Ngày mười lăm tháng giêng là một ngày rất vui vẻ. Năm nay hoàng đế rất vui vẻ, cung nhân chỉ cần muốn xuất cung thì đều được đồng ý. Người ở lại trong cung đang làm nhiệm vụ phụng dưỡng, đều có tiền lì xì.
Trong cung cũng tổ chức yến tiệc. Ngoại trừ vương thất, các công thần bình định Ô Nam đều tới. Lý Dụ cũng cố ý mời Tiêu thái hậu tới đây.
Tiêu thái hậu từ khi Hiếu Tông hoàng đế băng hà, vẫn luôn ẩn cư trong thâm cung, ngày lễ tiệc rượu, cũng không lộ diện. Hôm nay đúng là hiếm thấy.
Tiêu thái hậu hai năm qua đi thương tâm cũng dần dần vơi đi, nàng cũng phải vì bản thân mà sống nữa.
Tiêu Từ Giản cùng nàng đi dọc theo bên hồ tản bộ. Lý Dụ xa xa nhìn, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì. Sắc trời vừa tối, chỉ nhìn thấy thần sắc của Tiêu Từ Giản cũng vui vẻ, thậm chí còn cười cười; Tiêu thái hậu không khóc, thần sắc điềm đạm.
Lý Dụ cúi đầu nhìn tiểu công chúa, hắn nặn nặn mũi của Kim Nữu: “Con xem, con sau này mà cũng có thể điềm đạm giống như Tiêu tỷ tỷ thì tốt biết bao.”
Kim Nữu nói: “Đây không phải là Tiêu tỷ tỷ! Đó là Tiêu thái hậu!” Cô bé tức giận nói.
Lý Dụ lập tức thừa nhận sai lầm: “Đúng đúng đúng, công chúa nói đúng, đó là Tiêu thái hậu, là cô của con.”
Kim Nữu còn nói: “Con sau này cũng muốn làm thái hậu!”
Lý Dụ bị cô bé chọc cười ha ha, cô bé hiện tại đang chơi rất vui, cái gì cũng muốn nói ra.
“Cười cái rắm a.” Cô bé còn nói. Đây câu nói thô tục mà cô bé học từ Lý Dụ. Nhũ mẫu bên người cô bé gào lớn một tiếng “Công chúa!”, Lý Dụ cười càng lợi hại hơn. Nhũ mẫu liền giận kêu một tiếng: “Bệ hạ!”
Chờ Tiêu Từ Giản cùng Tiêu thái hậu nói xong, Tiêu thái hậu đi dạo một chút, liền trở về Thanh Ẩn cung.
Lý Dụ lúc này mới đi đến nói chuyện với Tiêu Từ Giản.
Lý Dụ kể qua chuyện vừa nãy Kim Nữu nói, Tiêu Từ Giản cũng cười rộ lên.
“Một năm trôi qua, bây giờ cũng là đầu xuân rồi.” Lý Dụ cảm khái. Tiêu Từ Giản cũng nói: “Lại đến lúc tổ chức khoa cử, người mới năm nay không biết như thế nào.”
Lý Dụ nhìn gò má của y, mỉm cười nói: “Năm ngoái không thể gọi là không kinh tâm động phách được… Thừa tướng, có một chuyện, trẫm nói ra, ngươi có lẽ sẽ tức giận.”
Tiêu Từ Giản hỏi hắn là chuyện gì.
Lý Dụ nói: “Là thời điểm thừa tướng bệnh nặng. Trẫm nghĩ tới, nếu như thừa tướng vạn nhất có chuyện gì, trẫm sẽ không có tự tin có thể làm một hoàng đế tốt được, trẫm thậm chí còn không có tự tin làm bất cứ chuyện gì. Nói không chắc trẫm sẽ buông xuôi hết thảy, bỏ mặc, mặc kệ.”
Tiêu Từ Giản quả nhiên lộ ra thần sắc không tán thành. Lý Dụ trong lòng chát chúa, thấp giọng nói rằng: “Cho nên thừa tướng, ngươi không thể bỏ trẫm.”
Dưới sắc đèn đuốc, hoàng đế thần sắc ảm đạm, Tiêu Từ Giản nói không xúc động là giả, y lần này bệnh nặng, Tiêu Hoàn cũng không nói những câu như vậy với y.
Y cũng không thể nói cho hoàng đế, y nghe hắn nói như thế, kỳ thực mừng thầm nhiều hơn là tức giận.
“Bệ hạ… Thần làm sao sẽ vứt bỏ bệ hạ mà đi chứ?” Y nói.
Lý Dụ nhìn y, ôn nhu nói: “Lời này của thừa tướng trẫm sẽ nhớ kỹ.”
Đầu xuân, việc của Văn thái phó rất nhanh liền qua đi. Người hạ độc ở Ô Nam đã bị tử hình rồi. Diêu Tú cũng bị giam vào ngục. Cháu trai của Văn thái phó cũng chấp nhận lưu vong. Những tài sản khác của Văn gia đều bị tịch thu. Văn thái phó bị giam ở trong phủ, còn có một số việc cần chờ hoàng đế cùng Tiêu Từ Giản kiểm tra.
Lý Dụ đã quyết định kết cục của Văn thái phó. Tịch thu lại chức vị của Văn thái phó, sau đó khiến ông ta lăn về nhà. Từ đây Văn thái phó sẽ không còn là Thái phó nữa, mà chỉ là một Văn lão bá.
Tiết xuân qua đi, Tiêu thái hậu tổ chức tiệc trà. Thời điểm đầu xuân, kính mời Phùng hoàng hậu cùng mấy vị Cao Tông lão thái phi đi đến. Phùng hoàng hậu đương nhiên sẽ không bác bỏ việc này.
Hoàng đế rất nhanh liền biết chuyện này. Lý Dụ trong lòng quan tâm đến Bái Bái, biết nàng ta đã sinh động hơn trước, trong tâm khá vui mừng.
“Hẳn là Thanh Ẩn cung sẽ không thiếu đồ vật, nhưng nếu nàng thấy thiếu cái gì thì cứ mua thêm.” Lý Dụ dặn Phùng hoàng hậu.
Phùng hoàng hậu cười nói: “Đây là tự nhiên.”
Sự tình lần này của Văn thái phó, Phùng gia cũng chịu trách nhiệm khá nặng, hoàng đế không truy cứu, trong lòng nàng cao hứng.
“Bất quá nếu phải nói thiếu cái gì, sợ là chỉ thiếu người thôi.” Phùng hoàng hậu nói.
Lý Dụ muốn nói sao có thể thiếu được, theo lý thuyết trong cung chẳng bao giờ thiếu nhân lực được cả.
“Thiếu người nào?”
Phùng hoàng hậu nói: “Thiếu người lo lắng giúp thái hậu, cho nên nàng mới mời ta cùng mấy vị Thái phi đi —— năm nay thừa tướng có thể sẽ phải tái giá. Lão nhân của Tiêu gia đã chọn hai người thích hợp, Tiêu thái hậu vẫn không yên lòng, triệu người vào cung xem một chút. Một cô nương là Tôn gia, mấy năm qua thủ tiết ở nhà, một vị là Đinh gia, cũng thủ tiết, bất quá là goá chồng trước khi cưới, tuổi nhỏ hơn một chút…”
Lý Dụ nhếch miệng, nửa ngày nói không lên lời.
Nghe đến hai chữ tái giá, máu của hắn chỉ muốn chảy ngược lên, hắn đột nhiên sợ huyết quản của mình sẽ bào liệt, sẽ chảy máu vào não.
“Ha ha.” Qua nửa ngày hắn mới từ trong cổ họng phát ra được một thanh âm. Nếu như lúc này Tiêu Từ Giản đứng ở trước mặt hắn, hắn sợ mình sẽ thật sự khóc lên mất.
Phùng hoàng hậu không biết hoàng đế “Ha ha” là có ý gì, nàng ngừng lại.
Lý Dụ bình tĩnh chút, nói: “Sau đó thì sao? Các ngươi thấy là Tôn cô nương tốt, hay là Đinh cô nương tốt hơn?”
Phùng hoàng hậu nói gương mặt Tôn cô nương đẹp hơn chút, Đinh cô nương lại trầm hơn vững vàng hơn một chút. Tiêu hoàng hậu tựa hồ đều rất thích hai người.
Lý Dụ bây giờ mới ngẫm lại, cảm thấy cái ngày mười lăm tháng giêng kia, tám chín phần mười là nàng ta đang khuyên Tiêu Từ Giản tái giá! Hắn suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, liền thấy khổ sở. Nếu hắn mà biết trước, ai sẽ cho Tiêu Từ Giản đến chứ!
Hắn lạnh mắt nhìn, Tiêu Từ Giản vẫn như thường, tựa hồ đối với chuyện tái giá cũng không quá chú ý. Sau đó Lý Dụ lại biết được người nhà họ Tiêu đã từng đi qua Đinh gia một lần, tựa hồ là vừa ý Đinh cô nương.
Qua hai ngày, Đinh cô nương xuất môn ngắm hoa liền gặp được Hầu thế tử. Mẫu thân của thế tử là nữ nhi của Cao Tông, thân thế hiển hách. Thế tử đối với Đinh cô nương nhất kiến chung tình, phát thệ không phải Đinh cô nương thì sẽ không cưới, vừa trở về đã ngay lập tức cầu xin cha mẹ, muốn thú Đinh cô nương làm vợ. Công chúa thương yêu nhi tử, ngay lập tức phái người đi Đinh phủ cầu hôn.
Đinh phủ quả thực là thụ sủng nhược kinh. Chỉ là Hầu phủ thò ngang một chân vào như vậy, bên Tiêu phủ lại rất khó xử.
Lý Dụ rõ ràng cách làm người của Tiêu Từ Giản. Vốn là Tiêu Từ Giản đối với Đinh cô nương Tôn cô nương gì đó, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không có tình cảm, sẽ không cưỡng cầu, hơn nữa Tiêu Từ Giản nhất định rất ghét bị cuốn vào loại phân tranh vô vị này, để người nghị luận. Tranh một nữ nhân cùng một công tử bột, thừa tướng không làm được chuyện như vậy.
Chuyện với Đinh cô nương không thành, Tiêu thái hậu cũng không nản lòng, uỷ thác cho đám lão nhân, cứ việc tìm thêm người xem xét.
Bất quá chuyện lần này của Tiêu gia, lại thúc đẩy một chuyện khác, Trịnh Anh cùng Tiêu Hoàn đã hòa hoãn đi rất nhiều, không còn lạnh nhạt như băng như trước nữa.
Đầu tháng ba, Văn thái phó giống như đã biến mất, không quấy rầy hứng thú ngắm hoa của những quý nhân trong kinh.
Hoàng đế rốt cục cũng thả Văn thái phó về nhà, vụ án đã tra xong, nên bắt ông ta rời khỏi hoàng kinh trong mười ngày nữa.
Tiêu Từ Giản đến, Lý Dụ đang khắc một tấm gỗ, thấy Tiêu Từ Giản đến, chỉ ngẩng đầu nhìn sang y, liền hỏi: “Văn thái phó sáng mai sẽ đi, thừa tướng sẽ đi đưa ông ta sao?”
Tiêu Từ Giản nói: “Thần muốn đi đưa, chỉ cần Văn thái phó chịu gặp.”
Lý Dụ hừ cười gằn hai tiếng: “Ông ta làm sao sẽ không gặp dược chứ? Phỏng chừng là đang có một bụng muốn nói với ngươi đấy.”
Tiêu Từ Giản cũng cười rộ lên. Lý Dụ lại nói: “Ngươi đi đừng tìm ông ta nói chuyện quá lâu, đêm nay còn có yến tiệc ngắm hoa nữa.”
Bọn họ lại nói chút chính vụ. Lý Dụ đã khắc xong khối gỗ, chỉ là vẫn luôn lấy tay che kín. Lúc gần đi Tiêu Từ Giản đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, hướng hoàng đế nói: “Cho thần nhìn một chút, khắc thành dạng gì vậy?”
Lý Dụ phiền phiền nhiễu nhiễu, mới đưa cho y. Tiêu Từ Giản tiếp nhận xem một chút, phía trên có khắc sáu chữ.
“Trường tương tư, tồi tâm can.”
* Hai câu thơ đầu và cuối trong bài thơ Trường tương tư của Lý Bạch, có nghĩa: Thương nhớ đến hiu hắt cả tim gan!
Y đang muốn cười nhạo hoàng đế chữ này tuy rằng viết kha khá, nhưng đao công lại rất không tốt. Một cơn gió bỗng nhiên thổi tới, đem tờ giấy hoàng đế mới vừa đè lên đều thổi bay đến một chỗ.
Chỉ thấy các loại thơ tình rơi xuống một chỗ, trường tương tư, tồi tâm can, còn có một chữ “Tiêu”.
Cung nhân lập tức tiến lên thu thập.
Tiêu Từ Giản chỉ làm bộ không nhìn thấy.
Y không nghĩ tới hoàng đế là thật sự yêu thích Bái Bái, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến Bái Bái.
Lý Dụ cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ giục Tiêu Từ Giản nhanh đến chỗ của Văn thái phó. Dù sao Văn thái phó cũng là thần tượng của một đời người, những người khác đến tiễn chắc cũng sẽ không ít.