Trạm Thị Vương Triều

Chương 8-3




Đêm khuya lúc trở về phòng, Trạm Hi liền ngã xuống giường nằm nhớ Mẫn Tiên Nhu. Mặc dù trong lòng nắm chắc mọi việc, cũng không hề tỏ ra chút bất an nào trước mặt cha mẹ mình, nhưng dù sao hai nàng không ở cạnh nhau, vẫn sẽ luôn cảm thấy trống vắng. Muốn viết thư mà không biết nên nói gì, ngày xưa lúc bên nhau bụng đầy tràn lời ngon tiếng ngọt, xa nhau rồi chỉ còn lại nỗi nhớ khôn nguôi. Hay là cứ nhẫn một chút đi, giờ đang là thời điểm nước sôi lửa bỏng, ngộ nhỡ bức thư đó rơi vào tay kẻ địch, chẳng phải sẽ đẩy Tiên Tiên vào cảnh nguy hiểm hơn sao, chỉ mong tình thế lúc này của Tiên Tiên được thoải mái.

Ai ngờ hai hôm sau, có người từ kinh thành tới đưa lên một hộp gấm và một bức thư. Đương nhiên bức thư dành cho Trạm Hi, nội dung đơn giản chỉ đang giải bày tâm sự thương nhớ của nữ tử, thuận tiện biểu lộ lòng quyết tâm sẽ luôn một lòng kiên trinh không đổi, chữ viết đúng là của Mẫn Tiên Nhu, nhưng lời lẽ lại khác xa tính cách thật sự một trời một vực. Trạm Hi buồn bực khó hiểu, vừa định xem thử trong hộp gấm có gì, thì người truyền tin lại nói, "Công chúa mãi căn dặn đây là dành cho vương phi, hơn nữa tiểu nhân phải tự tay trình tới trước mặt người." Trạm Hi không hiểu được rốt cuộc trong hồ lô của Mẫn Tiên Nhu đang bán thuốc gì, đành dẫn người kia đến chỗ Tức Mặc Dao.

Nói cũng lạ, khi người kia vừa thấy Tức Mặc Dao, liền cung kính quỳ xuống, mở ra hộp gấm rồi dùng hai tay dâng lên. Trạm Hi thấy đồ vật bên trong lại càng thêm khó hiểu, nằm trong hộp gấm chính là một khối ngọc bội khắc hình một đôi phượng hoàng đang bay, đôi phượng hoàng ấy quấn chặt vào nhau thể hiện sự ân ái. Cái này rõ ràng phải dành cho mình mới đúng chứ? Tại sao lại thành tặng mẫu hậu? Chẳng lẽ để lấy lòng phụ vương và mẫu hậu sao? Không đúng. Hiện giờ nàng đang bị Mẫn Thuân giám thị gắt gao, truyền tin quang minh chính đại như vậy chẳng lẽ Mẫn Thuân không biết? Ai cũng nghĩ phụ vương đang nguy kịch, Tiên Tiên sẽ không ngốc đến nỗi đưa tới một khối ngọc bội như vầy, nguyên nhân là gì nhỉ? Trạm Hi còn đang mãi đắn đo suy nghĩ về dụng ý của Mẫn Tiên Nhu, thì người truyền tin kia lại cầm lấy khối ngọc bội giơ lên thật cao, sau đó ném mạnh xuống sàn, ngọc bội tức thì vỡ nát. Trạm Hi càng không hiểu ra sao, nào ngờ người truyền tin đó lại đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài phòng nhặt một tảng đá đặt vào trong hộp gấm, rồi lại tiếp tục cung kính quỳ xuống trước Tức Mặc Dao, nói: "Tất cả điều tiểu nhân làm đều y theo lời dặn của công chúa. Công chúa nhắn: Không biết món quà này vương phi có vui lòng nhận không?"

Trạm Hi vẫn đang vô cùng thắc mắc, nhưng Tức Mặc Dao lại mỉm cười, sai thị nữ Kim Hỉ: "Ngươi đi tìm một người khắc đá có tay nghề tốt, dùng tảng đá này khắc ra một đôi phượng hoàng. Đúng rồi, ở giữa đôi phượng hoàng ấy khắc thêm một con phượng hoàng nhỏ. Mau đi làm càng nhanh càng tốt." Sau đó quay lại nói với người truyền tin: "Nhờ ngươi quay về nói với Tiên Nhu, mẫu hậu rất thích món quà này. Đáp lễ của mẫu hậu cho nàng chính là miếng đá khắc đó cùng một câu, 'Thiên hạ to lớn có đủ điều lạ kỳ.'"

Kim Hỉ và người truyền tin lĩnh mệnh lui xuống. Trạm Hi vừa định tới hỏi rõ ngọn ngành, thì Tức Mặc Dao đã xua tay cười nói: "Con đừng hỏi gì cả, đây là bí mật giữa mẫu hậu và thê tử con. Đúng rồi, con cũng phải viết cho Tiên Nhu một phong thư, giãi bày chút tình cảm gì đó là được."

Trạm Hi còn định hỏi tiếp, đáng tiếc sau khi nói quanh co lòng vòng một hồi vẫn không thu hoạch được gì, đành quay về phòng viết thư. Sau khi Trạm Hi rời đi, Trạm Tuân mới từ sau tấm bình phong bước ra, cười cảm thán: "Mẫn Tiên Nhu ơi Mẫn Tiên Nhu, tiểu nha đầu này thật sự quá thông mình đi. Sao con bé lại đoán ra được nhỉ? Ta đã suy nghĩ rất kỹ, bao năm qua bản thân không hề để lộ ra nửa điểm sơ hở, đến ngay cả con gái chúng ta cũng không nhận ra được, tại sao con bé lại biết được chứ? Quả là rất giỏi, biết nghĩ đến dùng phương pháp này để nói đôi vợ chồng chúng ta là giả phượng hư hoàng. Ha ha ha."

"Mình thật là... trước nay Hi nhi vẫn tôn trọng người 'phụ thân' là mình, ai có thể vô duyên vô cớ hoài nghi 'phụ thân' mình không phải nam tử đây? Giờ Tiên Nhu cũng biết, mình vẫn không định nói cho Hi nhi biết sao?" Tức Mặc Dao thấy người thương cười sảng khoái, cũng có chút buồn cười.

"Mẫn Tiên Nhu biết rồi cũng tốt, mọi chuyện cứ để xem Hi nhi thể hiện ra sao đã. Bây giờ đang là giai đoạn đặc biệt nên phải có cách suy nghĩ thấu suốt mọi chuyện. Ta vẫn chỉ nói câu đó, cứ để Hi nhi phải tự mình rèn luyện thì mới có thể làm nên nghiệp lớn. Haiz, không nhẫn tâm là không được mà. Bây giờ mọi điều Hi nhi làm vẫn chỉ vì Mẫn Tiên Nhu chứ chưa phải vì thiên hạ." Trạm Tuân vừa lẩm nhẩm vừa cười nói: "Mẫn Tiên Nhu, tiểu nha đầu này thật sự rất nhạy bén."

.

Thật ra cũng không phải ngay từ đầu Mẫn Tiên Nhu đã đoán được, nói ra cũng có chút kỳ duyên. Bình thường trước mặt Trạm Hi, Mẫn Tiên Nhu hơi chút là tỏ ra dáng vẻ yếu đuối, bởi đấy là tâm lý của cô gái nhỏ thích làm nũng trong lòng người yêu, chứ đối với người ngoài, nàng còn kiên cường hơn bất cứ ai, cho nên khỏi sợ nàng sống không tốt. Khi nhận được thánh chỉ sắp kết hôn, nàng liền ở lì trong phủ công chúa giả bệnh, có rất nhiều người tới thăm hỏi, đa phần là mấy vị phu nhân nhà quan muốn nịnh bợ nên tìm tới. Do Mẫn Tiên Nhu cố tình bày trò, làm cho tin tức được truyền qua miệng những nữ nhân kia càng thêm thái quá, kết quả biến thành cả kinh thành đều nghĩ công chúa vì kháng hôn mà trở bệnh nguy kịch. Mẫn Thuân nghe thấy tin ấy từ Biện Gian Vệ thì nhíu chặt mày ngẫm nghĩ, sau đó cho gọi Mẫn Huyễn tới dặn dò vài câu, nói hắn thay mặt thiên tử đi thăm công chúa.

Mẫn Huyễn vui mừng quá đỗi, hắn vẫn luôn muốn tới thăm hỏi vị muội muội này, chỉ là hết băn khoăn miệng lưỡi người đời, lại băn khoăn đến cách nhìn của Mẫn Thuân, nên cứ đành nhẫn nại. Hôm nay nhận được thánh dụ, liền khẩn cấp đi. Rồi khi gặp được Mẫn Tiên Nhu, thì vô cùng đau lòng, hận không thể áp sát lại hỏi han, đáng tiếc đám người hầu quá không có mắt nhìn, đặt ghế cho hắn ngồi cách xa giường tới hơn một trượng, còn có hai tỳ nữ cứ đứng giữa ngăn cách cản trở hắn tới gần. Hắn rất muốn nổi giận quát đuổi toàn bộ bọn hạ nhân cút ra, thế nhưng đây lại không phải phủ đệ của hắn, hơn nữa công chúa cũng cần có người ở cạnh hầu hạ, nên đành thôi, bức xúc mở miệng hỏi: "Muội muội tội gì phải vậy chứ? Trước khi hoàng huynh tới đây, phụ hoàng đã đặc biệt gọi tới dặn dò, cũng chỉ là một cái đại hôn hình thức thôi. Từ xưa đến nay dù công chúa có gả cho phò mã, thì bất kể thế nào vẫn là người hoàng gia, uy nghiêm của thiên gia, ai mà dám trái? Muội muội đừng quá lo lắng làm gì." Lời này rõ ràng muốn nhắn với Mẫn Tiên Nhu, ý của hoàng thượng, đây chẳng qua chỉ là chuyện làm cho có.

Nào biết dù đã nói thế nhưng trên gương mặt mỏi mệt của Mẫn Tiên Nhu vẫn chẳng hề có chút vui mừng, biểu tình không có gì thay đổi. Mẫn Huyễn nghĩ có lẽ vì nàng đang bệnh, nên phản ứng mới trì trệ, tiếp tục chậm rãi khuyên: "Trạm Hi không đáng cho muội phải như vậy. Nếu nàng ta thiệt tình với muội, thì đâu có bỏ muội lại mà đi. Huống chi chuyện giữa hai người, Đoan vương sẽ đồng ý sao? Chuyến này Trạm Hi đi rồi sợ rằng không thể tự mình làm chủ được nữa."

Mẫn Tiên Nhu xưa nay vẫn luôn lo xa, việc mà người ta nghĩ một bước, thì nàng đã nghĩ tới trăm bước. Suốt những ngày qua, nàng vẫn đang cố gắng suy đoán dụng ý của Trạm Tuân, cũng đã hiểu ra đại khái, chỉ là có một số chi tiết nhỏ vẫn chưa rõ khiến nàng bất an. Lời Mẫn Huyễn nói hôm nay vừa khéo đánh trúng suy nghĩ trong nội tâm nàng. Tình cảm giữa mình và Trạm Hi đủ kinh thế hãi tục. Nếu đặt ở gia đình khác, ai có thể chấp nhận đây? Thế nhưng dường như Trạm Tuân lại chẳng hề làm gì khó xử hai đứa mình. Ở thế gian này, người cưng chiều con gái có vô số kể, nhưng sợ là cũng chẳng mấy người có thể chấp nhận nổi chuyện con gái mình yêu đương với nữ tử khác như vậy đi? Chẳng lẽ ông ấy định dùng cơ hội này để tách mình và Hi Hi ra? Không đúng. Nếu thế thì ông ấy sẽ không cần phải làm bức thư giống như mật tín của Lý Lãng, cũng như để lại ám vệ của Hi Hi và Võ Sư Đức cho mình tùy ý sai phái đi? Chẳng lẽ là muốn xoa dịu mình, để mình giúp Trạm thị của ông ấy mưu đoạt giang sơn? Cũng không đúng. Nếu thật thế thì ông ấy chẳng cần phải giả chết, để Hi Hi lên nắm toàn quyền. Ông ấy làm vậy rõ ràng muốn nhường Hi Hi ngồi lên ngôi vị, theo hiểu biết của mình v Hi Hi, nếu Hi Hi có quyền hành trong tay, sao còn chịu để mặc cho ông ấy bài bố được? Hay là ông ấy đã âm thầm tìm cho Hi Hi một vị hôn phu, giờ muốn Hi Hi về sinh con nối dõi? Lại không đúng. Hi Hi tôn trọng ông ấy, thương ông ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không để bản thân trở thành con rối trong tay phụ vương Hi Hi. Nếu ông ấy làm vậy thật, trừ khi không còn cần cô con gái này nữa thôi. Vậy tại sao nhỉ?

Mẫn Tiên Nhu bận rộn suy nghĩ tới nỗi muốn hôn mê, nên còn hơi sức đâu mà ứng phó với Mẫn Huyễn? Nàng liếc Dậu Dương ra hiệu, rồi giả bộ ngất đi. Dậu Dương và Thân Cúc phối hợp vô cùng tốt, một kẻ thì đi kêu người, một kẻ thì giả vờ cấp cứu, sau đó là một đám đông tỳ nữ tràn vào làm rối loạn không thôi, không khoan nhượng cứ chen lấn đến nổi đẩy Mẫn Huyễn ra khỏi phòng, làm hắn không cách nào vào trong được nữa. Hắn đứng chờ một hồi lâu ngoài cửa rồi rầu rĩ ra về. Hắn vừa đi, Dậu Dương và Thân Cúc lập tức đuổi đám người không thuộc phủ Đoan vương kia ra ngoài. Có điều càng yên lặng lại càng khiến Mẫn Tiên Nhu thấy buồn bực hơn, cứ thế chìm trong hỗn loạn nửa mê nửa tỉnh trôi qua một ngày. Sau đó quả thực không thể nằm thêm nữa, nàng mới kêu người chuẩn bị kiệu liễn, tới hoa viên nhỏ ngồi một hồi.

Trời đã dần vào hạ, các loài hoa đua nhau khoe sắc, Mẫn Tiên Nhu nào có tâm trạng ngắm hoa? Bèn cho tất cả người hầu lui, rồi một mình đi dọc con đường nhỏ rợp bóng mát đầy tiếng chim hót, cứ vậy bất tri bất giác đi tới tận cổng bên hông phủ. Chẳng biết tên lính gác nào phụ trách trực ở cổng này, mà không đóng cửa, để tiếng nô đùa ríu rít của bốn cô bé không biết của nhà ai cứ thế truyền vào. Mẫn Tiên Nhu nhớ lại ngày xưa nàng và Trạm Hi cũng hay chơi đùa như thế, nhất thời dừng bước chân. Bốn cô bé đó đang chơi trò đóng giả một gia đình, tranh nhau muốn làm cha mẹ, cuối cùng vai cha mẹ do hai cô bé cao nhỉnh hơn làm, hai cô bé còn lại thì đóng giả làm con. Vừa mới chơi một lúc, cô bé đóng làm con gái đã không chịu nổi, hét lên: "Ta sắp lớn lên rồi, gả cho ai đây chứ?" Cô bé đóng vai mẫu thân suy nghĩ, rồi nói: "Vậy một trong hai đứa đóng thành con rể đi." Cô bé kia lại nói: "Không chịu, đó là nữ." Cô bé đóng vai phụ thân giận: "Ta cũng là nữ vậy, ngươi muốn chơi nữa hay không? Nếu ngươi không chịu thì thôi, sau này chúng ta sẽ không gọi ngươi tới chơi cùng nữa."

Nhìn bốn đứa trẻ chơi đùa với nhau, trong đầu Mẫn Tiên Nhu chợt xoẹt qua một ý nghĩ, như bất ngờ tóm được thứ gì. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, cong lên thành một nụ cười, nhớ lại lời mà Trạm Hi đã nói bên tai nàng về phụ vương của mình vào buổi đêm hôm rời đi kia --- "Cả nàng và phụ vương ta đều hẹp hòi." Rõ ràng Trạm Tuân đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, còn lời do Hi Hi buột miệng nói ra lại hoàn toàn bởi vì suy nghĩ đã thâm căn cố đế, đánh đồng cha mình với một nữ tử như nàng, chẳng phải quá kỳ quái sao? Nụ cười trên môi Mẫn Tiên Nhu càng lúc càng tươi, Mình sống ở Đoan mười năm, được nghe rất nhiều tích xưa ở đó. Trong thiên hạ này, nam tử có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, nhưng tất cả các triều đại của Đoan vương đều chỉ lấy một người vợ. Một người, hai người có lòng chung thủy như thế thì nghe hợp lý, nhưng suốt bảy trăm năm, toàn bộ Đoan vương đều như thế thì quả thực quá khó tin. Nhớ lại tình cảnh mười năm trước khi nàng vừa tới Đoan, ý cười trên mặt Mẫn Tiên Nhu càng như hoa đương nở rộ. Tuy Tức Mặc Dao cũng là người có tư sắc thượng thừa, nhưng so ra vẫn kém hơn mẫu thân tuyệt sắc của mình, vậy mà Trạm Tuân lại chẳng hề có mảy may kích động nào khi đứng trước mẫu thân, nam tử bình thường nào có thể làm được như vậy? Thêm nữa, với lòng yêu thương sâu đậm của Trạm Tuân với Tức Mặc Dao, khả năng giống như mình nghĩ là rất lớn. Khoan đã... Dựa theo tính cách của Tức Mặc Dao tuyệt đối sẽ không có chuyện nɠɵạı ŧìиɦ, vậy chẳng lẽ Trạm Hi là con nhà khác? Cũng không phải, toàn bộ Đoan vương sẽ chẳng thể nào dùng được biện pháp lấy hoa cây này gắn vào cây khác ấy suốt bảy trăm năm đi? Huống chi thế tử nào sinh ra cũng bị triều đình phái người tới lấy máu nghiệm thân, không thể nào có chuyện gian dối ở đây được. Hơn nữa Trạm Hi cũng giống Trạm Tuân như tạc, việc này thật khó hiểu. Cặp lông mày thanh tú của Mẫn Tiêu Nhu khẽ nhíu, nụ cười nhìn như thoải mái ung dung, nhưng xen lẫn trong đó có cả chút nham hiểm, không bằng cứ thử một lần.

= = = = = = = = = =

Editor: Chúc mọi người một ngày 8/3 vui vẻ nhé ^^!!!