Lý Dụ hỏi Vương phi: ” Lẽ nào ta cùng với Tiêu thừa tướng trước kia có chuyện gì khác sao? Vì sao cứ nhất định gây khó khăn cho ta?”
Chẳng lẽ Tiêu Từ Giản cùng Như Dương vương trước kia từng có khúc mắc yêu hận?
Vương phi nhìn hắn một cách kỳ quái, nhỏ giọng nói: “Thiếp cho rằng là vì chuyện của mỏ vàng.”
Lý Dụ tò mò hỏi: “Chuyện mỏ vàng là như thế nào?”
Vương phi tuy rằng rất kỳ quái với bộ dáng lần đầu nghe đến chuyện tranh chấp mỏ vàng này của hắn nhưng vẫn thành thật trả lời : “Bởi vì mỏ vàng này của điện hạ hàng năm cho ra sản lương rất nhiều, nhưng ngài lại không nộp thuế, vì thế mấy tháng trước Tiêu thừa tướng muốn ngài hàng năm quyên vào quân đội 10 ngàn lượng, còn phải chế mũi tên dành cho quân đội, còn có 10 chiếc thuyền chở đầy lương thực nữa. Điện hạ không đồng ý… Lúc trước thiếp đã cùng điện hạ nói qua, không bằng tiêu tốn chút tiền tài, coi như mua cái bình an…”
Nàng nói đến đến, bỗng nhiên nhìn thấy nhũ mẫu bên cạnh liều mạng hướng nàng nháy mắt, lập tức dừng lại. Nàng nhớ tới từ trước kia nàng nói ra lời này, Vương gia đều sẽ tức giận. Nhũ mẫu cũng đã nói với nàng nhiều lần, khuyên nàng nên thuận theo ý của Vương gia, đừng nên thẳng tính quá.
Lý Dụ nghe xong cũng không hề tức giận, hắn chỉ là rất thất vọng —— vì tiền tài mà sinh ra tranh cãi, cũng thật là không được dạy bảo đàng hoàng.
Chuyện này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nhắc lại. Có lẽ bởi vì quá mất mặt, chỉ có Vương phi tính tình ngay thẳng này dám nói ra.
Lý Dụ ở trong lòng sắp xếp lại thông tin lại một chút. Vì vậy theo tâm lý của Tiêu Từ Giản, Nhữ Dương vương chính là người trông coi núi vàng núi bạc, nhưng không chịu vì quốc gia mà xuất ra ít tiền lại đi làm thần giữ của, sau đó vào kinh lại còn không biết thu liễm, làm ra hành động ngu xuẩn.
Chẳng trách, thời điểm Tiêu Từ Giản nhận lấy đại lễ hắn đưa đến lại lạnh nhạt như vậy. Phỏng chừng tám phần mười là muốn nói: “Lúc này mới tới lấy máu, quá muộn!!!!!”
Lý Dụ trầm mặc một hồi, nói: “Thôi.”
Vương phi không hiểu hắn thôi là có ý gì, cho là Nhữ Dương vương chê nàng lắm mồm. Nhũ mẫu đứng bên cạnh cho nàng một ánh mắt bất đắc dĩ, tựa hồ là trách nàng không biết ghi nhớ.
“Điện hạ” nàng nói, “Điện hạ trở về là tốt rồi, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt hai ngày đi.”
Lúc này lại có người tới nói: “Lữ phu nhân ở bên ngoài.”
Lữ phu nhân nghe đâu chính là sủng cơ của Nhữ Dương vương, cũng sinh một đứa con trai, hai mẹ con so với Vương phi được sủng ái hơn nhiều.
Lữ phu nhân vừa tiến đến, Lý Dụ trước mắt liền sáng ngời —— nghĩa trên mặt chữ. Bởi vì Lữ phu nhân mặc trên người một bộ quần áo kim hồng đan xen, trên đầu cắm đầy kim a thúy. Nàng đã không được cao, cả người như bị nhấn chìm bên trong bởi một đống hàng hoa lệ đắt giá xa xỉ,nhìn thật tỉ mỉ mới có thể thấy rõ ràng mặt của nàng đẹp xấu ra sao.
Loại này Lý Dụ nhìn nhiều lắm rồi, đại đa số đều là những tiểu minh tinh mới nổi gây chú ý mà thôi. Cái gì càng đẹp càng xa hoa loại người này liền không quản xem có hợp hay không đều đeo lên hết lên người.
Lữ phu nhân sau khi hành lễ, liền rơi lệ nói: “Điện hạ đi thật lâu, thiếp nhớ người không thôi.”
Đôi phu thê ở hiện tại cũng không mặt dày mà ở nơi nhiều người nói “Lão công ta rất nhớ ngươi!” Câu nói như thế này thì chắc chỉ có sủng cơ mà Như Dương vương sủng ái nhất mới dám nói ra, nếu bàn về dáng vẻ bên ngoài, Lữ phu nhân so với Vương phi cũng chẳng hơn là bao, thế nhưng tính cách đúng là khác nhau một trời một vực mà.
Người ta nhiệt tình như vậy, Lý Dụ cũng không làm mất mặt, chỉ là “Ừ” một tiếng, cũng như thường lệ mà chào hỏi một câu: “Lúc ta không có mặt, chắc ngươi hết thảy đều tốt đi?”
Hắn chỉ là thuận miệng vừa hỏi, Lữ phu nhân liền thuận thế mà trả lời.
“Thiếp vì rất nhớ điện hạ, mà ăn ngủ đều không yên, hôm nay điện hạ trở về, mới cảm thấy tốt lên đôi chút.”
Nàng lại lộ ra lúm đồng tiền như hoa, lớn mật giương mắt liếc Lý Dụ một cái.
Lý Dụ liền chuẩn xác mà đọc được ý nghĩa bên trong, cái ánh mắt kia như đang nói “Người ta có chuyện muốn cùng ngươi nói riêng”.Từ góc độ này, Lữ phu nhân lại có được đối mắt biết nói, nếu đi làm diễn viên cũng có thể nổi tiếng.
Bất quá Lý Dụ không có ý định cùng nàng ta khanh khanh ta ta, hắn liếc nhìn Vương phi, Vương phi cũng đang nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn đến Lữ phu nhân bên này.
Lý Dụ bình tĩnh nói: “Thừa dịp mọi người đều ở đây, ta sẽ đem sự tình nói rõ một chút.Trong triều đã quyết định, ta sẽ đổi đất phong thành Đạm Châu, một tháng sau sẽ chuyển đi, thời gian vô cùng gấp gáp. Trong thời gian một tháng, các ngươi nên sửa sang đồ đạc của chính mình, quyết định mang đồ vật nào, mang nhiều hay ít người, chính các ngươi tự quyết định, nhưng cũng sẽ có hạn chế, ta không muốn cái gì cũng đem theo, tha tha kéo kéo đến đó còn làm chậm chuyến đi.”
Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Lần này ta vào kinh một chuyến, tuy rằng bị bệnh một hồi, nhưng mà thu hoạch cũng rất nhiều, đặc biệt là sau khi tỉnh, ta cảm thấy rời đi Vân Châu kỳ thực là chuyện tốt. Đi tới Đạm Châu, vừa vặn có thể tu thân dưỡng tính, rời xa thị phi.”
Hắn nói xong, Vương phi lập tức đáp lại, còn Lữ phu nhân sắc mặt cũng có chút không xong.
Đến khi Vương phi rời đi, Lữ phu nhân còn muốn ở lại, cùng Lý Dụ nói chuyện.
Cũng không thắc mắc gì nhiều, chỉ là hỏi lần này đi Đam Châu nàng ta có thể mang đi bao nhiêu người.
Lý Dụ nói: “Trên đường không cần mang quá nhiều người. Nếu đến Đạm Châu thiếu gia nhân thì ở đó tuyển thêm, ta cho ngươi đem 16 người, chừng đó chắc cũng đủ với ngươi rồi.”
Sắc mặt của Lữ phu nhân nhất thời có chút trắng bệch, bất quá cũng không có tranh luận, chỉ là ngồi bên cạnh Lý Dụ, nói: “Điện hạ không biết, thiếp mấy ngày nay, bị dày vò đến như thế nào…”
Lý Dụ càng không chịu nổi nàng ta nữa giục nàng ta mau đi ra, nàng lại hỏi: “Điện hạ, chúng ta nhất định phải đi sao? Nhưng thiếp không muốn đi.”
Lý Dụ thật muốn nói với nàng rằng ngươi không muốn đi thì đừng đi, thế nhưng hắn ôn nhu đã quen rồi, kiên trì nói: “Thánh chỉ đã hạ xuống, nếu ta không muốn đi, chính là kháng chỉ không tuân. Chuyện này dù sao cũng được định rồi.”
Hắn dừng một lát, vẫn là tăng thêm ngữ khí : “Nếu như ngươi vẫn còn muốn ở lại đây, thì cứ việc ở, bất quá lúc đó ngươi sẽ không còn là phu nhân của ta.”
Hắn cố ý tăng thêm ngữ khí, Lữ phu nhân lập tức an phận.
Nàng ta cũng không tiếp tục quanh co lòng vòng mà đi vào chủ đề chính: “Thiếp đương nhiên sẽ cùng đi với điện hạ! Nhưng là! Mỏ vàng kia làm sao bây giờ? Đất đai phải làm sao bây giờ?”
Lý Dụ nở nụ cười. Cũng không đáp.
Hắn không cho phép Lữ phu nhân lưu lại trong tẩm cung hắn qua đêm, rất nhanh kêu nàng ta rời khỏi.
Sau khi Lý Dụ tìm hiểu kỹ tình hình, Nhữ Dương vương nhiều gia tài, đương nhiện cũng có rất nhiều người thay hắn quản lý, huynh trưởng của Lữ phu nhân cũng là một trong những người đó. Trong cùng một ngày mà có rất nhiều người lo lắng chạy đến vương phủ xin gặp Nhữ Dương vương. Lý Dụ đều một mực từ chối không gặp.
Theo kinh ngiệm của bản thân, Lữ gia cùng những người khác cũng nuốt không ít gia tài của Nhữ Dương vương đi, xem bộ dáng cửa Lữ phu nhân gấp gấp gáp gáp, đoán chừng đã nuốt thật không ít, vậy mà những người này lại ngại ít.
Lý Dụ chỉ có thể than một tiếng, đúng là lòng người không đáy a…
Nhữ Dương vương nguyên lai là bị Lữ phu nhân mà mình sủng ái che mắt, cũng chưa bao giờ để ý đến vấn đề này. Nhưng dựa theo tình huống bây giờ, hắn cũng không muốn đám sâu mọt này tiếp tục hoành hành.
“Triệu Thập Ngũ!” Lý Dụ gọi người bên cạnh, “Mang ta đi nhìn!”
Hắn muốn nhìn một chút, hắn tại Vân Châu rốt cuộc là có bao nhiêu phú.
Trong kinh.
Mật báo từ Vân Châu được đặt ngay ngắn trên bàn của Tề thừa tướng.
Tiêu Từ Giản đang nghỉ ngơi, tiện tay lấy xem nó —— đối với y mà nói, xem tin tức về Vân Châu chính là tin tức không đáng xem nhất.
“Phụ thân!” âm thanh của người trẻ tuổi đứng phía sau y vang lên.
Tiêu Từ Giản quay đầu lại nhìn đứa con lớn nhất mà cười cười: “Nhữ Dương vương đã trở lại Vân Châu, động tác rất nhanh.”
Tiêu Hoàn hướng hắn hành lễ, mới nói: “Nhữ Dương vương tính cách xa xỉ, phụ thân đem hắn trục xuất đến Đạm Châu, e rằng hắn sẽ vô cùng không vui.”
Tiêu Từ Giản nói: “Hắn sẽ đi, trừ phi hắn muốn kháng chỉ.”
Tiêu Hoàn vẫn còn có chút bất an: “Nhưng là Đạm Châu cằn cỗi, căn bản là không thể cung cấp nổi cho Nhữ Dương vương.”
Tiêu Từ Giản thay hắn tiếp tục nói: “Hơn nữa bây giờ đứng đầu Đạm Châu là thứ sử Hà Quân Đạt, là tên có tính khí bạo lực. Không có gì mà người này không dám trị.”
Hắn phảng phất càng nghĩ càng buồn cười, rốt cục cười ra tiếng: “Con nói xem, Hà Quân Đạt gặp gỡ Nhữ Dương vương, chẳng phải là sẽ rất thú vị sao?”