Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

Chương 4




Ta tốt nghiệp, thành tích học sinh xuất sắc là do chính khả năng của bản thân, cho dù tính cách có chỗ không tốt cũng chẳng nhằm nhò gì.

Ta như nguyện được nhận vào bệnh viện lớn nhất, nổi tiếng nhất. Tuy rằng vẫn đang trong giai đoạn thực tập, nhưng dựa vào ba ba đang làm phó viện trưởng ở đây, không ai dám gây bất hòa với ta. Hơn nữa sau khi vào bệnh viện được một tháng, ta liền vinh dự đứng đầu bảng “Mười người đàn ông độc thân phải theo đuổi nhất”. Có số đào hòa trên thân, muốn ngăn cũng ngăn không được. Sau khi chuyện ta là con trai độc nhất của phó viện trưởng được một truyền mười, mười truyền trăm, mấy chị em phụ nữ ngầm liếc mắt đưa tình với ta nhiều như bông bồ công anh theo gió bay lên mùa xuân, nhiều đến mức khiến cho người khác phải dị ứng.

Ta sở dĩ được theo đuổi vì ngoài điều kiện bên ngoài là có ba ba làm phó viện trưởng, ta còn là một thanh niên độc lập đầy tiền đồ. Huống chi, ta là con một, gia đình lại giàu có, hai bên cha mẹ đều không có ai là thân thích, cho nên ta chắc chắn thuộc top “Hoàng kim” của những người đàn ông độc thân, hơn nữa bề ngoài của ta cũng xuất sắc như minh tinh, dáng người tiêu chuẩn như người mẫu, mấy người phụ nữ không theo đuổi ta thì theo đuổi ai? Ngay cả bộ mặt như “Mấy người thiếu tiền tôi” cũng được đám phụ nữ này nói là “Phong cách”, “Mạnh mẽ”! Thật không hiểu nổi con mắt mấy cô này thế nào!

Dù sao thì ta cũng đã đến tuổi trưởng thành, vậy nên ta bắt đầu đi hẹn hò. Thế nhưng ta lại không ngờ rằng, bạn gái của ta không ai chịu được quá một tuần.

Bạn gái A, lần đầu hẹn hò là ở ngoài, cô ta đến muộn ba chục phút. Đương nhiên ta sẽ không ngốc đến mức chờ suốt ba chục phút, ta chỉ đợi ba phút vẫn không thấy người là ta đã quay lưng bỏ đi. Ngày hôm sau cô ta đứng trước mặt hỏi tội ta, muốn ta giải thích. Hay nói giỡn, người muộn là ta à?! Ta không ngờ sau đó cô ta tức giận, đòi chia tay, ta cũng chẳng níu kéo gì.

Bạn gái B, cô ta kéo ta đi xem phim tình cảm lâm ly bi đát. Ta không đồng ý, ta chán ghét cái loại lừa đảo suốt chín chục phút có một cặp nam nữ cứ yêu đến yêu đi, ta nhìn không vừa mắt cái loại phụ nữ vừa khóc nháo vừa đòi thắt cổ, còn lộ ra cái mặt đầy nước mắt nước mũi gào thét “Em yêu anh, không thể không ở cạnh anh”, rốt cuộc thì tình tiết đó động lòng người ở chỗ nào. Bạn gái chê ta không biết lãng mạn, cũng không đủ yêu cô, liền quăng ta. Cô ta cũng không thử nghĩ lại xem, tổng cộng mới gặp mặt có bốn lần, ta ngay cả tên, khuôn mặt của cô ta còn chưa nhớ kĩ, sao có thể yêu?

Bạn gái C, cô ấy thổ lộ với ta vào ngày mười ba tháng hai, cũng dặn dò ta lễ tình nhân mười bốn tháng hai đem theo hoa hồng đỏ đi hẹn hò. Vì thế, mười bốn tháng hai ta đương nhiên cầm theo hoa hồng đến nơi hẹn hò đúng giờ, đem bó hoa sực nức mùi này đưa cho cô gái trước mặt, cô ta nhận xong rồi lại trố mắt nhìn ta, ta còn chưa kịp hỏi vì sao lại nhìn ta như vậy, bên cạnh bỗng bước ra một cô gái tóc xoăn xông lên hung hăng tát ta một cái, còn khóc lóc mắng chửi ta là “kẻ phụ tình”! Thì ra bạn gái của ta đã uốn tóc thẳng thành tóc xoăn. Đương nhiên ta lại bị đá. Ai! Đâu còn cách nào khác, ai biểu ta nhìn lầm người chi!

Tiếp theo còn có bạn gái D, E, F, G…… Tình hình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đến lúc hai mươi sáu chữ cái Tiếng Anh được ta dùng qua mấy lần thì cái số đào hoa của ta cuối cùng cũng chấm dứt. Cho dù ta có gia thế tốt, cho dù ta có khuôn mặt đẹp, cho dù ta là thanh niên ưu tú tiền đồ vô lượng, nhưng với “cá tính” của bản thân thì không có một phụ nữ nào có thể chịu đuợc.

Ta từ bác sĩ thực tập lên thành bác sĩ chính thức. Làm nghề y từ trước tới nay, người sống điều trị có thể chết, người sắp chết qua điều trị có thể sống. Chưa từng khác đi như vậy, cũng không đến mức gì quá phiền toái, cùng lắm thì có một vài bệnh nhân trách cứ rằng thái độ của ta không đủ thân thiện, hoặc là ghét bỏ ta bởi cách nói chuyện quá mức ác liệt!

Ba ba mua một căn nhà hai phòng ngủ gần bệnh viện cho ta, nói là để ta tự độc lập. Ta cũng không khách khí gì liền nhận lấy. Vừa gần chỗ mình làm việc, một người ở cũng thật yên tĩnh, ta không có lý do gì để từ chối cả.

Ta mỗi ngày đều ở trong bệnh viện nên việc thăm Trình An cũng thuận tiện hơn. Thường thường vào giờ nghỉ trưa, ta đi vào phòng bệnh của cậu ấy ngồi. Cậu ta vẫn bộ dáng như vậy, an an ổn ổn mà ngủ. Nhiều năm qua chỉ trông vào việc truyền nước biển để sống qua ngày, cân nặng của cậu ấy không quá mười chín ký, bề ngoài vẫn như hồi mười tám tuổi. Những việc ta có thể làm cũng chỉ là lặng yên ở bên cạnh cậu ấy.

Ta lặng lẽ làm những việc hy vọng cậu ấy có thể tỉnh lại. Ta đem tất cả những chuyện mà ta có thể nhớ hồi ta và cậu ấy ở chung nói bên tai cậu ấy; ta cũng thường thường cầm lấy tay cậu ấy, để cho cậu ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta; ta thậm chí còn vụng trộm hôn cậu ấy một lần. Đáng tiếc, cậu ấy không phải nàng công chúa bị chạm vào khung cửi mà mê man, ta cũng không phải là bạch mã hoàng tử một trăm năm sau dũng cảm xông vào khu rừng. Khi ta nhận ra đây chỉ là một câu chuyện cổ tích, cũng chỉ có thể tự giễu cười một cái.

Thế giới thay đổi không ngừng, mọi chuyện luôn phát sinh một cách bất ngờ. Không lâu sau khi ta làm sinh nhật hai mươi bảy tuổi cho Trình An, Trình mụ mụ bỗng nhiên mất vì bệnh. Trong mắt ta, Trình mụ mụ là một người mẹ rất tốt, ta rất kính trọng bà. Tham dự lễ tang của bà xong, cảm xúc của ta suy giảm suốt mấy ngày. Không ngờ tới, từ sau khi Trình mụ mụ mất, mọi chuyện lại liên tục dồn tới không ngừng.

Một tháng sau khi lễ tang qua đi, ta từ y tá chăm sóc Trình An biết được, chị của Trình An đã đóng cửa công ty, mang theo một món tiền lớn không biết đi đâu. Bởi vì bảo hiểm của Trình mụ mụ là để lại cho Trình An nên viện phí của Trình An có thể tiếp tục thêm khoảng nửa năm. Nhưng nửa năm sau, không còn tiền để trả viện phí, vậy Trình An vẫn đang trong tình trạng vô thức phải như thế nào bây giờ? Ai có thể thay cậu ấy trả một khoảng tiền viện phí lớn như vậy?

Thời gian ta ở cạnh Trình An ngày càng nhiều. Cũng không quản cậu ấy có thể nghe thấy ta hay không, ta nói với cậu ấy chuyện mẹ cậu ấy đã mất vì bệnh; chuyện chị của cậu ấy đã ôm tiền bỏ đi; chuyện tiền viện phí của cậu ấy sắp hết; chuyện cậu ấy có lẽ sẽ phải đổi bệnh viện; chuyện có lẽ sau khi đổi bệnh viện cậu ấy sẽ chết vì trang thiết bị quá lạc hậu…… Ta nói một lần lại một lần, hy vọng cậu ấy dù ngủ say cũng có thể ý thức được một chút. Trong khoảng thời gian này ta đều nói chuyện với cậu ấy, nhiều hơn rất nhiều so với tất cả những lời ta nói từ trước đến nay. Ta không giúp được cậu ấy cái gì, nhưng ta thật sự không muốn giúp cậu ấy chuẩn bị lễ tang.

Suốt ba tháng, các cấp trên của bệnh viện vì chuyện của Trình An mà đau đầu không thôi, phân vân giữa chủ nghĩa nhân đạo và chuyện kinh doanh của bệnh viện. May mắn trời không tuyệt đường người, lúc bệnh phí đang từ từ cạn kiệt, kỳ tích liền xảy ra khiến cho người ta ngay cả tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị đón nhận!

Trình An tỉnh!