷ Văn Hiên nhìn chỗ cậu chỉ, lập tức thu hồi ánh mắt, đơ mặt nói, "Tôi không nói nữa."
"Này mới đúng này." Lục Chỉ mỉm cười gật đầu.
"Vị thí sinh này thật thích nói đùa." Nữ MC cố gắng nhịn xuống, "Hiện giờ xin mời thí sinh Thuỷ Văn Hiên bắt đầu đi vào khu đông xem xét."
Thuỷ Văn Hiên gật đầu, lúc thật sự vào việc, thái độ hắn sẽ cực kỳ nghiêm túc, rất nhanh đã vào trạng thái.

Hắn vừa đi vào khu đông, sắc mặt liền nghiêm túc hẳn lên, hắn nhìn thực vật khô héo trong sân, kinh ngạc nói, "Nơi này rốt cuộc đã chết bao nhiêu người, đến cả sâu cũng sống không nổi, hoàn toàn không có sự sống."
MC cả kỉnh, "Anh nhìn được cái gì?"
"Tôi không rành phong thuỷ, đó không phải thế mạnh của tôi." Thuỷ Văn Hiên nói thẳng, "Nhưng tôi có thể nhìn ra được nơi này từng có rất nhiều người chết, hơn nữa còn có rất nhiều dấu vết của quỷ.

Căn nhà cổ này có thể nói là hung trạch bên trong hung trạch, sao trước kia lại chưa từng nghe nói qua?"
Thuỷ Văn Hiên đi hết hai khu đông tây, ngoại trừ kinh ngạc cảm thán nơi này thật nhiều quỷ, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác, cũng không nhìn ra có trận pháp, càng không thể phá giải được phong thuỷ.

Nhưng không ai nói gì cả, đây quả thật không phải thế mạnh của hắn.
"Toà nhà này có cổ quái, đáng để cẩn thận nghiên cứu." Thuỷ Văn Hiên vừa đi vừa lẩm bà lẩm bẩm.
MC liên tưởng đến tình huống trước đó, nuốt nuốt nước miệng, "Lục đại sư, thí sinh Thuỷ Văn Hiên nói đúng sao?"
Lục Chỉ cười cười, "Cô đừng sợ, chờ thi đấu xong tôi sẽ nói cho cô."
"A, tôi biết ngài đang trấn an tôi, tôi không sợ." MC nói.
Lục Chỉ thấy cô vẫn luôn to gan, tin lời cô, "Đúng, là thật."

Chân nữ MC run lên, mềm nhũn thiếu chút té ngã trên đất.
Lục Chỉ nhanh chóng đỡ cô, "Cô ổn chứ?"
"Còn được, còn được." MC quật cường đứng lên, "Thật là......!mất mặt."
"Không có gì, phản ứng này của cô rất bình thường, cô xem." Lục Chỉ chỉ những người khác bao gồm cả đạo diễn, đã sớm rúc thành một cụm sưởi ấm cho nhau, chỉ có mình Nam Thừa Phong vẫn mặt đầy nghiêm túc đứng một bên khác dõi theo Lục Chỉ.

Khí tràng hắn mạnh nhất, cũng đủ khiến mọi thứ kinh sợ, bên cạnh hắn hẳn là nơi đầy cảm giác an toàn nhất, nhưng không ai dám nhích lại gần, bởi vì không so sánh thì thôi chứ hắn còn khủng bố hơn cả quỷ.
MC lắc lắc đầu, "Tiếp tục thôi."
Lục Chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của anh quay phim, rõ ràng đang sợ muốn chết nhưng vẫn phải tiếp tục khiêng camera, hơn nữa, camera dễ dàng thu được mấy thứ không nên thu nhất, bọn họ đúng là không dễ dàng.
"Mời thí sinh thứ năm, Lộ Hoằng Nhã." MC báo thứ tự, Lộ Hoằng Nhã đi tới.
"Tôi là giải mộng sư, tôi không cần đi vào, tôi ngồi ngủ trong đại sảnh một chút là được." Lộ Hoằng Nhã nói.
"Được." MC gật đầu, nhân viên công tác mang đến một chiếc ghế cho cô dựa vào.
Rất nhanh Lộ Hoằng Nhã đã tiến vào giấc mộng, MC và Lục Chỉ im lặng đứng một bên chờ.

Nhưng chưa được 1 phút, ngón tay Lộ Hoằng Nhã bỗng giật giật, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt, mày càng chau chặt.
"Không tốt, ngủ tiếp sẽ gặp nguy hiểm, nhanh đánh thức cô ấy!" Lục Chỉ lập tức đưa tay điểm một cái giữa trán cô, sau đó lắc lắc cánh tay cô.

"Lộ Hoằng Nhã!"
"A!" Lộ Hoằng Nhã la lên một tiếng, bừng tỉnh dậy.
"Làm sao vậy?" MC hỏi, "Mới rồi Lục đại sư thật sự khẩn trương lo lắng cho cô đó."
Lộ Hoằng Nhã nhìn Lục Chỉ, nhích lại gần cậu mới tìm lại được cảm giác an toàn.

"Quỷ, thật nhiều quỷ." Lộ Hoằng Nhã kinh hồn chưa định, nói.
MC rụt cổ, Lục Chỉ hơi nghi hoặc.

Giải mộng sư nằm mơ gặp quỷ là chuyện quá mức bình thường, đặc biệt là người có tính cách kiêu ngạo trấn định như Lộ Hoằng Nhã, hẳn đã sớm tập thành thói quen, không nên xuất hiện cảm xúc hoảng sợ như vậy mới đúng.
"Còn gì nữa không?" Lục Chỉ hỏi.
Giọng cậu rất mềm rất nhẹ, lại mang đến lực lượng cường đại cho Lộ Hoằng Nhã, giúp cô dần dần trấn định lại.

Cô ngẩng đầu, chỉ chỉ đại sảnh, "Nơi này thật nhiều quỷ, ngoại trừ bên cạnh Lục đại sư và Nam tổng, còn lại bên cạnh những người khác đều là quỷ, trước mặt tôi cũng có, bên cạnh cô cũng có."
MC sợ tới mức hét lên, dính lại sát rạt bên Lục Chỉ, tay anh quay phim cũng run lên.
"Nhưng điều này không đáng sợ." Lộ Hoằng Nhã lộ vẻ hoảng sợ nói, "Đáng sợ chính là, tất cả quỷ đều đang khóc, bọn họ khóc, bọn họ cầu cứu!".