Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 28




Lý Dụ không biết những người khác có phiền não giống hắn hay không? Có sợ bị người khác phỏng đoán tâm tư hay không?

Xuất cung nghỉ hè vốn dĩ là chuyện vui vẻ thoải mái, có thể miễn đi những quy củ rườm rà trong cung, có thể cùng nhiều người chơi trò chơi. Vốn là kỳ nghỉ để hoàng đế thả lỏng. Nhưng sau khi đi đến hành cung, Lý Dụ mới biết việc thả lỏng so với tưởng tượng của hắn đều khác một trời một vực.

Thời điểm ở trong cung dù rằng có chút quy cũ nhưng hắn có thể làm gì thì làm, không ai dám nhòm ngó. Nhưng sau khi đến hành cung, đại gia hắn có thể “thả lỏng” sao? Tất cả mọi người đều chú ý nhất cử nhất động của hoàng đế, bộ dáng thả lỏng như vậy khiến người càng mệt mỏi hơn.

Hắn ghét nhất là sự nịnh nọt của bọn họ, nếu vậy không bằng đứng trước mặt hắn mà hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ thần thổi phồng bệ hạ như vậy, người có vui hay không nha?”

Vui vẻ cái quỷ. Lý Dụ đã sớm không phải là thanh thiếu niên, sẽ không bị một tí nịnh nọt này làm đầu óc choáng váng.

Cho nên hắn càng muốn giội nước lạnh cho bọn họ —— hắn muốn làm một người thần bí khó lường, không có hệ thống, làm cho không người nào có thể dự đoán được tâm ý của hoàng đế.

Sau ngày đó liền ngẵm lại, Lý Dụ thấy mình vào buổi thưởng thức trăng đó làm cho những người trẻ tuổi lúng túng, giống như hắn đang giận chó đánh mèo. Cũng có thể hắn là vì chân thật nhớ tới tiên đế vừa băng hà. Hoàng đế không có bằng hữu, bởi vì làm bằng hữu phải bình đẳng, hoàng đế không có khả năng tìm được một người bình đẳng với hắn, chứ nói chi là một một mối quan hệ bình đẳng hữu nghị lâu dài.

May là hắn còn có Vô Tịch.

Tuy rằng Vô Tịch cũng không phải là bằng hữu của hắn, nhưng Vô Tịch cùng người ở thế tục bất đồng, cậu chỉ là một tiểu hòa thượng bình dị, cùng những người trong kinh là hai loại người. Hơn nữa cùng người bên cạnh hắn khác nhau. Vô Tịch chưa bao giờ biết qua Nhữ Dương vương trước kia, người Vô Tịch biết là hắn__Lý Dụ người từ hiện đại.

Sau giờ ngọ, hoàng đế đến Thanh Tuyền tự tản bộ, triệu Vô Tịch đến làm bạn.

Vô Tịch vào tối hôm qua cũng ngắm trăng thưởng thức đèn trên sông. Sau một ngày, hành cung liền được quét tước sạch sẽ, sạch đến một đêm nào nhiệt ngắm trăng thưởng đèn trên sông như chưa từng xuất hiện, như một hồi mộng ảo ngắn ngủi, vụt qua.

Thanh Tuyền tự cách hành cung không xa, dùng con suối để đặt tên cho chùa. Bởi vì gần hành cung, nên phong cảnh đặc biệt đẹp. Lý Dụ xem tăng nhân kia múc nước suối, không biết có phải tăng nhân kia e ngại hắn là hoàng đế nên gáo trúc cứ trượt liên tục, Lý Dụ không khỏi cười cười, nói: “Từ từ đi.”

Đem nưới suối đến pha trà, lý Dụ cùng Vô Tịch uống chung trà. Trong núi cổ thụ râm mát, lại có con suối làm không khí ẩm ướt, u tĩnh mát mẻ hơn hành cung nhiều, ngồi trong đình lâu càng cảm thấy mát lạnh, thoải mái.

“Nơi này thật giống như nơi ở của thần tiên nhỉ?” Lý Dụ đứng trên đỉnh nhìn xuống, liền thấy một mảnh cây cối cô tịch màu xanh, làm người khác không nghĩ tới dưới núi là hoàng cung của hoàng đế cùng với một màng biệt thự to lớn.

“Chắc trong núi này đã trải qua biết bao hồng trần…”Lý Dụ đùa giỡn nói “Nói không chắc khi chúng ta bước ra cửa, liền nhìn thấy một mảng hoang tàn, thay cảnh đổi vật.”

Vô Tịch sợ hết hồn, cậu bất đắc dĩ: “Bệ hạ….” cậu cũng không thấy chuyện này có gì buồng cười. Nào có người hoàng đế nào sẽ hy vọng thiên hạ của mình sẽ thoáng vụt qua.

May mà bên cạnh hoàng đế khi này chỉ còn có những cung nhân thân cận của hắn, có muốn truyền đi cũng không thể nào. Cậu biết hoàng đế đối với kinh phật không thưởng thức lắm, cái mà hoàng đế thích đó là kiến trúc của những ngôi chùa cổ cùng với phong cảnh trang nhã, thích ăn chay, cũng thích cậu làm bạn. Hoàng đế coi cậu như một người bạn đồng hành.

Điều này làm cho Vô Tịch có chút thất thần cùng thất vọng, nhưng điều này cũng là đương nhiên, hoàng đế nếu quá mê muội vào phật pháp cũng không nên.

“Bệ hạ nên xuống núi.” Vô Tịch nhắc nhở hắn.

Lý Dụ gật gật đầu, rời đi. Trên ngồi trân kiệu hắn nhắm mắt dưỡng thần, qua cửa chùa một phút chốc, hắn mở mắt ra, xa xa nhìn thấy hành cung hoàn đang yên đang lành tọa lạc sơn gian.

Hắn vẫn là hoàng đế của thời đại này. Lý Dụ cười tự giễu một cái.

Thời điểm đến hành cung, cung nhân nhận được tin như bay chạy đến, nhìn thấy ngự giá, lập tức quỳ xuống đất có việc muốn bẩm báo.

Lý Dụ cho là có đại sự, kêu người tiến lên. Cung nhân liền bẩm: “Trong cung Hiền phi bệnh nặng, Tiêu thái hậu đi thăm bệnh, sau cũng liền ngã bệnh.”

Lý Dụ lộp bộp trong lòng, lập tức chạy về hành cung, triệu ngự y đến dò hỏi.