Từ đó hoàng đế chỉ cần không phải đang làm việc, đi nơi nào cũng đều mang Yến Lục Như theo. Yến Lục Như nghiễm nhiên thành người thân cận nhất với hoàng đế.
Bất quá Yến Lục Như rốt cuộc vẫn là văn nhân, thanh cao nhưng cũng có hoài bão, ngoại trừ ban thưởng của hoàng đế, người khác tới nịnh bợ, cậu ta đều hờ hững. Tiêu Từ Giản thấy vậy, cũng coi như đáng mừng. Chỉ là Yến Lục Như tựa hồ không nhìn ra, hoàng đế hiện tại nâng cậu ta muốn lên trời, cho cậu ta đồng hành, muốn cậu ta viết thơ, cũng không có nửa phần muốn trọng dụng Yến Lục Như.
Sự tình Yến Lục Như bất quá cũng chỉ là chuyện thoáng qua, trong triều đại nhân vật quan tâm nhất vẫn là Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản đi nửa năm, vẫn luôn có lời đồn nói Tiêu Từ Giản có thể sẽ đi Bắc Cương hoặc địa phương nào đó. Tiêu Từ Giản vừa trở về thì lời đồn đó dần dần yếu xuống, còn nói hoàng đế rất có thể sẽ trực tiếp phục chức cho y.
Hôm sau, hoàng đế nghỉ hè hồi kinh, liền tuyên bố một chuyện lớn.
Hoàng đế quyết định khi vào đông sẽ lập nhi tử của hoàng hậu làm thái tử.
Trong triều đối với chuyện này không có dị nghị gì. Hoàng trưởng tử thận trọng thông minh, trong triều đều kỳ vọng. Chuyện này đối với Phùng gia chính là chuyện vui vẻ nhất. Nhưng việc lập thái tử, rất nhanh lại có chuyện mới để nghe, đồn rằng hoàng đế động tâm tư với thừa tướng hiện nay, có thể vào buổi lễ lập thái tử sẽ trao lại chức thừa tướng cho Tiêu Từ Giản.
Lời đồn đại này vừa được truyền đi hai ngày, Triệu Hâm Thành liền bị bệnh, cáo ốm không lên triều.
Tiêu Từ Giản chưa từng vì mình được phục chức mà tạo thế lực lại. Y quyết định sẽ không loại bỏ lời đồn đại này. Vừa vặn, nếu như hoàng đế không để cho y phục hồi nguyên chức, loại đồn đại này sẽ chứng minh rằng hoàng đế có hoài nghi đối với y.
Tiêu Từ Giản hoài nghi cái đồn đại này là Triệu Hâm Thành làm ra, bởi vì Triệu Hâm Thành bệnh thực sự quá đúng lúc rồi, phảng phất như đã chuẩn bị kỹ càng cho y quay về vị trí.
Tiêu Từ Giản ôm hoài nghi đi thăm Triệu Hâm Thành.
Chỉ thấy Triệu Hâm Thành, thoạt nhìn chẳng hề như giả bộ bệnh. Tiêu Từ Giản đi tới, nhìn thấy không riêng gì Triệu Hâm Thành có bệnh, mà thê tử của cậu ta cũng rất tiều tụy. Triệu Hâm Thành nói, chẳng hề oán Tiêu Từ Giản, chỉ nói mình hơn một năm nay kỳ thực vẫn luôn lo sợ, bị bệnh ở nhà an dưỡng tâm lý cũng thoải mái hơn chút.
Tiêu Từ Giản rời đi nơi của Triệu Hâm Thành, liền phái người tìm hiểu một phen. Người dưới tay y nói: “Phỏng chừng là Triệu thừa tướng, thuận thế đi một bước này, nhắc bệ hạ không thể không thận trọng làm việc, không thể giữ lại hai bên.”
Tiêu Từ Giản lắc đầu một cái, nói: “Không phải Triệu Hâm Thành.”
Y đã biết là người nào.
Qua hai ngày hoàng đế liền triệu y tiến cung.
Hoàng đế muốn Tiêu Từ Giản tiếp tục vì hắn giảng giải điển tịch. Tiêu Từ Giản bây giờ còn không thể đi đến Kinh Diên truyền dạy, cho nên hoàng đế muốn y lén lút đến.
Tiêu Từ Giản không có cách nào từ chối, chỉ có thể giống như trước chuẩn bị vài bài dạy. Dạy cho hoàng đế một đoạn ngắn, hoàng đế bỗng nhiên nói: “Gần đây trong kinh có một loại thuyết pháp, không biết Phác Chi ngươi có nghe hay không?”
Tiêu Từ Giản bất động thanh sắc, hỏi ngược lại: “Không biết bệ hạ là chỉ thuyết pháp nào?”
Hoàng đế nói: “Họ đều nói trẫm phải đem ngươi phục hồi nguyên chức, bức Triệu Hâm Thành tự động xin nghỉ, cho nên đem Triệu Hâm Thành bức đến bị bệnh.”
Tiêu Từ Giản cười cười: “Vâng. Lúc trước ta xác thực đã nghe được lời đồn đại này, bất quá ta cho rằng người phân tán loại đồn đại này, hẳn phải là kẻ thù của ta.”
Lý Dụ nghe y nói như vậy, sắc mặt liền không quá tốt. Hắn nghĩ Tiêu Từ Giản đã biết rồi.
“Lời này là trẫm lặng lẽ thả ra ngoài.”
Tiêu Từ Giản dù bận nhưng vẫn ung dung, nhìn Lý Dụ.
Lý Dụ nói tiếp: “Trẫm chỉ là muốn nhìn ý kiến trong kinh cùng ý tứ của dân chúng mà thôi, nghe một chút mọi người nói như thế nào.”
Tiêu Từ Giản kỳ thực thật không quá muốn khôi phục chức quan gấp như vậy, quan trọng là… Y muốn quan sát thêm, không liên quan đến chức quan.
Hoàng đế đem những ý kiến xấu lui về, rốt cục công bằng, liền nói tới chuyện Đông Hoa cung năm đó.
“Kỳ thực ngươi nói không sai, ma chướng tất cả đều là trong một ý nghĩ mà ra. Trẫm đột nhiên thanh tỉnh lại… Ngẫm lại may mà khi đó không làm ra những chuyện không thể cứu vãn…” Hoàng đế mỉm cười nói.
Tiêu Từ Giản không thể nào cười được. Hoàng đế liền bộc bạch với y: “Trẫm đã nghĩ tới, ngươi là nhân tài hiếm có, tương lai rất nhiều chuyện còn phải ỷ lại vào ngươi.”
Tiêu Từ Giản nói: “Bệ hạ nghĩ rõ ràng là tốt rồi.”
Hoàng đế liền vô liêm sỉ mà bộc bạch, một phút chốc nói mình khi đó là bị hồ đồ rồi, cũng không tỉnh táo lắm, một phút chốc lại bảo mình hiểu rõ Tiêu Từ Giản, quá rõ.
“Trẫm cũng không phải di tình biệt luyến, chỉ là… Ngươi cũng nên rõ ràng, quân thần chung quy có khác biệt.” Hoàng đế buồn bã nói.
Tiêu Từ Giản nói: “Bệ hạ không cần nhiều lời nữa.”
Y thực sự là nghe không nổi nữa. Cái gì mà di tình biệt luyến hay không di tình biệt luyến chứ.
Hoàng đế còn nói: “Trẫm đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng khoan khoái hơn nhiều rồi. Chắc Phác Chi cũng vậy, không cần lo lắng tương lai sách sử sẽ viết như thế nào đâu.”
Tiêu Từ Giản nghe đến lời này của hoàng đế, vốn nên cảm thấy cao hứng, ít nhất nên có cảm giác vui mừng. Nhưng ở trên chiến trường y là tướng quân bất bại, là người có trực giác.
Trực giác y cho rằng hoàng đế có chút không đúng.
Loại cuồng nhiệt kia, loại mê loạn kia, biến mất quá nhanh. Thật giống như một người điên, trong một đêm khôi phục thần trí. Y không tin hoàng đế.
Cho nên đối với chức thừa tướng, Tiêu Từ Giản không có biểu hiện quá nóng bỏng. Đối với chuyện của Đông Hoa cung Thiên điện, y cũng không đưa ra một lời nào.
Y phải tiếp tục nhìn, hoàng đế đến cùng là đang chơi trò xiếc gì.