Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 80: Huyết ngọc ngàn năm – 6




Nghiêm Dương dần dần có dũng khí phán đoán thân phận của Mị Dạ.

Mị Dạ có lẽ là chủ nhân của âm phủ không chừng.

Tự do ra vào cung điện âm phủ, quỷ sai phán quan đối với người này cung kính không thôi, nếu như không có thân phận tôn quý thì sao có thể làm được?”

Mị Dạ ngồi trên tòa, một người mặc áo trắng cung kính đứng cạnh. Tuy rằng nói là người kia mặc áo trắng, nhưng không hề khiến Nghiêm Dương cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái —- Loại trắng này, giống như màu trắng bệch sau khi máu chảy ra hết.

“Ngồi đi, đứng làm gì?”

Mị Dạ cười hì hì nhìn Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương nhìn trái nhìn phải, quên đi, anh vẫn nên đứng thì hơn.

Sau khi đi vào Quỷ Môn Quan, Mị Dạ mang theo Nghiêm Dương cùng Tân rẽ trái rẽ phải, chốc lát sau sang ngã rẽ cuối cùng thì đến một nơi hoàn toàn không hợp với không khí của Quỷ Môn Quan. Cung điện xanh vàng rực rỡ, cách một thước sẽ có một đôi nến xua bớt bóng tối, mà Nghiêm Dương nhìn thấy, ‘mặt trời’ ở ngay phía trên cung điện u tối này.

Đó là một khối hình cầu rất lớn tản ra ánh sáng không chói mắt, cũng không có độ ấm.

Tòa cung điện này mới chỉ là một phần mười, chính xác mà nói, nơi này là một quần thể cung điện —- giống như cố cung được phóng đại lên rất nhiều lần.

Nghiêm Dương trước khi đi vào cung điện thấy được ba chữ cứng cáp hữu lực —- Điện Âm Ty.

‘Người’ ở nơi này có khí chất hơn bên ngoài rất nhiều, bởi vì ‘người’ ở nơi này đều có trí tuệ, bọn họ không dại ra giống như quỷ hay ‘người’ ở trong Quỷ Môn Quan.

Tân từ sau khi nhìn thấy Mị Dạ liền rất ít nói chuyện, sau khi vào Điện Âm Ty thì vẫn đứng im không nhúc nhích. Nghiêm Dương chỉ cảm thấy ‘Nhâm Lê’ không hề có sức sống đứng kia thật sự là, thật sự là vô cùng thê thảm.

Mị Dạ cười.

“Khách sáo làm gì? Của ta chính là của ngài.”

“???”

Đầu Nghiêm Dương chứa đầy dấu chấm hỏi hoảng sợ nhìn Mị Dạ.

Mị Dạ nhấp một ngụm trà.

“Không hiểu? Ta đề cao ngài, liền bối rối?”

Nghiêm Dương kiên quyết lắc đầu.

“Tôi là người đã có vợ.”

Mị Dạ cười ha ha, lắc đầu.

“Nói đùa với ngài, loại việc thế này…”

Nghiêm Dương đột nhiên cảm thấy thật phiền toái.

“Như thế nào vẫn chưa xong?”

Mị Dạ bất đắc dĩ.

“Cho xin đi, người ta không gấp ngài gấp cái gì? Kẻ kia là gì? Thừa đúng không? Cũng không phải người quan trọng, chúng ta cũng không có đặc biệt ghi chép hay lưu trữ, tìm kiếm tất nhiên phải tốn chút thời gian.”

Nghiêm Dương gãi gãi đầu, không nói gì.

“Bằng không như vậy, ngài đi về trước, hắn ở lại, đợi tìm được người rồi ta sẽ đưa Nhâm Lê về lại cho ngài?”

Mị Dạ nói.

Nghiêm Dương lắc đầu, lần này không hiểu vì sao, anh và ‘Nhâm Lê’ dùng thân thể để đi vào âm phủ, anh không muốn xảy ra loại chuyện một người trở về còn một người không.

Nếu hai người đã cùng đi, vậy hai người phải cùng nhau quay về.

Mị Dạ lắc đầu.

“Tùy ngài.”

“Chơi cờ không?”

Mị Dạ đột nhiên nói.

“Cờ vua? Hay cờ vây?”

Nghiêm Dương hỏi.

Mị Dạ vung tay lên, trên bàn xuất hiện một bộ cờ.

“Tất nhiên là cờ vây.”

Nghiêm Dương lắc đầu.

“Tôi không biết chơi.”

Mị Dạ kinh ngạc.

“Ngài không biết chơi cờ vây? Ai tin chứ.”

Nghiêm Dương cười cười.

“Tôi thật sự không biết.”

Mị Dạ nhìn Nghiêm Dương giống như nhìn thấy quái vật, cuối cùng khoát tay.

“Quên đi quên đi, thật sự là không ngờ được. Tử Tân, đến hạ với ta một ván.”

Tân tiến đến, trầm mặc ngồi trước bàn cờ, ẩn ẩn sinh ra khí thế của đế vương.

Nghiêm Dương đột nhiên nhớ đến một câu, chỉ sợ cũng chỉ có hai người kia mới dám đi.

Trời làm bàn cờ sao làm quân, ai dám hạ?

Nhưng cái gọi là cầm kỳ thi họa, cờ vây tương truyền đã có hơn 4000 năm lịch sử. Theo [Thế Bản] đã nói, cờ vây do Đế Nghiêu thời thượng cổ tạo nên. Nếu ngươi ngồi thật lâu bên bàn cờ, sẽ sinh ra một loại cảm giác xa xôi, mờ mịt. Như ngước nhìn trời cao rộng lớn, như quan sát đại địa mênh mông.

Hiện tại, Mị Dạ và Tân ngồi ở bên bàn cờ, Mị Dạ chấp quân trắng, tân chấp quân đen.

Mị Dạ hạ cờ, Tân cũng thản nhiên hạ cờ.

Có người nói cuộc đời con người giống như cờ, Nghiêm Dương đứng trước ván cờ vây này thực sự cảm giác được Mị Dạ cùng Tân kia hoàn toàn có khí thế vương giả trời sinh.

Hai người sát phạt một hồi, nhìn bàn cờ bên kia Nghiêm Dương bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ dâng lên.

“Cừu, ta thấy thật nhàm chán.”

“…”

“Cừu, cả ngày ngươi cứ bận rộn suốt, không chơi với ta, ta muốn về nhà!”

“Dạy ngươi chơi cờ, được không?”

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Dương nghe được giọng nói của ‘Cừu’, sống động như thật.

Giọng nói của ‘Cừu’ rất quen thuộc, nhưng Nghiêm Dương nghĩ mãi không ra đó là ai.

Rốt cuộc là ai chứ?

Trong lòng Nghiêm Dương dâng lên một nỗi hoang mang.

Anh bỗng nhiên cảm thấy, không chỉ có giọng nói của Cừu là ‘quen thuộc’, ngay cả Điện Âm Ty to lớn này cũng vô cùng quen thuộc.

Giống như mình đã ở nơi đây cả ngàn năm vạn năm.

“Cừu, ta phải về nhà, còn không về nữa mọi người trong nhà sẽ sốt ruột.”

“Không cho phép.”

“Nhưng mà Cừu, ta nhớ phụ vương và các ca ca mà, ngươi không thể không cho ta về nhà…”

“Không cho phép.”

“Cừu!!”

Quân cờ trong tay Mị Dạ đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu cười nhạt nhìn Nghiêm Dương.

“Đó là… lần đầu tiên bọn họ cãi nhau…”

Mị Dạ buồn phiền nói.

Tân buông quân cờ trong tay, nhìn bàn cờ.

“Ha.”

Mị Dạ nhìn Tân.

“Ngươi có biết hắn là ai không?”

Tân mở miệng.

“Đại khái biết.”

Mị Dạ đùa cợt nhìn Tân.

“Hắn là ai?”

Tân lạnh nhạt nói:

“Ngươi không muốn ta nói, không phải ư?”

Mị Dạ đầy hứng thú nói:

“Vậy ngươi có biết khối thân thể ngươi đang bám lên là của ai không?”

Tân gật đầu.

“Ta biết.”

Mị Dạ cười trào phúng.

“Bám lên thân một người như y, ngươi cũng rất lớn mật.”

Tân:

“Mấy ngàn năm nay, chỉ có y đánh thức ta dậy. Ta vẫn đợi Thừa đến tìm ta, nhưng ta chờ không nổi nữa. Nếu Thừa không có cách nào đến tìm ta, như vậy ta đi tìm hắn là được.”

Mị Dạ nghiêng đầu, mắt nhìn Nghiêm Dương té xỉu nằm trên đất, tùy tiện nói:

“Thật là cảm động.”

Tân nhìn theo tầm mắt của Mị Dạ, thấy bên cạnh Nghiêm Dương có một con thú nhỏ không biết tên đang nằm.

Mị Dạ cười.

“Lần trước khi bọn họ đến âm phủ, thân thể còn chưa đi vào được đâu.”

“Anh Thi Đạo, cũng chỉ là một trò cười.”

Khi Nghiêm Dương mở mắt ra lần nữa, Mị Dạ cùng Tân vẫn đang hạ cờ như trước.

Nghiêm Dương chớp chớp mắt, vừa rồi có chuyện gì xảy ra?

Ngay lúc Nghiêm Dương còn đang suy nghĩ vì sao, quỷ sai áo trắng kia đột ngột xuất hiện.

Tân kích động quên cả hạ cờ, nhìn quỷ sai áo trắng.

Mị Dạ giống như cũng không còn hứng thú chơi cờ, lại vung tay lên, bàn cờ tự động biến đi.

“Nói.”

Mị Dạ lười nhác mở miệng.

“Tìm được rồi.”

Quỷ sai áo trắng cũng rất ngắn ngọn rõ ràng.

“Để thứ đó lại, ngươi có thể đi.”

Mị Dạ dường như không thích có nhiều người, ý bảo quỷ sai kia có thể rời đi.

Quỷ sai áo trắng đặt một chiếc bình nhỏ trên bàn, cung kính lui ra.

Mị Dạ đưa mắt nhìn cái bình, nói với Tân:

“Ở trong này đấy, ngươi không nhìn xem sao?”

Trên mặt Tân không giấu được kích động, hai tay run rẩy rút cái nút trên miệng bình.

Một trận khói nhẹ tản ra, Nghiêm Dương nhìn thấy một thanh niên áo trắng dáng vẻ tuấn tú hiện ra trong Điện Âm Ty.

Không trắng bệch giống như quỷ sai kia, màu trắng lần này là một loại trắng vân đạm phong khinh cao quý tao nhã.

“Thừa…”

Tân si ngốc gọi, sau đó lại một làn khói tản ra, một thanh niên trang phục trên đen dưới vàng đứng bên cạnh Thừa.

Thừa rõ ràng là vẫn chưa kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nhìn thấy Tân liền phức tạp hô một câu:

“Vương?”

Nhớ nhung, áy náy, tiếc nuối…

Tân ôm lấy Thừa.

“Ta rốt cuộc, rốt cuộc cũng tìm được ngươi, Thừa của ta.”

Nhu tình mật ý bên này còn chưa chấm dứt, Nhâm Lê ở bên kia đã ôm đầu tỉnh lại, lúc này đổi thành Nghiêm Dương kích động kêu lên một tiếng:

“Tiểu Lê.”

So với Thừa, trạng thái của Nhâm Lê rõ ràng là tốt hơn nhiều, đầu tiên cậu nhìn trái nhìn phải sau đó hỏi một câu:

“Đây là Điện Âm Ty trong truyền thuyết sao?”

Sau đó lại khoái trá nhào vào trong vòng tay của Nghiêm Dương, ngoan ngoãn nói:

“A Dương, từ nay về sau em không dám sờ loạn đồ vật nữa.”

Nghiêm Dương thở dài, xoa xoa đầu Nhâm Lê, không nói gì.

“Ha, xem ra chỉ có ta cô đơn một mình.”

Giọng nói trêu đùa của Mị Dạ xen vào.

“Đa tạ đại nhân.”

Tiếp đó là giọng của Tân.

Nhâm Lê đau đầu.

“Ai da, Mị Dạ.”

Mị Dạ bất đắc dĩ.

“Cậu không phải là giờ mới nhìn thấy ta chứ?”

Nhâm Lê cười cười.

“Thật có lỗi, anh ngồi trên cao quá, nhất thời không nhìn thấy.”

Mị Dạ tập mãi thành quen thở dài.

“Quên đi quên đi.”

Lúc này Tân đi đến, đưa huyết ngọc cho Nhâm Lê.

“Cái này cho ngươi, xem như… bồi thường đi.”

Nhâm Lê nhìn nhìn Nghiêm Dương, không dám nhận.

“Chần chừ cái gì, cho cậu mượn đó, là vật vừa si vừa oán trong thiên hạ đấy.”

Mị Dạ nói.