Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 7: Rối gỗ kéo dây – 6




Nhâm Lê nhìn người đang thở hổn hà hổn hển trước mắt, buồn cười nói:

“Gấp cái gì?”

Nghiêm Dương cũng không biết vì sao khi nhìn thấy đoạn tin nhắn kia, liền vội vã chạy xuống dưới. Do dự, rối rắm, toàn bộ đều không còn.

“Tôi vội vã muốn nhìn kinh hỉ của tôi một chút.”

Trong mắt Nhâm Lê giống như có sao:

“Ha ha, nhìn thấy chưa?”

Nghiêm Dương gật đầu:

“Nhìn thấy, còn quà đâu?”

Nhâm Lê ngơ ngác “A?” một tiếng.

Nhâm Lê đem đầu để sát vào cổ Nhâm Lê, ngửi mùi thơm ngát đặc biệt trên người cậu:

“Cậu, là quà của tôi sao?”

Gương mặt Nhâm Lê đỏ bừng, đẩy Nghiêm Dương ra:

“Anh đang nói bậy cái gì vậy?”

Nhâm Lê liếc mắt nhìn anh:

“Tới thăm xem anh đã chết hay chưa, không gọi điện lại, tin nhắn cũng không đáp, tôi còn tưởng rằng anh bị đám đồ vật kia quấn lấy rồi.”

Nhâm Lê không có nói cho Nghiêm Dương, thật ra đến khi ở trên đường rồi, sau khi mình tỉnh táo lại mới ý thức được, Nghiêm Dương đang ở cục cảnh sát căn bản sẽ không bị tấn công – cục cảnh sát luôn tràn ngập chính khí.

Nghiêm Dương nhìn đồng hồ:

“Đi, hôm nay tôi mời cậu ăn cơm. Chưa ăn đúng không?”

Nhâm Lê lắc đầu:

“Chưa.”

Quả thật là chưa ăn, vừa rồi chuẩn bị đi ăn cơm thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào vội vã gửi tin nhắn cho Nghiêm Dương. Sau đó khi nhận được hồi âm rồi liền vội vội vàng vàng chạy tới.

“Ha ha.”

Nghiêm Dương một phen ôm chầm lấy Nhâm Lê, một bộ dáng đàn anh tốt:

“Đi nào, anh mang cậu đi ăn.”

Nghiêm Dương mang Nhâm Lê đi đến một nhà hàng nhỏ, gọi vài món ăn, hỏi:

“Nếu mấy người đã chết kia đều là bị oan hồn giết, tôi vẫn còn mấy chỗ không có nghĩ ra.”

Nhâm Lê uống ngay một hớp nước trái cây, sau đó ở trong miệng ừng ực ừng ực hai cái mới nuốt xuống, hoàn toàn thất vọng:

“Không nghĩ ra chỗ nào?”

Nghiêm Dương trầm mặc một lát, sau đó nói:

“Người đứng phía sau. Với cả oan hồn này vì cái gì sau vài năm mới bắt đầu báo thù?”

Nhâm Lê suy nghĩ một chút, lại uống một ngụm nước trái cây:

“Vấn đề thứ nhất tôi không biết, còn vấn đề thứ hai sao……bởi vì người đứng phía sau này phải nuôi quỷ nha.”

“Nuôi quỷ?”

Nghiêm Dương khó hiểu hỏi.

“Ừ.”

Nhâm Lê gật gật đầu:

“Phải biết rằng, trẻ con sau khi hóa thành quỷ là rất hung dữ. Huống chi những đứa bé này còn chưa được sinh ra thì đã bị giết chết.”

Nghiêm Dương ngạc nhiên nói:

“Hiện tại mỗi ngày người sinh non nhiều như thế, vì cái gì cố tình chỉ có mấy người kia xảy ra chuyện?”

Nhâm Lê làm ra bộ dáng ‘anh đúng là không có thuốc nào cứu được’:

“Cũng không phải là người nào chết đi cũng trở thành quỷ được, nếu muốn trở thành quỷ, đầu tiên phải có oán khí cường đại, nguyên nhân cũng chính là phải ở lại nhân gian. Sau đó, nhất định phải là chết ở thời gian thích hợp mới có thể trở thành quỷ, nếu anh chết vào lúc giữa trưa thì tuyệt đối sẽ không hóa thành quỷ đâu. Cuối cùng, còn cần rất nhiều điều kiện loạn thất bát tao khác nữa…”

Nghiêm Dương nghe mà mơ mơ màng màng, đại khái là cũng đã hiểu một chút, vì thế gật gật đầu.

“Những đứa trẻ này, có thể là có người dẫn đường, sau đó biến thành quỷ. Người dẫn đường, chúng ta tạm thời đem người đứng sau kia gọi là người dẫn đường đi. Bởi vì những con quỷ này cũng cần được tu luyện, sau đó người dẫn đường liền kích phát oán khí của chúng, ở một bên giúp bọn chúng tu luyện. Nhưng mà, khẳng định không thể dùng phương thức tu luyện trong thời gian ngắn ngủi được, bằng không sức mạnh của oan hồn này sẽ không ở trong thời gian ngắn mà trở nên mạnh mẽ như vậy.”

“Tôi hiểu rồi, ý của cậu là nói trong khoảng thời gian này, người dẫn đường đã giúp cho những oan hồn này trở nên mạnh mẽ.”

Nghiêm Dương lần này thực sự đã hiểu.

“Ừ ừ.”

Đồ ăn đã được mang lên, Nhâm Lê nhồi vào miệng ăn, vẻ mặt rất là thỏa mãn.

Nghiêm Dương nhìn bộ dáng thỏa mãn của Nhâm Lê, thầm nghĩ vật nhỏ này thực là dễ nuôi.

Nhâm Lê nuốt xuống một miếng thức ăn to, nghĩ nghĩ, lại nói vớiNghiêm Dương:

“Anh đừng quá lo lắng, chuyện người đứng phía sau tôi giúp anh.”

“Buổi tối hôm nay sao?”

Nếu là nói buổi tối hôm nay……đại khái có lý do ở chung nha.

Nhâm Lê cau mày:

“Anh rất vội sao?”

Nghiêm Dương nhanh chóng gật đầu, có tiện nghi không chiếm chính là đứa ngốc.

“Vậy được rồi, đêm nay tôi giúp anh tìm, ngày mai sẽ cho anh câu trả lời.”

Nhâm Lê cắn cắn môi, khó xử đồng ý.

“A? Tôi là muốn nói, chúng ta không cần cùng làm sao?”

Nghiêm Dương há hốc mồm.

Vẻ mặt Nhâm Lê chính là theo lẽ thường phải thế:

“Đêm nay tôi phải đến nhà dì út, anh nói rất vội thì buổi tối hôm nay tôi sẽ giúp anh hỏi.”

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm:

“Anh đừng lo lắng nữa, có một tiểu quỷ theo giúp tôi, lần trước anh cũng đã gặp qua rồi.”

Nghiêm Dương nghĩ đến đôi mắt xanh biếc kia, cuối cùng quyết định trước khi hiểu rõ thứ kia là gì, vẫn là kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng xa cách)thì tốt hơn.

.

Nhà họ Y.

Nhà họ Y tuy rằng rất giàu có, nhưng tuyệt đối không có đủ loại quy củ giống như của những nhà danh môn quý tộc.

Mẹ Nhâm Lê mất sớm, vài năm sau cha cũng ra đi. Nhâm Thiến là cô ruột của Nhâm Lê, nhưng vì sợ cậu không cảm nhận được yêu thương của gia đình cùng tình thương của mẹ, liền bảo Nhâm Lê gọi mình là dì út. Sau khi Nhâm Lê trưởng thành rồi, mới hiểu được thực ra phải gọi là cô, nhưng khi đó có muốn sửa miệng cũng sửa không được, vì thế vẫn gọi là dì út.

Cha của Nhâm Thiến không làm tròn trách nhiệm, bản thân từ nhỏ là được anh trai nuôi dưỡng lớn lên, sau khi anh trai mất, còn lại Nhâm Lê bé bỏng liền được Nhâm Thiến yêu chiều tận xương. Y Vũ Vị cùng với cha của Nhâm Lê là bạn tri kỷ, cho nên yêu thương Nhâm Lê cũng là hợp tình hợp lý.

Cuối cùng, nuôi thành Y An có thái độ cổ quái với Nhâm Lê.

Y An dựa lên tay vịn của cầu thang:

“Muộn như vậy mới về? Không phải kêu em về sớm một chút sao?”

Nhâm Lê cười lấy lòng nói:

“Giữa chừng có chút việc…”

Y An không nói gì, chỉ cười cười với Nhâm Lê, cười đến mức khiến cho Nhâm Lê sợ run cả người.

“Anh họ…”

Y An không kiên nhẫn đi xuống lầu:

“Lại đi theo người nào lêu lổng sao? Hừ…”

“Sao lại nói chuyện cùng với em trai như vậy chứ?”

Đang lúc mồ hôi lạnh của Nhâm Lê ào ào chảy xuống, một giọng nói như vọng từ trời cao xuống cứu vớt cậu.

“Mẹ.”

Y An nghe được giọng nói kia, lập tức dừng chân, xoay người về phía sau. Nhìn thấy Y Vũ Vị đứng bên cạnh Nhâm Thiến, lại kêu một tiếng ‘Cha’.

“Dì út, dượng…”

Thực raNhâm Lê cùng Nhâm Thiến lớn lên rất giống nhau, đều có một gương mặt búp bê.

“Ừ, trưởng thành không ít rồi.”

Nhâm Thiến nhìn Nhâm Lê, vui mừng nói.

Y Vũ Vị cũng nói:

“Trưởng thành cái gì? Học xong quay về rồi cũng không biết tới thăm dì út của con nhiều một chút, nghĩ muốn biết tin tức của con còn phải hỏi anh con, vẫn là không hiểu chuyện như vậy.”

Nhâm Lê le lưỡi, cười hắc hắc:

“Đây còn không phải là vì bận sao……con đã về rồi……”

Nhâm Thiến vỗ vỗ trán, ngắt lời Nhâm Lê:

“Được rồi được rồi, đừng có lấy cớ. Dì còn không hiểu con sao? Thành thật một chút, anh của con cũng không ăn thịt con, cũng không biết là mỗi ngày sợ cái gì nữa. Đi thôi đi thôi, xuống nhà ăn cơm.”

“Vâng.”

Nhâm Lê chớp chớp mắt đáp, sôi nổi xuống lầu.

Nhâm Thiến cùng Y Vũ Vị nắm tay, giống hệt như nhiều năm trước vậy.

Y An đi ở cuối cùng, sắc mặt phức tạp nhìn những người thân cùng một nhà này.

Đáng tiếc, không ai thấy vẻ mặt của Y An.

Ăn cơm xong, Nhâm Lê quay lại gian phòng của mình, đóng cửa thật kỹ, nhào lên trên giường, nặng nề thở ra một hơi.

Ngày hôm nay mệt mỏi quá…

Chốc lát sau, lại giống như cam chịu ngồi dậy. Không có cách nào, còn phải hỗ trợ cho người nào đó.

Nhâm Lê cẩn thận ở từng góc trong phòng đều thiết lập kết giới. A, không biết vì sao, dì út rất chán ghét mình tiếp xúc với mấy thứ này.

Hai tay kết ấn, miệng than thở:

“Tiểu quỷ, mau ra đây.”

Khoảng một phút đồng hồ sau, trước mặt Nhâm Lê xuất hiện một trái cầu xanh biếc. Không giống đêm hôm qua Nghiêm Dương nhìn thấy là màu xanh biếc âm trầm, màu xanh lần này, tràn ngập nhu hòa.

“Làm gì vậy…”

Giọng nói miễn cưỡng, lại không thể thay đổi được sự thật là rất mềm mại.

“Việc kia kêu con hỗ trợ, thế nào rồi?”

Nhâm Lê nằm thẳng trên giường, quả cầu xanh kia cũng theo động tác của Nhâm Lê mà thay đổi vị trí, đứng ở trên đầu Nhâm Lê.

“Cha là muốn nói đến bà điên kia sao? Hết thuốc chữa…”

Giọng nói của trẻ con vẫn chậm rãi như trước, cũng vô tâm như vậy.

Nhâm Lê chớp chớp mắt:

“Bà điên?”

“Ừ, bà điên khống chế đám oan hồn này. Có chút bản lĩnh, chẳng qua là người điên rồi, nửa người nửa quỷ, con thấy bà ta rất đáng thương.”

“Người phụ nữ đó là ai? Nói mau nói mau.”

Quả cầu xanh đột nhiên phát ra một mạt ánh sáng rất mạnh, sau đó lại trở nên tối sầm:

“Cha là muốn hỏi giúp người kia đúng không? Hừ, con không muốn nói cho cha.”

Nói xong câu đó, quả cầu xanh biến mất.

Nhâm Lê ngồi dậy, sau đó bất đắc dĩ giải trừ phong ấn. Liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói lạnh lùng của dì út:

“Tiểu Lê, con vừa rồi làm cái gì đó?”