Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 77: Huyết ngọc ngàn năm – 3




“Chuyện gì?”

Giây phút nghe được giọng nói kia Nhâm Lê đã thầm nghĩ không tốt, người nghe lại là Y An.

“Nói chuyện.”

Đầu điện thoại bên kia, Y An lạnh lùng nói.

Trên trán Nhâm Lê tức thì chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Em muốn hỏi… A Tu có ở đấy không?”

Bên kia im lặng một hồi, mới nghe thấy Y An nói:

“Anh ta không có đây, có chuyện gì không?”

“À… Chính là gần đây có một triển lãm được tổ chức, nghe nói bên trong có một khối ngọc lai lịch không rõ ràng, em muốn tìm A Tu hỏi một chút về tin tức của khối ngọc kia.”

Trước mặt Y An, Nhâm Lê chỉ có bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.

“Anh biết rồi.”

Y An bật ra mấy chữ, liền cúp điện thoại, để lại Nhâm Lê ngơ ngác nắm chặt di động mà hối hận.

Sao lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho A Tu… Nhưng mà A Tu có điện thoại di động vốn đã là một chuyện rất kỳ lạ, càng kỳ lạ hơn chính là vì sao di động của A Tu lại ở chỗ của Y An chứ…

Chẳng lẽ…

Nhâm Lê lắc đầu, cố gắng xóa bỏ suy nghĩ kỳ lạ vừa nảy ra trong đầu mình.

“Cô xây cho ngươi một tòa Trích Tinh Thai (đài hái sao), để ngươi mỗi ngày có thể nhìn thấy ánh sáng của những ngôi sao, được không?”

“Không thể.”

“Vì sao?”

“Vương thương yêu con dân trong thiên hạ, không thể hao tiền tốn của khiến con dân lầm than.”

Lần này giọng nói không rõ ràng như lần trước, nhưng Nhâm Lê vẫn có thể nghe rõ từng từ một.

“Hi Hi!”

Nhâm Lê hô to ra phía cửa một tiếng, Hi Hi liền lập tức xuất hiện trong phòng Nhâm Lê.

“Làm sao vậy cha?”

Hi Hi hoang mang hỏi.

Nhâm Lê lắc đầu.

“Con nghe xem.”

“Mấy lão già kia, một ngày nào đó cô sẽ khiến bọn họ phải đồng ý!”

“Xin Vương bớt giận, Tể tướng đại nhân nói rất đúng, tổ chế không thể phế.”

“Cái gì mà phế hay không phế, cô thầm nghĩ có thể cùng ngươi… Cùng ngươi…”

“Nếu Vương càng là vì thần mà phế bỏ tổ chế, vậy thần… Thần chính là kẻ có tội.”

“Hi Hi, con có nghe thấy không?”

Nhâm Lê cau mày hỏi.

Hi Hi lắc đầu, trong mắt vẫn tràn đầy hoang mang như trước.

“Hi Hi không nghe thấy gì cả, cha nghe thấy cái gì sao?”

Nhâm Lê hơi sửng sốt, sau đó thở dài.

“Quên đi, không có gì…”

Giọng nói kia rất rõ ràng, thậm chí còn không cần đặc biệt chăm chú lắng nghe, nếu Hi Hi không nghe thấy thì chỉ có một lý do, đó là giọng nói kia chỉ nhằm vào mình.

.

Đến xế chiều người đến xem triển lãm cuối cùng cũng ít đi, Nghiêm Dương có thể nghỉ ngơi.

“Đội trưởng, Vương Nghị cậu ta…”

Hứa Mộng có biệt hiệu ‘Barbie’ nhíu mày nói.

“Cậu ta làm sao?”

Nghiêm Dương uống một ngụm nước, từ sáng đến giờ ngoại trừ một chiếc bánh bích quy của Hi Hi thì anh vẫn chưa ăn gì cả.

“Cậu ta nằm viện.”

Hứa Mộng là một cô gái thông minh, cũng là phái nữ duy nhất được Nghiêm Dương cho vào tiểu đội mà anh dẫn dắt.

“Nằm viện? Sao lại thế?”

Nghiêm Dương dần cảm giác được một chút kỳ lạ. Có lẽ là vì gặp phải nhiều sự việc thần quái, cách thức giải quyết vấn đề của anh bất tri bất giác đã có thay đổi.

“Nghe nói là tối hôm qua trên đường đi về nhà rơi xuống hố bị thương ở đầu.”

Sắc mặt của Hứa Mộng rất không tốt. Ai nghe xong chuyện này sắc mặt cũng không thể tốt được —- đường đường là nòng cốt của đội cảnh sát hình sự mà khi về nhà lại rơi xuống hố vỡ đầu phải vào bệnh viện, cái này so với bị chậu hoa đập trúng đầu vẫn khiến cho người ta không thể chấp nhận hơn.

“Nghe nói?”

Nghiêm Dương thầm cầu nguyện cấp dưới của mình không phải là vì rơi xuống hố nên mới nằm viện.

Hứa Mộng khó khăn gật gật đầu.

“Máy ghi hình theo dõi thì đúng như vậy, nhưng tôi cảm thấy… không đúng.”

Nghiêm Dương chợt nhớ đến cú điện thoại lúc sáng của Nhâm Lê.

“Đúng rồi, Tiểu Ngô hiện tại ra sao?”

“Đây là chuyện thứ hai tôi muốn báo cáo với anh, Tiểu Ngô cậu ta hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Hiện tại Nghiêm Dương đặc biệt mẫn cảm với bốn chữ ‘hôn mê bất tỉnh’, vội vàng hỏi:

“Sao vẫn còn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói thế nào?”

Hứa Mộng đáp:

“Bác sĩ nói là di chứng bị chấn động não. Nhưng kỳ lạ chính là, hiện Vương Nghị cậu ta cũng hôn mê bất tỉnh.”

Nghiêm Dương ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Tìm Cục trưởng đề nghị điều thêm vài người đến… Cô với A Tài tiếp tục phụ trách bên ngoài, kêu La Bặc đến phòng quan sát, tôi đến bệnh viện xem sao, việc này rất không bình thường. Nhớ rõ, phòng quan sát nhất định phải để lại một người của chúng ta.”

“Rõ! Đúng rồi đội trưởng, Tiểu Ngô và Vương Nghị đều ở cùng một bệnh viện.”

Buổi sáng Nghiêm Dương không lái xe đến, anh gọi một chiếc xe đi đến bệnh viện, vừa đi còn vừa gọi điện thoại cho Nhâm Lê.

“Tiểu Lê, đến bệnh viện nhanh, anh nghĩ anh đại khái đã biết buổi sáng em muốn hỏi điều gì rồi.”

Trong phòng bệnh.

Nhâm Lê cau mày nhìn Vương Nghị nằm trên giường bệnh, lắc lắc đầu.

“Quả nhiên, hồn phách này cũng không có đây.”

Nghiêm Dương hít sâu một hơi.

“Lúc trước chỉ có ba người bọn anh chạm vào khối ngọc kia, trong người anh có Phá hồn, như vậy xem ra nguyên nhân đúng là vì khối ngọc kia. Nhưng vì sao những nhân viên làm việc lúc trước chạm vào lại không sao…”

“Khối ngọc kia có vấn đề, sau khi em tiếp xúc với khối ngọc kia không hiểu vì sao lại nghe thấy vài đoạn đối thoại kỳ lạ, lần đầu tiên nghe thấy em còn tưởng là ảo giác chứ.”

Nhâm Lê bình tĩnh phân tích.

“Ảo giác? Có sao không?”

Nghiêm Dương khẩn trương hỏi.

Nhâm Lê lắc đầu.

“Không sao…”

Nghiêm Dương lo lắng nhìn Nhâm Lê.

“Bảo bối, có chuyện gì nhất định phải nói, nhé?”

Nhâm Lê đưa tay lên thề.

“Những thứ kia, em cam đoan nếu có sẽ nói thẳng cho anh biết. Đúng rồi, khối ngọc kia bây giờ… có thể lấy ra xem một chút không?”

Nghiêm Dương suy nghĩ.

“Là muốn lấy ra để xem một chút hay là muốn nghiên cứu?”

“Có gì khác nhau sao?”

Nhâm Lê hỏi.

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Đương nhiên là có khác nhau, lấy ra xem một chút thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như muốn nghiên cứu… E rằng không dễ làm.”

“Vậy cứ lấy ra xem một chút đi, ba ngày sau triển lãm kết thúc rồi, chờ đến khi kết thúc thì chúng ta nhân cơ hội lấy đi?”

“Bảo bối ngài đây là đang xúi giục chồng ngài làm bậy phạm luật sao?”

Nhâm Lê cười trưng ra vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mẽ.

“Nào có…. A Dương tốt nhất!”

Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê đầy cưng chiều.

“Được, ba ngày sau triển lãm sẽ kết thúc, nhưng hiện vật triển lãm vẫn phải để lại đó ba ngày, khi đó chúng ta sẽ đi.”

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Vậy bọn họ làm sao bây giờ?”

Bọn họ này đương nhiên là chỉ Tiểu Ngô và Vương Nghị.

“Chuyển viện.”

Nghiêm Dương rõ ràng là đã chỉ mọi việc cẩn thận.

“Chuyển đến Đông Tân đi, bọn họ một người ở một mình còn một người thường xuyên không về nhà, hẳn là có thể giấu được vài ngày.”

Nhâm Lê gật đầu, kiên định nói:

“Tin tưởng em, nhất định có thể khiến bọn họ khôi phục!”

Ba ngày sau triển lãm trao đổi hiện vật văn hóa bế mạc, những chuyên gia đến xem rõ ràng đều có đánh giá rất cao với triển lãm trao đổi lần này, những di sản văn hóa xinh đẹp tinh xảo cũng được mang đi trưng bày ở thành phố anh em của thành phố T.

Các hiện vật văn hóa cũng không chuyển đi ngay, mà là che giấu tai mắt của người khác tiếp tục để lại thành phố T thêm ba ngày, để đám trộm cắp không biết được các hiện vật văn hóa này thực sự ở đâu.

Sau nghi lễ bế mạc.

Nghiêm Dương mang theo Nhâm Lê đi đến chỗ làm việc của công nhân, ở hậu trường, bên ngoài phòng bảo quản ngọc cổ có hai cảnh vệ mang súng, đám cảnh vệ vừa thấy Nghiêm Dương liền bật người vội vàng cúi chào, Nghiêm Dương gật đầu, mang theo Nhâm Lê đi vào phòng.

Không biết có phải là đã chuẩn bị trước tốt lắm không, hai cảnh vệ kia đều không nảy sinh chút nghi ngờ nào với Nhâm Lê.

Ngọc cổ được đặt trong một cái hộp bằng gỗ lim, trên hộp khắc hoa văn kỳ dị. Kỳ lạ hơn chính là, chiếc hộp này không hề có khóa.

“Chính là cái này.”

Nghiêm Dương đưa chiếc hộp cho Nhâm Lê.

Nhâm Lê gật gật đầu, đặt chiếc hộp ở trên bàn, sau đó cẩn thận mở nó ra.

Có lẽ là bởi vì lần này quan sát gần hơn, Nhâm Lê cảm thấy màu của khối ngọc này ngày càng trắng, đường vân màu đỏ ở giữa kia cũng đậm hơn không ít.

“A.”

Nghiêm Dương nhìn khối ngọc cổ.

“Tiểu Lê, em có thấy đường vân màu đỏ kia đậm hơn không ít không?”

“A? Nó thật sự đậm hơn sao? Em còn tưởng là vì quan sát gần nên có chút khác nhau.”

Nghiêm Dương lắc đầu, khẳng định:

“Không, nó thật sự đậm hơn không ít, lần đầu tiên bọn anh nhìn thấy thì tuyệt đối không có màu sắc đậm như vậy.”

Nhâm Lê nhìn chằm chằm vào khối ngọc kia, bỗng nhiên cảm thấy đường vân màu đỏ kia giống như đang sống, chậm rãi chảy xuôi. Giống như bị mê hoặc, Nhâm Lê vươn tay, ấn lên chỗ có hoa văn màu đỏ kia.

Khi Nghiêm Dương nhìn thấy Nhâm Lê chạm vào ngọc cổ cũng không ngăn cản, nhưng dần dần lại khiến anh cảm thấy có chút quái dị. Nhâm Lê vuốt ve khối ngọc kia thật lâu, vẻ mặt giống như vật yêu thích phải mất rất nhiều năm mới có thể quay về bên mình.

“Tiểu Lê?”

Nghiêm Dương không nhịn được gọi một tiếng.

Nhâm Lê vẫn vuốt ve khối ngọc kia như cũ, không để ý đến Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương đi đến vỗ vai Nhâm Lê, Nhâm Lê xoay đầu lại nhìn Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương chú ý đến, trên cổ ngọc vốn chỉ có một đường vân màu đỏ hiện tại đã đỏ rực, thay đổi liên tục, cả khối ngọc liền lộ rõ màu đỏ đẹp mắt.

Có thứ gì đó, không bình thường.