Lý Dụ không có vẻ ngạc nhiên. Tình thế hiện giờ, đây là việc đương nhiên. Tiêu Từ Giản đích thân đến đó sẽ làm cho lòng người yên tâm hơn. Tiêu Từ Giản đã phân tích cuộc chiến này rất rõ ràng rồi, Lý Dụ cũng hoàn toàn đồng ý với sự an bài này của y.
Gió xuân nhàn nhạt, hắn nhìn hoàng cung trước mắt, cũng có thể tưởng tượng ra, cũng có thể cảm nhận được quốc gia của hắn kéo dài bốn phương tám hướng, kéo dài vô tận.
Có một lời kịch hắn muốn nói cho Tiêu Từ Giản biết.
“Thừa tướng, trẫm có thể vì ngươi mà buông bỏ giang sơn.”
Nhưng hắn không thể nói vậy, bởi vì chốc nữa đây, thừa tướng sẽ vì hắn mà tranh giành thiên hạ.
Tiêu Từ Giản đi sau khi đã có kết quả của khoa cử. Khoa cử lần này quả nhiên có rất nhiều người, năm nay cũng lấy nhiều người đỗ đậu nhất, 24 người.
Trong cung tổ chức tiệc ngắm hoa cùng với những tân tiến sĩ. Hoàng đế cũng đến, cùng với những tân tiến sĩ nói một chốc lát, nói bọn họ nên cố gắng vì quốc gia.
Phương Đàm lúc này thoả thuê mãn nguyện. Mấy tháng trước anh ta còn vì kế sinh nhai mà phiền não, lúc này anh ta đã là long môn, giương cánh muốn bay.
Tiểu hòa thượng cùng anh ta nói qua hoàng đế “Nhân từ hòa ái”. Anh ta bây giờ nhìn hoàng đế, chỉ cảm thấy là một người trẻ tuổi sáng suốt. Nhân từ thì nhìn không ra, nhưng nói chuyện xác thực rất hòa khí, cũng chẳng hề dùng lỗ mũi xem người. Anh lòng sinh cảm khái, ở nông thôn địa phương toàn những tiểu địa chủ hoành hành tự coi mình là vua một vùng, đối với người chung quanh kêu đến hét đi. Chủ sở hửu thiên hạ, lại đối với người mới như bọn họ mặt mày hớn hở, vẻ mặt ôn hòa.
Phương Đàm thầm nghĩ, vị hoàng đế này tương lai sẽ vô cùng rộng mở. Anh mắt lạnh nhìn hai mươi mấy vị tân tiến sĩ, mới cùng hoàng đế nói chuyện vài câu đã sắp nằm rạp trên mặt đất còn muốn hô to vạn tuế. Hoàng đế cười cười nói nói, kể vài câu chuyện cười, thật biết cách thu mua lòng người, lợi hại, lợi hại, so với Nhữ Dương vương trong truyền thuyết tựa hồ như hai người khác nhau.
“Phương Đàm! Đến đây!” Hoàng đế hô tên anh, mỉm cười gọi anh lại phụ cận nói chuyện.
Phương Đàm bắt đầu có chút minh bạch, cái cảm giác cùng hoàng đế thân mật nói chuyện thực là quá tốt đẹp đi, thực sự là quá tốt đẹp!! Đặc biệt là người hoàng đế này còn trẻ anh tuấn, thái độ hòa ái, như thật sự đang nói chuyện cùng một người bạn thân a~
Lý Dụ đem hai mươi bốn vị tiến sĩ ngồi thành một vòng. Có mấy người để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Từ lần trước Từ Khái gậy họa, Lý Dụ liền đem ông ta đá đi, không cho ông ta đến dạy hoàng tử nữa. Làm cho ông ta ở nhà nhàn rỗi mấy tháng sau, hoàng đế vẫn không muốn nhìn thấy người này, đem ông ta quăng tới nơi khác. Tiền đồ của ông ta coi như bị phá hủy. Lý Dụ không quan tâm ông ta làm gì, cho dù sau này cũng sẽ không cho ông ta hồi kinh.
Có người rời khỏi vị trí, dĩ nhiên là sẽ có người tới thay thế. Đám tân tiến sĩ này bây giờ không thể giao cho trọng trách này, nhưng Lý Dụ đã coi trọng mấy người, tương lai cũng có thể dùng tới.
Bất quá việc tân tiến sĩ hiện giờ hắn không muốn quan tâm nhiều. Càng tới gần thời điểm Tiêu Từ Giản rời đi, hắn càng lo lắng. Tuy rằng Tiêu Từ Giản đã bảo đảm rằng y sẽ không mạo hiểm, nhưng Lý Dụ luôn cảm thấy lời này là Tiêu Từ Giản nói cho có lệ với hắn —— nếu như tất cả đều là hộ vệ đi bên người y, chỉ cần đi đến Ô Nam, chắc gì sẽ không nguy hiểm.
Nhưng hắn lúc này cũng không thể ôm đùi Tiêu Từ Giản không cho y đi được. Sự tình đã sắp xếp xong xuôi, Tiêu Từ Giản đã chuẩn bị sách lược vẹn toàn, dù cho y rời đi đế kinh, y cũng có thể bảo trì liên hệ cùng đế kinh.
Nhưng mà Tiêu Từ Giản mới đi mười ngày, trong triều liền mơ hồ bắt đầu sóng gió. Lần này là có người bị tra được âm thầm nuốt lương thảo, mà người này lại có chút quan hệ với thừa tướng, cũng được xem là người của phái thừa tướng.
Lý Dụ đương nhiên sẽ không trách tội Tiêu Từ Giản, cũng sẽ không nghi ngờ y làm việc như thế này. Nhưng những người khác đều muốn hoàng đế nghĩ như vậy, là muốn hãm hại Tiêu Từ Giản.
Lý Dụ thấy thật phiền. Vốn là vì việc Tiêu Từ Giản rời đi đã thấy thật phiền rồi, vậy mà Tiêu Từ Giàn rời đi, mấy người này liền bày mưu hãm hại, làm hắn cực kỳ căm tức.
Tiêu Từ Giàn lúc này cũng chưa tới Ô Nam, rất nhanh liền biết. Y viết thư cho Lý Dụ, muốn Lý Dụ xử trí thế nào thì làm thế đó, chuyện nhỏ này, không cần phiền não.
Lý Dụ điều tra ra sự thật, hắn liền giam người kia lại. Còn hình phạt như thế nào, chờ Tiêu Từ giản quay về sẽ tự y giải quyết. Nhiều lời đồn thổi, hắn cũng hững hờ, không bận tâm.
Lý Dụ nhớ tới ngày Tiêu Từ Giản đi, hắn tự mình đưa tiễn. Hắn đưa cho Tiêu Từ Giản một thanh kiếm, thanh kiếm này là cổ kiếm, tương truyền Cao tổ đã từng dùng qua. Lý Dụ đưa nó cho Tiêu Từ Giản.
“Trẫm cho ngươi thời gian nửa năm, nửa năm sau, ngươi nhất định phải trở về!” Hắn nói với Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản tiếp nhận kiếm thu liễm hết thảy sắc bén, chỉ mỉm cười nói: “Bệ hạ, trong vòng sáu tháng, thần xác định sẽ trở về.”
Lý Dụ há miệng, hắn vốn muốn nói nếu như Tiêu Từ Giản trong vòng sáu tháng không trở lại, hắn liền tự mình đi Ô Nam. Nhưng lại sợ lời này nói ra Tiêu Từ Giản sẽ tức giận, hoặc làm cho y sốt ruột. Cuối cùng cũng không nói gì.
Mà Tiêu Từ Giản tựa hồ nhìn ra gì đó, y nói: “Trong vòng sáu tháng, thần sẽ trở về, còn sẽ đem Ô Nam mang về cho bệ hạ.”